Chương 71: Gấp gáp [H]   Edit: Pimm’s   5 giờ sáng, Anh Hiền thức dậy dưới tác động của đồng hồ sinh học, nửa người cô tê cứng, khuôn mặt cũng không có cảm giác gì. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Mùa đông đêm dài, màn đêm vẫn còn vương ngoài khung cửa sổ.   Sau khi làm quen với bóng tối, cô bắt được tiết tấu phập phồng lên xuống của lồng ngực Phó Thành.   Hơi thở của anh rất nhẹ, lòng bàn tay còn nóng hơn cả khi anh còn thức, ủ ấm lưng cô như một cái bếp lò.   Hệ thống sưởi trong phòng hoạt động rất hiệu quả, Anh Hiền hơi toát mồ hôi, đặc biệt là ở cổ, thế nên cô cởi vài cái cúc và kéo rộng cổ áo ra cho mát. Không khí không lạnh, nhưng do cô quá nóng nên da gà khắp người lập tức nổi lên.   “Coi chừng bị lạnh.” Phó Thành đột nhiên cất lời, giọng nói mang theo chút khàn khàn đặc biệt khi vừa mới tỉnh ngủ.   Anh Hiền cũng xoay người lại nhìn anh, nói: “Nóng quá.” Giọng cô cũng có chút khàn khàn.   Có hai vết đỏ vắt ngang qua nửa trái khuôn mặt cô, hẳn là bị nếp quần anh ịn lên, trông hơi buồn cười.   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Ánh mắt Phó Thành mềm đi, anh dùng ngón cái xoa xoa, hỏi: “Có đau không?”   Anh Hiền thẳng thắng đáp: “Chẳng biết, tê rần hết cả rồi.”   Nhìn nhau một lúc, hai người bắt đầu hôn nhau.   Anh Hiền là người có hành động trước, nhưng ngay khi cô vừa nhổm người lên, Phó Thành đã ôm cô lên đùi, giúp cô chạm được đến môi anh.   Hai người đều không được tỉnh táo cho lắm, hôn cũng từ tốn chậm chạp, môi chạm môi một hai phút rồi mới dần tiến đến hôn lưỡi.   Anh Hiền nóng như lửa đốt, ngực không ngừng đè lên lồng ngực anh. Rất nhanh Phó Thành cũng đã đổ mồ hôi, chỉ cảm thấy trong không khí toàn là mùi hương của cô gái.   Ẩm ướt, dinh dính, không còn là mùi nước hoa đầy xa cách, mà là mùi cơ thể ấm áp.   Nhân lúc Anh Hiền ngửa đầu hít thở, Phó Thành liếm động mạch cổ ướt đẫm mồ hôi của cô.   Anh Hiền rên lên khe khẽ, ôm chặt lấy đầu anh, thở hổn hển thúc giục: “Tôi muốn nữa.”   Phó Thành đang cố gắng kiềm chế, nghe cô nói như vậy thì lập tức ngậm lấy một vùng da nhỏ, mút mạnh vào, hệt như muốn hút cạn máu của cô vậy.   Hô hấp của Anh Hiền càng thêm rối loạn, cô đưa tay xuống dưới cởi quần anh ra, lần đến vật to cứng nóng bỏng, nắm lấy rồi đặt nó vào giữa hai chân mình.   “Phó Thành, ưm… giúp tôi một chút đi.”   Ngày hôm nay hình như cô gấp gáp lạ thường. Phó Thành chẳng kịp suy nghĩ gì nữa, lý trí đã bị những tiếng rên rỉ không ngừng của cô đánh tan.   Anh vừa mút xương quai xanh của Anh Hiền vừa luồn tay vào áo sơ mi cô, sờ soạng cởi khóa áo lót.   “Không phải ở đó, ở bên trong --- A!”   Núm vú đỏ bừng bị anh ngậm vào trong miệng, trực tiếp liếm mút một cách mãnh liệt nhất.   Thấy núm vú cô se cứng lại, tưa lưỡi đè xuống đầu vú, đẩy viên anh đào cứng rắng lún vào trong nhũ thịt, sau đó lại mút ra, đầu lưỡi quét qua quét lại.   “Ưm, ưm… đừng mạnh bạo như thế mà, a… Tôi không chịu được….” Anh Hiền vặn eo né tránh, thế nhưng hai bọc thịt mềm mại đang bị người ta nắm trong tay, càng di chuyển lung tung thì lại càng kích thích. Đến cuối cùng, cô cũng không thể nói rõ là mình thật sự muốn tránh đi hay là đang phối hợp cho anh bú nữa.   Trước ngực và sau lưng cô lấm tấm mồ hôi, hệt như thể cô bị anh vắt kiệt nước. Dưới sự thôi thúc của dục vọng, Phó Thành không kìm được hỏi: “Tại sao lại không nghe điện thoại?”   Anh Hiền sửng sốt, cùi đầu nhìn đôi mày đen nhánh của anh.   