Triệu Khiêm Trác dứng dậy, duỗi đôi chân đang tê rần, cử động đầu cổ một chút. Thấy Chúc Yểu vẫn đang nằm xoài trên bàn, cậu vừa xoa phần gáy nhức mỏi vừa hỏi cô: “Chúc Yểu, cậu còn chưa hết cảm sao? Nhìn mặt cậu hơi đỏ đó.” “Hả?” Mặt Chúc Yểu ngơ ngác, mắt ướt long lanh, ánh mắt vẫn rã rời chưa tập trung. Cô chậm rãi đứng dậy, chiếc áo khoác trên vai rơi xuống, cô thuận thế đưa tay níu lại, tim vẫn đập rất nhanh, mặt cũng nóng phừng lên… Vừa rồi anh thật sự hôn cô. Chúc Yểu len lén nhìn Nguyên Trạch một cái, không nén được nụ cười, sau đó nói với Triệu Khiêm Trác. “Không sao, mình đã khỏi lâu rồi.” Những khi Chúc Yểu cười, đôi mắt cô sẽ cong lên như vầng trăng non, trông rất ngọt ngào làm Triệu Khiêm Trác thẩn thờ trong phút giây, sau đó cũng cười theo, bối rối đưa tay ra sau gáy, đáp: “Vậy thì tốt.” Tưởng Điềm Nha lặng lẽ vòng ra phía sau Chúc Yểu, ngồi xổm xuống, hai tay vịn lấy lưng ghế, chớp mắt nhìn cô rồi thì thầm gọi: “Yểu Yểu.” Chúc Yểu quay đầu qua. Tưởng Điềm Nha nói thật khẽ. “Mình bị… rồi, cậu có mang cái đó không?” Tưởng Điềm Nha dù gì cũng là con gái, tuy bình thường hoạt bát cởi mở nhưng thiếu nữ tuổi này, gặp phải chuyện như vậy ít nhiều gì cũng sẽ thấy ngại ngùng. Chúc Yểu lập tức hiểu ý, gật đầu, sau đó đưa tay kéo phéc-mơ-tuya của chiếc cặp. Bịch băng vệ sinh mới tinh, chưa xé vỏ. Sau khi xé ra lấy một miếng, Tưởng Điềm Nha vội vội vàng vàng nhét vào trong túi rồi kéo tay Chúc Yểu, năn nỉ: “Yểu Yểu, cậu đi cùng mình nhé.” Bên cạnh, động tác lật sách của Nguyên Trạch bất giác khựng lại. Chúc Yểu đồng ý. Cô kéo khóa cặp lại, lúc ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy một bên mặt của Nguyên Trạch. Tuy cô và Tưởng Điềm Nha nói chuyện rất khẽ nhưng Nguyên Trạch ngồi ngay bên cạnh, chuyện nhạy cảm như vậy bị anh nghe được, Chúc Yểu cảm thấy mặt hơi nóng lên bèn vội vàng theo Tưởng Điềm Nha đi đến nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh nữ trên lầu ba lúc nào cũng chật kín người, Tưởng Điềm Nha kéo tay Chúc Yểu định lên lầu bốn. Đi đến chân cầu thang thì gặp Lâm Chỉ Y và Hứa Du Du đang đi xuống, bên cạnh còn có một cậu bạn đang nói gì đó với họ. Lâm Chỉ Y vốn đang mỉm cười nhẹ, nhưng khi nhìn thấy Chúc Yểu, khóe môi cô bỗng đơ lại. Họ đi lướt qua nhau. Lâm Chỉ Y thoáng liếc theo mái tóc đuôi ngựa đang lúc lắc qua lại của Chúc Yểu, cậu bạn bên cạnh cũng nhìn một chút, thuận miệng hỏi: “Người lúc nãy… chính là Chúc Yểu lớp các cậu đúng không. Em gái của Chúc Hằng.” Cậu bạn kia học lớp khác, có tình cảm với Lâm Chỉ Y. Gần đây cứ tìm cơ hội “vô tình gặp gỡ” cô, hy vọng giáng sinh sắp đến, khi đó có thể hẹn cô ra ngoài chơi. Lâm Chỉ Y là hoa khôi của trường, thành tích học tập tốt, tính cách dễ thương, nghe nói nhà cũng rất có tiền, đúng chuẩn “bạch phú mỹ”. Có rất nhiều người theo đuổi cô, có điều cô luôn chuyên tâm học tập nên đều khéo léo từ chối họ. Danh tiếng của hoa khôi Lâm Chỉ Y rất tốt không phải không có nguyên nhân, dù là từ chối người khác thì cũng rất lịch sự. Hứa Du Du trả lời: “Đúng vậy. Có điều thành tích của cậu ta kém lắm, không thể nào bì được với Chỉ Y của chúng ta.” Giọng điệu rất tự hào. Lâm Chỉ Y kéo ống tay áo của Hứa Du Du một cái, nói: “Bạn cùng lớp với nhau, đừng có luôn nói Chúc Yểu như thế. Mình thấy gần đây cậu ấy cũng rất tiến bộ rồi.” Hứa Du Du không biết giữ mồm miệng nhưng rất nghe lời Lâm Chỉ Y, vì thế chỉ bĩu môi chứ không nói gì thêm. Các nam sinh cấp 3 