Công cuộc chiếm đoạt tình yêu của thần mặt trời
Chương 20 : Lời nói dối của tình yêu
Tỉnh dậy, Đỗ Phồn thấy mình đang nằm trong vòng tay Apollo.
Căn phòng tắm trong nắng mai, yên bình tới nỗi cô nghĩ rằng phải chăng mọi chuyện đêm qua chỉ là một giấc mơ?
Luồng sáng màu tím mờ ảo.
Bóng hình cùng thanh âm bi thương trách cứ của chàng trai kia…
Và còn cả…chiếc nhẫn hình sao biển trên tay cô nữa…
Tần ngần nhìn chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh nắng, Đỗ Phồn có chút cảm giác nghi hoặc.
Người đàn ông cô yêu, người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo, người đàn ông cũng điên cuồng mà yêu cô, chẳng lẽ…lại lừa cô hay sao?
Không thể nào!
Nhìn ngắm gương mặt nhẹ nhõm của Apollo. Sống mũi cao thẳng của anh. Đôi lông mày cương nghị của anh. Vòng tay rắn chắc của anh…
Vùi đầu vào ngực Apollo, Đỗ Phồn tự nhủ: Anh chắc chắn không lừa cô đâu! Anh yêu cô như vậy…Anh chắc chắn sẽ không giấu cô bất cứ việc gì!
Cảm giác ấm áp trên ngực cùng mùi hương nguyệt quế ngày càng nồng nàn, Apollo chậm rãi mở mắt.
Thấy cô gái trong tay đang nũng nịu, anh bất giác mỉm cười.
Tình yêu của cô là giả, nhưng cảm giác hạnh phúc này, đâu phải là giả dối, đúng không?
Nhận ra ngực anh phập phồng ngày càng mạnh, Đỗ Phồn biết anh đã tỉnh giấc. Đôi mắt to tròn của cô ngước lên nhìn anh. Đáp lại cô là đôi mắt nâu trầm ấm áp.
“Sao lại dậy sớm như vậy?” Giọng Apollo còn hơi ngái ngủ.
“Ngủ không có ngon. Em gặp phải giấc mộng kỳ lạ quá.” Đỗ Phồn mếu máo. Trông cô lúc này như một chú thỏ con, làm Apollo nhịn không được cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của người con gái ấy.
“Giấc mộng gì kỳ lạ vậy?” Thỏa mãn với hương vị ngọt ngào của cô, Apollo mới tiếp lời.
“…Em mơ thấy…một chàng trai kỳ lắm. Anh ta nói anh ta là hôn phu của em, còn nói anh ta tặng em chiếc nhẫn này làm vật đính ược.” Đỗ Phồn đưa bàn tay lên ngắm nhìn chiếc nhẫn lấp lánh.
“Dù em không nhớ gì, nhưng chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út này chắc chắn là vật đính ước rồi. Apollo…nhẫn này là…anh tặng em phải không?” Đôi mắt to tròn của cô hướng về phía thần Mặt Trời, mong chờ từ anh câu trả lời để có thể giải tỏa những nghi hoặc trong lòng.
Không gian chìm vào im lặng.
Một lúc sau, tiếng nói trầm thấp của Apollo mới vang lên:
“Phải!”
Một lời khẳng định chắc nịch!
Một lời nói dối của tình yêu và tất cả sự liều lĩnh!
“Đó là chiếc nhẫn anh tặng em hồi ta mới quen nhau.”
“Nhưng anh nghĩ, có lẽ ta nên đổi một chiếc khác rồi. Vợ…khác với bạn gái!” Nụ cười trên môi Apollo càng thêm sâu. Anh lại cúi đầu, nhưng lần này đôi môi anh rơi trên chiếc nhẫn trên tay cô.
Đỗ Phồn mỉm cười hạnh phúc. Cô biết mà, anh sẽ không lừa cô, không bao giờ!
Nhưng…khoảnh khắc anh chạm môi vào chiếc nhẫn của cô, có một tia sáng màu vàng lóe lên chỉ trong khoảnh khắc. Linh lực của thần Mặt Trời đã vô hiệu hóa thần lực của Orion chuyển vào trong chiếc nhẫn.
Vốn dĩ, nhẫn đính ước của thần linh không dễ dàng tháo bỏ. Nhưng, với quyền phép của thần Mặt Trời, chiếc nhẫn kia nay chỉ còn là một vật trang sức bình thường, không hơn không kém!
Nhẹ tháo chiếc nhẫn từ trong tay Đỗ Phồn ra, Apollo dịu dàng nói:
“Có thể cho anh giữ làm kỷ niệm không?”
“Anh đang đòi lại sao Apollo?” Đỗ Phồn híp mắt trêu ghẹo anh.
“Phải!” Apollo cắn nhẹ vào cổ cô.
Đỗ Phồn bị nhột, cười rộ lên, giãy ra khỏi vòng tay anh. Rất nhanh chóng, cả người cô đã bị Apollo kéo lại. Nhìn sâu vào mắt nhau, cả hai đều hiểu rõ những dục vọng khao khát đang nổi lên mãnh liệt.
Trong căn phòng của đôi trai gái, ánh nắng vẫn dịu nhẹ, ngập tràn. Trong không khí thoang thoảng mùi nguyệt quế, mùi nắng gió, cùng hương vị hoan ái ngọt ngào…
---
Giây phút chiếc nhẫn bị tháo khỏi tay Đỗ Phồn, dưới đáy biển xanh sâu thẳm, đầu của Orion bỗng nhiên nhói đau.
Nhắm mắt lại trấn tĩnh, cậu nhận ra một điều không tưởng: Kết nối của cậu với Đỗ Phồn không còn nữa. Hay nói cách khác, hôn ước cậu lập ra giữa hai người…đã bị hủy bỏ.
Chiếc nhẫn đó…hắn dám tháo nó đi sao?
Từng cơn động đất khiến đáy biển trở nên chấn động. Trên mặt biển, sóng quyện cùng gió đang nổi lên dữ dội, như chứng minh cho sự tức giận cùng cực của chàng hoàng tử biển cả vốn dĩ hòa nhã trấn tĩnh.
“Apollo, ta không bỏ qua cho ngươi đâu! Ngươi đừng hòng cưới được hôn thê của ta về làm vợ.” Một tiếng gằn nhẹ vang lên từ dưới lòng đại dương sâu thẳm.
Xem ra, người kiên nhẫn nhất cuối cùng cũng nổi giận thực sự rồi!
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
73 chương
137 chương
9 chương
76 chương
9 chương