Chương 72: Vẫn là Tưởng Anh Hiền Editor: Sting Sữa   Vẫn là Tưởng Anh hiền   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Tình cảm mãnh liệt qua đi, Anh Hiền bảo mình phải về lại chung cư để thay quần áo trước, Phó Thành lái xe đưa cô đi.   Hai người chưa tắm rửa, nên trên người vẫn sót lại chút hương vị của tình dục, cửa xe đóng kín, không khí dần trở nên mơ hồ.   Anh Hiền nhìn nghiêng ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, suốt dọc đường đều yên lặng.   Ánh sáng của đèn đường chiếu vào mặt cô, phản chiếu thành một vầng sáng lông xù. Cô đã tẩy trang, để lộ ra màu môi tự nhiên, khuôn mặt càng trắng, lông mi màu đen cụp xuống rất rõ ràng.   Đi đến nửa đường, điện thoại Phó Thành rung lên, anh cầm lấy nghe hai câu, sắc mặt bỗng dưng trở nên ngưng trọng.   Điện thoại anh không có Bluetooth, vì thế Anh Hiền cũng không biết đầu dây bên kia đã nói gì, chỉ thông qua phản ứng của anh rồi phán đoán, nhất định không phải việc nhỏ.   Điện thoại rất nhanh đã kết thúc, Phó Thành nói với cô: “Tiểu Chi xảy ra chút chuyện, cần tôi phải qua đó ký tên.”   Anh Hiền gật đầu ngay lập tức: “Vậy chúng ta đi đến viện điều dưỡng trước.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Hai chữ “chúng ta” đã chạm vào trái tim Phó Thành, nhưng bây giờ anh không có nhiều tâm tư đẹp đẽ như vậy.   Một cú quay đầu nhanh chóng, anh đạp chân ga hết cỡ.   Lúc hai người đến viện điều dưỡng, đã có hai y tá đang đứng ở cổng lớn nhìn xung quanh, trong đó có một người lớn tuổi vừa nhìn thấy anh đến, lập tức đưa tài liệu cho anh.   “Cậu Phó, tình huống khẩn cấp, sau khi gọi điện thoại cho cậu chúng tôi đã trực tiếp đi tìm lãnh đạo bệnh viện xin chỉ thị phẫu thuật, giờ đã bắt đầu rồi.”   Anh hay đến đây, vẻ ngoài cũng dễ nhận diện, trong bệnh viện có rất nhiều người biết anh là anh trai của người thực vật xinh đẹp kia.   “Tôi hiểu rồi, cảm ơn.”   Tập tài liệu không chỉ có một phần, trong đó bao gồm cả giấy ủy quyền, giấy đồng ý thanh toán tự động và rất nhiều nội dung khác. Phó Thành liếc một cách qua loa rồi nhìn thẳng đến phần ký tên bên dưới. Khi lật đến tờ cuối cùng, động tác đặt bút của anh khẽ khựng lại.   Anh Hiền nhìn chăm chú, phát hiện trên tờ giấy trắng có viết mấy chữ to “Giấy thông báo Bệnh tình nguy kịch (Nặng)”.   “Người nhà đi theo tôi.” Ký giấy tờ xong, y ta dẫn hai người đi theo họ, càng đi càng nhanh, sau đó thì chạy chậm.   Thang máy cần phải chờ, Phó Thành trực tiếp đẩy cửa cầu thang bộ, bước một bước những ba bậc để lên lầu.   Anh Hiền vô thức chạy theo hai bước, rồi bỗng nhiên dừng lại, cứ đứng giữa hành lang, nhìn bóng dáng Phó Thành càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất chỗ ngoặt cầu thang.   Y tá nhỏ chú ý thấy cô bị tụt lại phía sau, nhìn giày cao gót của cô, thì quay lại nói: “Chúng ta đợi thang máy rồi đi lên nhé.”   Phó Chi chuyển viện, hay nhập viện đều được Kha Nhụy xử lý, vì vậy đây là lần đầu tiên y tá nhìn thấy Anh Hiền, cho rằng cô cũng là người thân của Phó Chi.   Anh Hiền lắc đầu, hai chân vẫn không nhúc nhích.   Y tá tưởng cô đã bị dọa cho phát ngốc, đang muốn lại an ủi vài câu, thì nghe cô nói: “Tôi không phải người nhà.”   Anh Hiền hỏi: “Phẫu thuật có bao nhiêu phần trăm thành công?”   Nét mặt y tá nhỏ lộ ra vẻ khó xử: “Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin bệnh nhân cho người ngoài biết.”   Anh Hiền nhẹ nhàng gật đầu, không làm khó cô ấy.   