rất hay thảo luận xem con gái lớp nào đẹp, ai quen được với hoa khôi lớp nào… Lớp 10, 11, Chúc Yểu khá khép mình, cộng thêm có một cậu anh trai như Chúc Hằng nên không ai dám có ý gì với cô. Nhưng gần đây không biết ai chụp được hình Chúc Yểu, có tấm ăn cơm ở căn-tin, có tấm đợi xe ở cổng trường lúc tan học, có tấm đang ăn trước quầy quà vặt, thậm chí có tấm đang trực nhật làm vệ sinh nữa… Trong ảnh, làn da cô trắng trẻo nõn nà, dáng mảnh mai yêu kiều, đôi mắt biết nói như vầng trăng sáng long lanh. Chúc Yểu thật sự rất đẹp. Đặc biệt là tấm ảnh cô ngồi ôm đàn tỳ bà, đôi mắt hơi cụp xuống, da trắng môi đỏ, góc nghiêng thật sự quá thần thánh. Đám nam sinh đều chộn rộn trong lòng, nếu không phải nghe tin Chúc Hằng từng lôi một cậu bạn muốn theo đuổi Chúc Yểu vào trong hẻm đập cho một trận tơi bời thì chắc là còn có rất nhiều người theo đuổi cô. Cậu bạn kia hơi thất thần, nhớ đến gương mặt nõn nà của cô bạn vừa rồi, sau đó nhìn Lâm Chỉ Y một cái. Hình như là trắng hơn Lâm Chỉ Y nhiều. So sánh với nhau, bỗng chốc cảm thấy Lâm Chỉ Y thật nhạt nhẽo, không còn mặn mà. Trên hành lang về lại phòng học, Hứa Du Du khoác cánh tay Lâm Chỉ Y, lầu bầu một câu: “Cậu nói xem Hà Dương hỏi Chúc Yểu làm gì? Chẳng phải cậu ta thích cậu sao?” Chắc là vì có quá nhiều người thích mình, nên khi nhắc đến chuyện thế này, trên mặt Lâm Chỉ Y không có quá nhiều biểu cảm. Cô cứ thẩn thẩn thờ thờ, trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh Nguyên Trạch hôn Chúc Yểu trong giờ nghỉ trưa hôm nay mà thôi. Tuy có quyền sách tiếng Anh che lại nhưng cô dám chắc chắn Nguyên Trạch đã hôn Chúc Yểu. Người có tính cách lạnh lùng như anh, thế mà lại hôn lén một cô gái… Cô thật sự rất kinh ngạc. Cô cảm thấy với tính cách của Nguyên Trạch, cho dù là yêu đương thì cũng sẽ khá thờ ơ lãnh đạm như bình thường, còn đàng gái thì quấn lấy anh, tìm mọi cách lấy lòng anh mới phải. Từ lớp 10 đến 12, cô đều học cùng lớp với anh. Cô biết tính tình anh lạnh lùng đến thế nào. Các bạn đều thích ghép đôi cô với anh, cô cũng thích cảm giác này, giống như trong mắt các bạn, họ ngầm thừa nhận cô xứng với anh vậy. Nguyên Trạch không thích cô, cô cũng biết. Dù gì anh cũng không thích bất cứ cô gái nào khác. Nhưng bây giờ… Lâm Chỉ Y không thể hình dung được cảm giác trong lòng mình lúc này. Giống như có thứ gì đó rất quan trọng bị Chúc Yểu cướp mất mà mình không có cách nào để giành lại vậy. …… Tưởng Điềm Nha ra ngoài, đến vòi nước rửa tay. Dòng nước xối ào ào, cô vừa rửa vừa hỏi Chúc Yểu có dự định gì trong ngày giáng sinh. Giáng sinh năm nay rơi vào ngày thứ 7. Tuy tiểu công chúa mỗi ngày chỉ biết hai địa điểm là trường và nhà, việc học tập khô khan tẻ nhạt nhưng đi trên đường, cùng với bước vào khu nhà đều có thể cảm nhận được không khí giáng sinh đang tràn về. Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên tiểu công chúa của Đại Ngụy đón giáng sinh, có điều cô hoàn toàn chưa có kế hoạch gì cả. Chỉ những bộ đề này thôi là đã đủ khiến cô đau đầu rồi. Tưởng Điềm Nha khóa vòi nước lại, dùng khăn giấy lau tay rồi nói với Chúc Yểu: “Gần đây ngoài rạp có rất nhiều bộ phim mới công chiếu, học tập tuy quan trọng nhưng dành chừng hai tiếng đồng hồ đi coi phim chắc cũng được chứ. Cậu đó, lúc ở cạnh lớp trưởng cũng đừng nên trong sáng quá, chỉ lo học không thôi…” Giọng cô khá nhỏ, nghe rất gian xảo. “Mình bảo cậu này, rạp chiếu phim tối om om, không khí đó rất thích hợp để yêu đương.” Nghe