Apollo bế Daphne đi dọc theo những chiếc cột đá to lớn trong ngôi đền của mình. Bước chân của chàng vô cùng vững chãi. Cái ôm của chàng với cô gái bất giác ngày càng chặt hơn. Trái tim của chàng như không nghe lời lý trí của chủ nhân nó, đập ngày càng rộn ràng. “Eros. Tên khốn kiếp!” – Apollo nguyền rủa tên Thần Tình Ái chết tiệt đã khiến chàng sa vào những cảm xúc oái oăm mà ngàn năm qua chàng chưa từng trải qua này. Khẽ đặt cô gái lên giường, Apollo nhanh chóng dùng phép thuật trị thương cho nàng. Vết thương đang chảy máu trên ngực Daphne biến mất nhanh chóng không để lại một dấu vết. Chàng nhẹ nhàng ngồi bên thành giường, say sưa ngắm nhìn cô gái vẫn đang chìm trong giấc mộng. Lẽ ra chàng có thể dùng phép thuật trị thương cho nàng ngay ở bên bờ suối, nhưng Apollo không làm vậy. Lẽ ra chàng chỉ cần phù phép đưa nàng lập tức trở về bên chủ nhân của nàng, nhưng Apollo lại cất công đưa nàng về đây – về vùng đất của mình. Lẽ ra chàng có thể tìm đến Eros, dùng ánh sáng mặt trời của chàng để thiêu đốt hắn, ép hắn hóa giải quyền phép tình yêu trên người mình, nhưng nãy giờ tâm trí của chàng lại đặt cả lên người co gái trước mắt. Quá nhiều thứ cảm xúc ập tới, những thứ cảm xúc xa lạ chưa bao giờ hiện hữu trong tim chàng, làm Apollo vốn lạnh lùng, giờ đây lại cảm thấy bối rối. Chàng đã yêu rồi sao? Apollo lại nhìn người con gái bên cạnh. Cảm xúc hồi hộp ban đầu giờ đây thay bằng ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ. Trái tim đập điên cuồng của Apollo mỗi khi nhìn thấy người con gái trước mắt đã mách bảo cho chàng biết, chàng nhất định phải có được nàng. Thực ra, có vợ lúc này cũng không phải là ý tồi. Đền thờ của chàng cũng cần có người coi sóc mỗi khi chàng đi chinh chiến. Hơn nữa, các vị thần khác bằng tuổi chàng đã con đàn cháu đống, tình nhân ở khắp mọi nơi, thì cuộc hôn nhân mà Apollo đang tính tới đây đã bị coi là muộn màng rồi. Apollo không phải là một người thích đùa. Nhất là trong chuyện tình yêu, dù cho chàng chưa bao giờ trải qua nó. Chàng ghét thói lăng nhăng của bọn thánh thần. Tình yêu của chàng nếu đã xuất hiện, thì đích đến của nó chắc chắn phải là hôn nhân. Trong lúc vị thần Mặt Trời đang chìm đắm trong những suy nghĩ về tương lai của mình, thì nàng Daphne từ trong mơ màng đã dần thanh tỉnh. Nàng khẽ mở mắt. Thứ ánh sáng quá chói lóa của ánh mặt trời trong đền Apollo làm nàng cau mày, khẽ rên rỉ: “Ôi…” Apollo bị đánh động bởi tiếng nói thanh thoát ấy. Chàng quay lại nhìn nàng. Lúc Daphne hoàn toàn tỉnh lại, trong mắt nàng là hình ảnh của một thanh niên tuyệt mỹ với mái tóc vàng óng và vầng hào quang sáng rực rỡ. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào đẹp tới vậy! Thế nhưng, ánh mắt đang rấy lên ham muốn chiếm hữu của Apollo lại đánh động tới Daphne. Linh tính mách bảo nàng đây không phải là người có thể động tới. Chưa kể là…tại sao mới lần đầu gặp nhau…người kia lại nhìn nàng với ánh mắt nóng bỏng như vậy? Apollo vươn tay tới, định chạm vào Daphne. Như con nai nhỏ đầy sợ hãi, Daphne nhanh chóng lùi lại phía cuối giường, đôi tay níu chặt viền chiếc chăn mỏng trên người. Ánh mắt nàng ánh lên sự hoảng loạn. Apollo nhíu mày hỏi: “Nàng sợ ta?” Đó là điều dĩ nhiên, khi nàng đã trúng mũi tên chì của Eros. Vậy nhưng Daphne không rõ điều ấy, nàng chỉ rõ những cảm xúc sợ hãi trong nàng là sự thật.Nghe câu hỏi của Apollo, nàng không dám từ chối, cũng không dám thừa nhận, chỉ biết cúi đầu im lặng. Trong mắt nàng sự hoảng loạn càng tăng thêm. “Không cần tỏ thái độ như vậy. Người vừa cứu nàng sẽ không có lý do gì để làm hại nàng.” Daphne ngẩn người trước lời nói của Apollo. Trong ký ức của nàng hiện lên hình ảnh lờ mờ của mũi tên từ trên ngọn cây bay xuống, kế đó là cảm giác đau nhói trên ngực. Và bây giờ thì nàng xuất hiện ở đây, với một thân thể lành lặn. Thì ra là nhờ người trước mắt. Daphne thầm cảm kích chàng, nhưng khí chất lạnh lùng cùng ánh mắt nóng rực của Apollo vẫn khiến nàng sợ hãi. Nàng thỏ thẻ: “Cảm…Cảm ơn ngài.” Apollo thấy thái độ của Daphne không có gì thay đổi, chàng hừ lạnh không đáp. Hai người im lặng hồi lâu, Daphne đánh liều cất tiếng: “Tôi…Bây giờ tôi đã khỏe rồi. Có thể phiền ngài…đưa tôi về với chủ nhân của mình được không?” “Nàng định bỏ đi?” – Trong đầu Apollo hiện lên suy nghĩ ấy. Và chàng tức giận. Nén cơn giận vô cớ đang trào dâng trong mình, Apollo hỏi: “Chủ nhân của nàng là ai?”. Bất kể kẻ đó là ai, chàng đều có thể chiến đấu với kẻ đó để biến nàng thuộc về mình. “Nữ thần Săn Bắn Artemis.” Daphne kính cẩn đáp. “Không cần trở về. từ nay nàng ở lại thần điện làm tiên nữ của ta.” Apollo trả lời một cách hiển nhiên. Nghe những lời ấy, Daphne hoảng loạn: “Nhưng… nhưng…” “Ta là anh trai của Artemis.” Apollo cau mày nhìn thái độ của nàng. Anh…Anh trai của Artemis…chẳng phải là…là…thần Mặt Trời Apollo sao? Rơi vào tay của vị thần độc đoán nhất Olympus này…Trời ơi!!! Thảm! Thảm rồi!