Chương 70: Cân nhắc Editor: Gluhwein    Lúc chiều tối, Thẩm Đông Dương tới phòng bệnh thăm Tưởng Chấn đang hôn mê trước, rồi trò chuyện vài câu với Trần Phong, sau đó dẫn Anh Hiền ra ngoài ăn cơm.   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi chia tay tại khách sạn ở Bulgari.   Trước khi đến, Anh Hiền còn lo anh ta sẽ đề cập tới chuyện của quý cô canh đuôi bò, kết quả, Thẩm Đông Dương không nhắc một chữ nào, có thể thấy được “Xử lý” không tốt lắm.   Đối với cô mà nói thì rất tốt.   Anh Hiền đang suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào, Thẩm Đông Dương đã giải vây cho cô: “Tôi nghe nói Anh Tề cũng bị theo dõi vì quá thân thiết với bà lẽ Lục.”   Chuyện này đã có thể lọt vào tai Tưởng Chấn, vậy thì chắc chắn nhà họ Thẩm đã nghe thấy lời đồn từ trước đó rồi, bọn họ lựa chọn sống chết mặc bây.   Nhưng không thể oán trách gì được, không bỏ đá xuống giếng thì đã coi như có tình có nghĩa.   Anh Hiền bình tĩnh hỏi: “Vẫn còn chỗ để làm việc được chứ?”   Thẩm Đông Dương xách ấm trà bằng gang lên, cúi người xuống rót trà cho cô, rót đầy tám phần, không nhiều cũng không ít. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Anh ta nói: “Tương đối phiền phức.”   Mùi trà thơm nồng xông vào mũi, Anh Hiền nhấp một hớp, kiên nhẫn chờ đợi.   Thẩm Đông Dương nhìn cô chăm chú, mở miệng nói: “Anh Hiền, chắc là em hiểu rõ, ông già không thích tôi xen vào những chuyện này. Hơn nữa, nói trắng ra, tôi và Anh Tề không có bất kỳ quan hệ gì. Hiện tại là tình hình gì em cũng rõ rồi, tôi không cần phải dây vào vì một người ngoài.”   Tim Anh Hiền đập thình thịch một hồi.   Tàn nhẫn nói xong, Thẩm Đông Dương lại khẽ thở dài: “Đừng nhìn tôi như vậy, Anh Hiền, tôi có chỗ khó xử của tôi.”   Anh Hiền nheo mắt: “Tôi hiểu, anh đã giúp tôi rất nhiều rồi. Chuyện lúc trước của Anh Tề, còn có lần tôi bị tai nạn xe, anh có thể không cần phải xen vào.”   Cô nói như vậy khiến Thẩm Đông Dương hài lòng hơn rất nhiều. Quả thật là anh ta tự nguyện giúp, cô chưa bao giờ ép buộc anh ta, nhưng anh ta lại hi vọng cô có thể cảm thấy biết ơn, không ai thích làm người tiêu tiền như rác hết.   Sau khi lên đủ đồ ăn, anh ta chủ động gắp một miếng củ từ cho cô, thong thả nói: “Chắc chắn hai ngày nay em không chú ý tới việc ăn uống, củ từ tốt cho dạ dày, lót da bằng một miếng trước đi.”   Anh Hiền không thích củ từ, nhưng cô vẫn gắp lên, bỏ vào trong miệng.   Thẩm Đông Dương cũng tự ăn một miếng, sau đó nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ nhìn rồi làm.”   Anh Hiền đang muốn nói lời cảm ơn thì lại nghe thấy anh ta nói: “Năm tới là một năm đẹp, em cảm thấy thế nào? Chúng ta đã đính hôn lâu như vậy rồi, kéo dài nữa cũng chẳng để làm gì. Mà cũng tránh việc sau này ông già cứ đem chuyện không phải người một nhà ra nói.”   Anh Hiền không trả lời luôn, nhưng bởi vì cô đang nhai nuốt nên sự im lặng này cũng coi như hợp lý.   Thẩm Đông Dương đặt đũa xuống, nhìn cô.    Nuốt đồ ăn trong miệng xuống, Anh Hiền nhìn thẳng vào mắt anh ta, cười cười nói: “Thời gian hơi gấp, chắc là chỉ có thể đặt được địa điểm tổ chức vào sáu tháng cuối năm. Anh có cái ý tưởng gì chưa? Khách sạn hay là ngoài trời?”   Thẩm Đông Dương quan sát cô, thả lỏng cơ thể, dựa lưng vào ghế, cũng cong môi cười: “Em quyết định đi, cứ theo sở thích của em là được, cô dâu xinh đẹp quan trọng hơn hết thảy.”   Sau khi ăn xong, Anh Hiền tiếp tục về phòng bệnh trông nom Tưởng Chấn.   Trần Sinh gửi sơ yếu lý lịch của năm điều dưỡng chuyên nghiệp tới, Anh Hiền nhìn qua, rồi chọn ra hai người.   Trần Phong đã có tuổi, không thể thể gắng gượng giống như cô nên đã đi sang phòng bên cạnh để ngủ. Chỉ còn lại hai người Anh Hiền và Anh Thận ở trong phòng bệnh.   Anh Hiền nói: “Anh Thận, em về nghỉ đi, đừng làm lỡ việc học.”   Anh Thận lắc đầu: “Em đã xin nhà trường cho nghỉ rồi, xin nghỉ một tuần.”   