Đóng lại cánh cửa gỗ của căn phòng Hypnos, trước mắt Đỗ Phồn lại là một hành lang tối dài vô tận. Tia sáng kia lại le lói ở cuối còn đường, như đang vẫy gọi cô hãy chạy nhanh về phía nó. Nhưng có một điều khác biệt! Không khí trong dãy hành lang này không còn lạnh lẽo nữa, mà lại ấm nóng đến lạ thường. Bên tai Đỗ Phồn giờ chỉ còn tiếng thở của chính cô, không tiếng than khóc, không những âm thanh bò lổm ngổm của những con vật đáng sợ. Ở Âm phủ này, những điều kỳ lạ có khi lại chẳng phải chuyện tốt. Đỗ Phồn bước đi đầy cẩn trọng. Lần này, tia sáng kia không còn di chuyển, mà cứ đứng yên ở đó. Mỗi bước cô tiến lại, là tia sáng ấy lại càng hiện rõ hơn. Vậy là, chỉ cần đi hết quãng đường này thôi, cô sẽ đến bờ sông Lethe!! Ý nghĩ ấy thôi thúc Đỗ Phồn bước đi thật nhanh. Vẫn lần trên những vách tường ẩm mốc, nhưng lòng cô đã bớt đi bao lo lắng về sự đe dọa của những vị thần thánh ma quỷ ở nơi này. Tia sáng kia, đã ở trước mắt rồi!! Chỉ vài bước nữa thôi, cô sẽ với được đến nó! Thế nhưng, ngay khi cô chạm tới được ánh sáng, thì Đỗ Phồn lại cảm giác như mình đang bị hút vào một không gian khác. Cô như thể đang rơi tự do, chìm nghỉm vào khoảng không sáng lòa. Bóng tối của hành lang kia mờ dần, chỉ còn một chấm nhỏ, sau đó biến mất trong luồng sáng ấy. Chỉ trong chốc lát, Đỗ Phồn đã cảm thấy mình rơi “bịch” xuống một nơi êm ái, giống như,…một bờ cát vậy! Không phải là “giống như” nữa, mà thực sự Đỗ Phồn đang ngồi trên một bờ cát. Dòng nước chảy êm đềm, lặng lờ, phản chiếu mờ ảo qua ánh sáng khiến cho Đỗ Phồn vui mừng nhận ra một sự thật: Đến rồi!! Cuối cùng cô đã đến được bờ sông Lethe này rồi!! Sông Lethe – con sông của sự quên lãng, con sông mở đầu một vòng luân hồi, từ ngàn xưa vẫn cứ lặng lờ trôi như vậy. Đây là con sông yên bình nhất trong năm con sông chảy qua địa phủ, bởi những linh hồn có thể tới được cánh cửa luân hồi này, nhất định là những linh hồn trong sạch, hoặc ít ra, đã rửa sạch hết tội lỗi, trả hết mọi nợ nần của tiền kiếp. Mặc dù là nơi có ánh mặt trời, nhưng ánh mặt trời chiếu xuống được bờ sông Lethe này, thực ra chỉ giống như ánh sáng của một ngọn đèn mờ, lỡ xuyên qua một vòng trống trên mặt đất, để le lói xuống nơi đáy cùng của thế giới này thôi. Vậy nhưng, ánh sáng ấy dù mờ ảo, nhưng cũng đủ để sáng lên dòng nước Lethe, đủ để thắp sáng hi vọng trong tim Đỗ Phồn. Apollo là thần Mặt Trời, là vị thần của ánh sáng. Chỉ cần chạm được tới ánh sáng, anh có thể dùng quyền năng của mình đưa cô thoát khỏi địa ngục này. Tự do và bị giam cầm, hạnh phúc và khổ đau, vậy mà lại chỉ cách nhau trong gang tấc. Giống như một đôi chân bị xiềng xích lâu ngày, tới khi thả ra, muốn chạy cũng khó có thể chạy vững, Đỗ Phồn run rẩy, chập chững, cố gắng bước vội về phía quầng sáng kia. Sông Lethe vẫn hiền hòa chảy. Không gian vẫn yên ắng lạ thường. Từng bước chân trên nền cát của cô, thậm chí còn chẳng phát ra một âm thanh nào hết! Tới ngay đây! Tới ngay thôi! Những chữ ấy cứ vang lên trong đầu, khiến Đỗ Phồn càng thêm kiên cường. Khi chỉ còn cách quầng sáng ấy vài ba mét nữa, thì cô bất giác phải dừng lại. Sự vui mừng khiến cho Đỗ Phồn ngay từ khi bước vào đây đã không để ý, rằng tại sao bờ sông lại vắng vẻ lạ thường như vậy! Lẽ ra ở đây phải có người quản giáo các linh hồn. Lẽ ra nơi này phải đầy rẫy những linh hồn lang thang qua lại. Lẽ ra…mọi việc vốn không thể dễ dàng tới vậy. Cũng chính Đỗ Phồn giờ đây mới nhận ra rằng, phía trước cô, bên tay phải, ngay gần kề tia sáng có một ngách nhỏ. Khoảng cách gần như hiện tại mới khiến cô có thể nghe thấy tiếng thở của sinh vật nào đó đang ẩn nấp trong cái ngách tối ấy. Không chỉ là tiếng thở, mà là tiếng gầm ghè, là tiếng va chạm rất khẽ của dây xích. Rõ ràng, có một ai đó đang đứng cùng sinh vật nó, đang giữ đầu xích, đang chờ cô tới để sẵn sàng cho thứ đó lao ra phủ đầu. Vì vậy, cô không thể bước tiếp… Lúc này, từ trong con ngách nhỏ kia mới truyền ra giọng nói châm biếm: “Tự do đã gần tới như vậy rồi, mà không dám tiến thêm bước nữa hay sao?” Sau giọng nói ấy, những tiếc bước chân chầm chậm truyền tới từ trong con ngách nhỏ, xen lẫn những tiếng leng keng của dây xích. Chúa tể Âm phủ từ từ tiến ra, sát khí ẩn hiện khiến cho màn đêm như cũng phải dè chừng. Nhưng lần này hắn không xuất hiện một mình. Tay phải Hades cầm một sợi xích lớn. Sợi xích ấy cuốn quanh cổ… Không! Không chỉ là một cái cổ. Mà là… Tới ba cái cổ…của một con chó… Một con chó to lớn, hung dữ, với ba cái đầu đang hăm he đe dọa nhìn về phía Đỗ Phồn. Vẻ mặt của chúng dữ tợn tới nỗi, Đỗ Phồn nghĩ rằng, chỉ cần Hades buông lỏng sợi xích kia thôi, chúng sẽ ngay lập tức lao về phía cô, thậm chí không ngại ngần xé cô thành trăm ngàn mảnh! Truyền thuyết Hy Lạp đã từng nói về con quái vật đáng sợ này: “Cerberus – Chó gác cổng của địa ngục. Cerberus có ba cái đầu, vô cùng hung dữ, chỉ cho linh hồn qua cổng chứ không bao giờ đi ngược trở ra.”