Y tá nhỏ nói: “Dù cô không phải là người nhà nhưng cô cũng có thể chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.”   Anh Hiền do dự một lát, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn, tôi không lên đâu.”   Nhìn lại cánh cửa cầu thang đã bị đóng chặt thêm lần nữa, rồi cô quay người bước ra ngoài.   Anh Hiền không tin thần tin phật, nhưng cô tin chuyện do con người gây ra là bảy phần, ba phần còn lại sẽ do trời định, và phần lớn những lúc trời định đều vượt qua sức con người.   Đầu tiên là Anh Thận vạch trần cô, tiếp theo là Anh Tề xảy ra chuyện, Thẩm Đông Dương đề nghị kết hôn. Giờ đây, mối ràng buộc ban đầu giữa cô và anh sắp bị phá vỡ —— Một khi Phó Chi chết, họ thực sự không còn quan hệ gì với nhau nữa.   Từng chuyện từng chuyện, tình cờ như thế, nhưng đều đến cùng một lúc.   Thực ra khi bị Anh Thận vạch trần, cô đã nghĩ ra cách giải quyết rồi. Chỉ là Tưởng Chấn bị đột quỵ, lại khiến cô có lý do để trì hoãn. Không nhận điện thoại của anh, cũng đang trốn tránh anh. Sau đó, Thẩm Đông Dương cũng đến để “giúp” cô hạ quyết tâm.   Lúc cô bước ra khỏi bệnh viện, sự mỏi mệt suy yếu của lý trí, khiến cô cho phép mình yếu đuối thêm lần nữa, trốn tránh đến bây giờ.   Nhưng cho dù có trốn tránh như thế nào, thì cuối cùng cũng phải đối mặt.   Ngoài phòng bệnh, Phó Thành lo lắng chờ đợi. Ngay từ đầu Phó Chi nhập viện, bác sĩ đã từng uyển chuyển nhắc nhở anh, gần một nửa số người thực vật bị chấn thương sẽ chết trong năm đầu tiên do các biến chứng khác nhau, và bị suy kiệt cơ quan nội tạng mà qua đời. Anh nên chuẩn bị tâm lý.   Nhưng chuyện xảy ra ngay tại giờ phút này, Phó Thành mới phát hiện bản thân kém bình tĩnh hơn nhiều so với những gì anh đã nghĩ.   Vào lúc đang hoảng hốt, dường như anh nhận ra được điều gì đó, quay đầu lại nhìn về hướng cửa thang máy.   Hai cánh cửa bằng kim loại đang đóng chặt, phản chiếu ra ánh sáng lạnh.   Trong hành lang thật dài, chỉ có một mình anh.   Xe vẫn còn đậu ở cửa viện điều dưỡng, Anh Hiền ngồi trên ghế lái, quay về chung cư tắm rửa thay quần áo, sau đó đi đến công ty.   Thiếu ngủ trầm trọng khiến cô đau đầu, Anh Hiền phải uống thêm hai viên thuốc giảm đau.   Kha Nhụy thấy sắc mặt cô không tốt, đề nghị nói: “Sếp, mấy chuyện này không gấp đến vậy, ngày mai lại mở cũng được mà.”   Anh Hiền lắc đầu: “Gọi người đến phòng hội nghị lớn, 10 phút sau chị qua đó.”   Kha Nhụy biết tính tình cô, không khuyên nữa. Đang muốn đẩy cửa rời đi, thì nghe thấy giọng nữ phía sau nói: “Kha Nhụy, em xử lý thủ tục từ chức cho Phó Thành đi.”   Kha Nhụy thầm kinh ngạc, quay người lại hỏi: “Vâng, khi nào thì bắt đầu hiệu lực?”   Anh Hiền mở tập tài liệu cần dùng cho buổi họp lát nữa, cúi đầu nói: “Bây giờ.”   Kha Nhụy nói: “Đơn phương đuổi việc…”   “Chị biết, cần bồi thường bao nhiêu thì cứ bồi thường bấy nhiêu.” Đôi mắt cô vẫn dừng trên tập tài liệu, dường như không chút để ý nói: “Đúng rồi, viện phí của Phó Chi vẫn trả như bình thường, không thay đổi.”   Kha Nhụy lại hỏi: “Sếp, nếu anh Phó hỏi, em nên trả lời thế nào ạ?”   Bầu không khí yên lặng khoảng hai giây, rồi giọng nói của Anh Hiền mới chậm rãi vang lên: “Anh ấy sẽ không hỏi.”   Quả nhiên Phó Thành không hỏi, ít nhất Kha Nhụy không thuật lại với cô.   Sau đó, cũng là cô chủ động hỏi Kha Nhụy anh có nói cái gì hay không. Kha Nhụy nói “không có, sau khi anh Phó nghe tin bản thân bị đuổi việc thì không nói gì cả, còn nữa, sếp, cô Phó đã qua đời, bị suy tim và phổi, không thể cứu được”.   