Không biết ngoài cửa sổ đã có tuyết rơi từ khi nào, Anh Hiền lẳng lặng nhìn một lát, đứng dậy nói: “Đi ra ngoài uống ly cà phê với chị đi.”   Ngoài phòng bệnh, Anh Hiền ngồi trên ghế dài, nhìn chất lỏng trong tay đang bốc lên khói trắng, bỗng nhiên nói: “Anh Thận, từ nhỏ đến lớn, em còn giống em trai ruột của chị hơn cả Anh Tề.”   Anh Thận cúi đầu thổi cà phê, không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng giọng nói lại rất điềm tĩnh: “Chị ba, sao đột nhiên lại nói như vậy, em cũng vẫn luôn coi chị là chị gái mà.”   Anh Hiền không nói gì nữa, chủ đề này dừng lại ở đây, cô chỉ xem như bản thân mình đã nghĩ quá nhiều.   Thùng rác ở một đầu khác của hành lang, uống cà phê xong, Anh Hiền đứng dậy đi vứt cốc giấy. Anh Thận duỗi tay cầm lấy cái cốc của cô: “Để em đi cho.” Suýt nữa thì ngón tay của cậu ấy đã chạm được vào cô, nhưng lại bị cô nhanh chóng tránh né.   “Cảm ơn.” Anh Hiền nói lời cảm ơn, chủ động đưa cốc giấy ra.   Cô có thể coi như bản thân mình nghĩ quá nhiều, nhưng lại không thể dùng thái độ lúc trước để đối xử với Anh Thận nữa. Em trai đã trưởng thành, vốn dĩ đã phải giữ khoảng cách rồi.   Ngày thứ ba, cuối cùng, Tưởng Chấn đã hoàn toàn tỉnh lại, lý trí của ông ta cũng tỉnh táo lại theo, thái độ đối với Anh Hiền cũng hơi lạnh nhạt, mãi cho đến khi nghe cô nói rằng nhà họ Thẩm bằng lòng giúp đỡ thì thái độ của ông ta mới khá hơn một chút.   Cũng may, thái độ của ông ta đối với Trần Phong vẫn giống như hôm chỉ tỉnh lại trong chốc lát ấy.   Anh Hiền vẫn luôn sắp xếp cho Anh Tề túc trực ở bên ngoài phòng bệnh. Tưởng Chấn không nhìn thấy cậu ta, nhưng lại luôn có bác sĩ, y tá nói cho Tưởng Chấn biết về “sự hiếu thảo” của cậu ta. Hiệu quả tốt hơn nhiều so với việc cậu ta tự mình nói ra.   Ngoài ra, còn có một chuyện trời giúp cô, Đỗ Duyệt vẫn chưa về. Nói cách khác, trong nhà chính không có người giúp việc nào là người của bà ta.   Anh Hiền đột nhiên hiểu ra vì sao Tưởng Chấn, người có vô số tình nhân lại chỉ lấy bà ta vào cửa—— Bởi vì bà ta có lòng mà chẳng có tài, đủ “ngây thơ”. Tưởng Chấn nhìn thấu tất cả, tài sản thừa kế đủ để dụ dỗ bà ta chăm sóc mình lúc lâm chung, nhưng lại không cần phải lo lắng bà ta sẽ lật trời sau khi mình chết.   Trông có vẻ như đã lấy người khác, nhưng thật ra là tiêu chuẩn để suy xét đã thay đổi, chứ vốn dĩ chưa bao giờ ngừng suy xét.   Nếu như Tưởng Chấn đã tỉnh thì Anh Hiền không cần phải túc trực 24/24 ở trước giường bệnh nữa.   Vào khoảnh khắc ra khỏi bệnh viện, mỏi mệt bỗng nhiên ập tới cuồn cuộn, gần như đè cô tới gục ngã.   Cô không về nhà, mà đi tới cửa chung cư của Phó Thành.   Anh vừa mở cửa, Anh Hiền đã nhào tới, vùi đầu vào trước ngực anh, trộm nhiệt độ cơ thể của anh.   Phó Thành ngơ ngẩn nửa giây, rồi ôm lại cô, dùng một tay ôm bả vai cô, một lúc lâu sau mới hỏi: “Có muốn vào nhà trước không?”   Bọn họ vẫn còn đang đứng ở cửa.   Anh Hiền gật đầu, vừa định buông tay thì đã bị Phó Thành trực tiếp ôm vào trong cửa. Cô đá loạn xạ đá rớt giày cao gót, ngửi mùi xà phòng thơm trên người anh, nhỏ giọng nói: “Anh gọi điện cho tôi à?”   Phó Thành ừ một tiếng, không định hỏi vì sao cô không nghe, vì sao không về.   Cô mệt mỏi rõ ràng như vậy, hoàn toàn không cần hỏi lại.   Anh đã gọi cho cô tổng cộng hai cuộc điện thoại, một cuộc là từ trong miệng Kha Nhụy biết được Tưởng Chấn xảy ra chuyện, một cuộc là sau đó. Lần sau là không nên gọi, nhưng mà anh không nhịn nổi.   Phó Thành nhấc người lên, đi về phía ghế sofa.   Anh Hiền thuận thế nằm vật xuống, nhắm mắt gối lên đùi anh, cái tay trống trải đang gác lên trán trống không. Lòng bàn tay ấm áp phủ lên, đan chặt vào các ngón tay cô.   Cô thoải mái thở ra một hơi, bỗng nhiên thấy cực kì lười biếng, chẳng muốn nghĩ tới bất cứ chuyện gì.   Cô nói: “Tôi ngủ một lát trước đã.” Khi nói xong mấy chữ cuối cùng, ý thức của cô đã bắt đầu mơ hồ.   Phó Thành vuốt ve mu bàn tay của cô, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.”