thế Chúc Yểu cũng hơi dao động. Cô im môi trầm tư, sau đó ngước mắt lên, thăm dò: “Vậy để mình… tìm cơ hội hỏi xem sao.” Chắc là anh sẽ đồng ý thôi. Trước kia cũng có hẹn cô xem phim rồi mà. Tưởng Điềm Nha khoác vai cô về lại phòng học, trên đường đi chia sẻ với cô rất nhiều kinh nghiệm, chẳng hạn nếu gan thì chọn phim kinh dị, đến lúc đó cứ chui vào lòng Nguyên Trạch; cũng có thể chọn phim tình cảm, tốt nhất là bộ nào gay cấn, kích thích một chút. Rồi chỗ ngồi phải chọn phía sau, tốt nhất là chọn ghế đôi. Lúc về đến phòng học, Tưởng Điềm Nha vẫn khoác vai Chúc Yểu, ghé vào tai cô thì thầm to nhỏ. Còn Nguyên Trạch thì đang đứng trên bục giảng phát bài. Hai người các cô còn chưa bước vào anh liền cảm nhận được, tay dừng lại, quay đầu qua nhìn một cái. Ánh mắt rơi đúng vào cánh tay Tưởng Điềm Nha đang khoác trên đầu vai Chúc Yểu. Anh liếc một cái, vẻ mặt bình thường, nhẹ nhàng bào: “Mau về chỗ ngồi đi, sắp vào học rồi.” Tai Chúc Yểu bị Tưởng Điềm Nha thổi vào làm hơi ngứa, cô không nhịn được bèn nghiêng đầu bật cười. Nghe Nguyên Trạch nói, nụ cười liền tắt, cô khẽ ừ một tiếng. Chúc Yểu và Tưởng Điềm Nha tách ra, lúc trở về chỗ ngồi, cô không nhịn được bèn nhìn lên bục giảng. Vẫn dáng vẻ hờ hững lãnh đạm ấy, cứ như vừa lén hôn cô là một người khác vậy. …… Tối thứ 6, Chúc Yểu ôm điện thoại nằm trên giường lăn qua lộn lại. Bộ đồ mặc ở nhà bằng lông êm ái khiến khuôn mặt cô càng thêm mượt mà. Lát sau, cô bước xuống giường, đi chân không trên thảm mấy vòng rồi ngước đầu lên nhìn đồng hồ trên tường. Kim đồng hồ tích tắc chạy. Vừa đúng bảy giờ rưỡi. Đi đến bên bàn, bưng ly nước lên uống một hớp, nuốt ực xuống bụng, cô mới hít sâu một hơi, mở khóa điện thoại nhắn Wechat với Nguyên Trạch, tiện thể…. tiện thể hỏi anh ngày mai có muốn đi xem phim với cô không. Màn hình sáng lên chiếu vào gương mặt Chúc Yểu, tốc độ đánh chữ của cô đã tiến bộ hơn rất nhiều, không còn chậm rì rì như lúc trước. “Nguyên Trạch, cậu đang ôn bài sao?” “Ừ, đang đọc sách.” Anh trả lời rất nhanh. Nguyên Trạch cầm điện thoại, đặt quyển sách giáo khoa dày cộp lên đùi. Anh ngồi trên sô pha, trò chuyện với cô. “Gặp phải đề nào không biết làm à?” Chúc Yểu cười: “Không phải. Mình chỉ muốn hỏi cậu ngày mai có rảnh không.” Nguyên Trạch cầm quyển sách lên, đóng lại. Những ngón tay thon dài bấm thoăn thoắt trên màn hình. “Rảnh.” Sau đó tiếp tục gõ tiếp một dòng chữ. Mặt Chúc Yểu đầy vẻ vui mừng, nhanh chóng gõ chữ: “Vậy ngày mai chúng ta cùng đi xem phim được không?” Đánh xong, không do dự gì, lập tức gửi ngay đi. Đúng lúc Nguyên Trạch phía bên kia cũng gửi sang một tin nhắn, Chúc Yểu nhìn vào. “Mai vẫn đến thư viện học bài chứ?” “…” Tin nhắn của cô và Nguyên Trạch gần như là gửi đi đồng thời, anh gửi trước cô chắc chưa đến một giây. Chúc Yểu cầm điện thoại, lập tức ngớ người. Cô vội vội vàng vàng nhấn vào tin nhắn đó, giữ một lát để hiện lên các lựa chọn, trong lúc quýnh quáng cô ấn vào dòng thu hồi. Tiểu công chúa đã thu hồi tin nhắn. Nguyên Trạch nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đôi môi đang mím lại cũng giãn ra, đôi mắt đen thẳm bỗng chốc trở nên ôn hòa. Anh mỉm cười, có vẻ vừa yêu chiều vừa hết cách với cô. Sau đó tiếp tục gõ chữ. Điện thoại bị úp trên bàn học bỗng rung rè rè một cái. Chắc là Nguyên Trạch gửi tin nhắn đến. Chúc Yểu vô cùng xấu hổ, từ từ đưa tay ra, lật điện thoại lên, liếc nhanh qua tin nhắn trên màn hình. Anh nói… “Mình đã thấy rồi.”