Lúc ấy Anh Hiền đang xem văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ lờ mờ “ừ” một tiếng.   Tại cuộc họp hôm đó, lần đầu tiên cô chỉ thẳng ra rằng có một vấn đề trong đề xuất của bộ phận dự án, còn nói nếu có ai muốn nghỉ hưu rồi, thì chi bằng đến viện dưỡng lão còn hơn là làm giám đốc.   Giọng nói cô không lớn, giọng điệu cũng chẳng nặng nề. Nhưng nếu ai đã làm việc chung với Tưởng Anh Hiền đều biết, cô đang cô cùng tức giận.   Áp suất không khí trong phòng thấp đến đáng sợ, mấy người mạnh mẽ ở đây cũng không dám ra mặt.   Cuộc sống của Anh Hiền khôi phục lại một đường hai điểm, không phải ở công ty, thì chính là ở bệnh viện, chờ đến lúc Tưởng Chấn xuất viện, thì bệnh viện lại biến thành nhà cũ.   Sau khi Đỗ Duyệt trở về, thì nổi trận lôi đình vì không ai thông báo với bà ta chuyện này, đương nhiên, vẫn là uất ức rơi nước mắt trước mặt Tưởng Chấn, lời trong lời ngoài ám chỉ có người cố ý.   Anh Hiền thản nhiên xin lỗi, nói rằng dạo này bản thân mình bận quá, nên vô tình quên mất.   Tưởng Chấn biết rõ cô đang bận chuyện gì, cho nên mặc dù lý do của Đỗ Duyệt nghe rất có lệ, nhưng Tưởng Chấn vẫn chấp nhận.   Bây giờ Tưởng Chấn chỉ có thể phát âm một vài âm tiết, ăn uống tiểu tiện hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ của y tá, trông cực kỳ nhếch nhác. Loại người như ông ta đã quát tháo cả nửa đời người nay làm sao chấp nhận bản thân đã biến thành như vậy, cho nên tính tình ông ta càng ngày càng kém. Nên khi Đỗ Duyệt muốn lấy chuyện này ra cáo trạng, thì bị ông ta thở hổn hển ngắt lời.   Tưởng Chấn hiểu nên cũng chẳng trách, nhưng trong lòng ông ta có chút khó chịu. Lúc Đỗ Duyệt đang mua sắm ở nước Pháp, thì Trần Phong đã đến thăm suốt đêm, sau đó còn canh giữ bên giường bệnh chăm sóc. Mọi thứ đều sợ sự tương phản, đặc biệt là khi sự tương phản quá mạnh.   Chờ đến khi chuyện của Anh Tề được giải quyết cơ bản, thì Anh Hiền mới có cơ hội quay về chung cư của mình để hít thở.   Bảo vệ tiểu khu giao cho cô một gói hàng, nói rằng cô mà không đến lấy thì phải ném đi.   Thông tin người gửi để trống, trong gói hàng có một tờ chi phiếu và chỉ có một cái túi nhỏ. Anh Hiền không biết Phó Thành còn thiếu bản thân bao nhiêu tiền, nhưng cô biết con số kia nhất định giống với số tiền được ghi trên tờ chi phiếu.   Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Câu hỏi chợt lóe lên, Anh Hiền chế giễu bản thân xen vào việc người khác.   Đặt tờ chi phiếu xuống, rồi mở cái túi nhỏ ra, sau khi cô thấy rõ món đồ bên trong, thì sững người ở đó thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.   Trong túi đặt một cái hộp, hộp nhỏ tinh xảo có dòng chữ La Perla.   Là một cái quần lót, quần chữ T bằng ren màu đỏ rượu.   “Tôi còn chưa tìm anh tính sổ đâu, La Perla, kiểu chữ T màu đỏ rượu, nhớ bồi thường cho tôi.”   Ký ức bỗng nhiên hiện về, đánh một cái khiến cô trở tay không kịp. Ánh nắng hôm ấy, mùi hương trong không khí, cảm xúc khi chạm vào chiếc áo sơmi, độ ấm của cơ thể, tiết tấu của nhịp thở… Mỗi một chi tiết, mỗi một phản ứng, tất cả đều hiện lên.   Vậy mà đều nhớ rõ tất cả.   Lồng ngực đột nhiên run rẩy, trái tim dường như đang co thắt từng chút từng chút, co lại đến mức đau đớn.   Nhìn một lúc, Anh Hiền đi vào phòng ngủ, đem chi phiếu và cả quần lót bỏ vào chỗ sâu nhất trong tủ quần áo.   Cho dù trong lòng rất đau thì như thế nào, cô vẫn là Tưởng Anh Hiền.