Còn tưởng rằng anh thật sự ngoan như thế, gì cũng không hỏi.   Cô quay đầu sang bên, hôn lên khóe mắt, rồi đến vành tai anh, tốt tính nói: “Trong phòng bệnh không tiện nghe điện thoại.”   Lời vừa ra khỏi miệng, Phó Thành ngay lập tức hối hận. Nghe được lời giải thích của cô, anh lại càng ảo não hơn. Hơi thở nóng hổi phả ra từ mũi, đầu lưỡi càng ra sức liếm mút núm vú của cô.   “Sướng quá đi…. Anh tuyệt quá….” Từng tiếng kêu ngọt ngào quyến rũ vang lên bên tai Phó Thành.   Bàn tay cô mướt mồ hôi, cô dùng đó làm chất bôi trơn, nắm cây hàng cứng ngắc của anh mà di chuyển lên xuống. Không hề có bất kỳ kỹ xảo nào đáng kể như cũng đủ để khiến Phó Thành mê mẩn, quy đầu nảy lên không ngừng.   “Anh đừng có lộn xộn mà, ưm… tay tôi sắp không cầm được rồi.” Anh Hiền phàn nàn với vẻ mặt rạng rỡ, móng tay gảy gảy lỗ sáo của anh.   Cơ bắp của Phó Thành run lên, sướng đến mức thở hổn hển, ngậm lấy đầu vú rồi nuốt vào trong miệng.   “A a!” Anh Hiền rên lên khe khẽ, nước dâm ở thân dưới từng đợt phun ra, viên thịt đỏ lên, se cứng. Huyệt nhỏ không nhịn được mà mấp máy, tự ý phun ra nuốt vào một cây gậy thịt không hề tồn tại.   Hai túi bi của Phó Thành co rút lại, da đầu tê rần. Phản ứng của cô còn khiến anh điên cuồng hơn cả khoái cảm về thể xác.   Phó Thành cởi quần lót của cô ra, ngón tay lướt qua môi âm hộ ẩm ướt. Phó Thành cầm tay cô đỡ lấy cây gậy của mình, quay đầu mài qua mài lại nghiền nát miệng huyệt, sau một hồi bỏ sức cũng đã bị nước dâm xối ướt hoàn toàn. Anh mở rộng thịt trai ra hơn nữa, sau đó dùng sức một cái, trực tiếp đẩy vào chỗ sâu nhất bên trong hoa huyệt.   “A a a… Ưm….” Anh Hiền bị đâm thọc, chỉ còn lại từng tiếng rên rỉ, mị thịt ngứa ngáy bên trong hoa huyệt nhanh chóng bị anh nghiền nát, không chừa lại bất kỳ khoảng không nào cho cô thở dốc.   Hai túi bi sẫm màu đập vào nơi riêng tư mềm mại trắng nõn của cô cho đến khi chúng phiếm hồng, những tiếng bạch bạch vừa nhanh lại vừa vang dội.   Khoái cảm chồng chất lên nhau, càng lúc càng dày đặc. Anh Hiền cuộn tròn ngón chân, bắp chân căng cứng đến mức sắp chuột rút.   Lúc ánh mắt bắt đầu mờ đi, Anh Hiền leo lên cắn vào lỗ tai Phó Thành: “Bao…”   “Đợi chốc nữa.” Anh không ra nhanh như vậy, cũng không muốn buông cô ra sớm như thế.   “A, a…. Nhưng mà tôi, ưm…. Tôi muốn cùng với anh…”   Phó Thành cảm nhận được dây thần kinh của mình đang nảy lên thình thịch, anh ấn mông cô đâm một cái thật mạnh, sau đó ôm cô đi vào phòng ngủ.   Anh vừa đi vừa cắm, nước dâm lách tách lách tách chảy một đường.   Lúc nơi riêng tư tách nhau ra cũng là lúc môi hai người dính vào nhau. Trên vật khổng lồ rỉ ra rất nhiều dịch thể, anh lại ngần ngừ do dự, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Anh Hiền, giằng co nửa phút mới đeo bao su vào.   Anh Hiền nâng mông lên cọ vào người anh, giọng nói run rẩy: “Nhanh chút nào.” Cô sắp không nhịn nổi nữa.   Hai túi bi bị cô quệt qua dính toàn là nước. Huyệt nhỏ đói khát bắt được cái gì thì ăn cái đó, miệng huyệt cắn lấy túi bi, mút một cái.   Phó Thành không chịu nổi nhất là dáng vẻ như thế này. Anh lập tức đỏ mắt, kéo một chân cô gác lên vai mình, giã thật mạnh.   Đầu óc Anh Hiền trắng xóa, hoa huyệt thít chặt lại, nước dịch phun ra, co quắp đạt đến cao trào.   Phó Thành cũng không kiên trì thêm nữa, anh nhanh chóng thọc ra rút vào vài cái, để cho dòng điện khoái cảm chạy khắp cơ thể, sau đó rên lên một tiếng đau đớn rồi bắn tinh dịch ra.