Sau khi giải quết xong bữa sáng, nó xách cặp ra khỏi nhà nhưng con chưa bước đến cửa đã bị một bản mặt đáng ghét chặn lại. Vẫn bộ dạng xinh đẹp, cao ngạo hơn người nhưng hôm nay lại có thêm phần nhan hiểm, nụ tươi tắn bí hiểm trên môi càng làm Hà My trong mắt nó thêm phần đáng ghét -Chó ngoan không cản đường- Nó không nể tình nói với người đối diện một câu này. Mặc dù rất tức giận nhưng Hà My lại không có thêm bất cứ hành động gì, cô ta chỉ nghiến chặt răng, nhưng sau đó lập tức thả lỏng cười xinh đẹp - Hừ, đừng tưởng tao không làm gì mày thì người khác sẽ bỏ qua cho mày, chuyện mày làm sớm muộn gì cũng lãnh hậu quả, lúc đó thì cả ông nội cũng không giúp được mày đâu, ha…ha…ha tao rất mong đợi- Hà My sau một trận điên cuồng liền xoay người bỏ đi, từng tiếng giày cao gót va vào nền gạch vang lên chói tai, một nỗi bất an dâng lên trong lòng. Chẳng lẽ cô ta biết chuyện tối qua sao? Nhưng mà nếu chỉ là chuyện đó thôi thì có đáng vui mừng như vậy không?...Từng câu hỏi lởn vởn trong đầu nó không một lời giải đáp. Nhưng ngay lập tức những thứ đó đều bị nó dẹp bỏ, ai biết được cái gì có thể xảy ra chứ! Chỉ có thể từ từ tiếp nhận vậy! ---------------------- Buổi chiều tan trường Tường Lam cứ nhất quyết rủ nó đi chơi, nhìn bản mặt đáng thương không thể tả của nhỏ làm nó nhất thời nguổi lòng mà đồng ý, nó liền thử gọi một cuộc điện thoại cho chú Lâm hỏi ý kiến, còn chưa kịp dở tuyệt chiêu thì đầu dây bên kia đã gật đầu đồng ý làm nó không khỏi nghi ngờ sự dễ dãi này, nhưng mà được đi chơi thì mọi nghi ngờ tạm thời trôi theo mây vậy. -Này , mày xem thử cái váy này xem, có phải rất hợp với tao không?- Tường Lam vui vẻ từ phòng thay đồ bước ra xoay một vòng khoe chiếc váy màu hồng xinh xắn trên người. Nó cùng Tường sau khi đi ăn kem thì chơi bowling, vì thời gian còn sớm chán nên nhỏ bắt đầu trổi dậy bản tính tiểu thư lập tức muốn đi shoping, không một chút nể mặt đồng tiền liền bước vào một cửa hàng cao cấp nhất nhì cả nước, chỉ mới nhìn giá một cái khăn thôi nó đã muốn ngất xỉu rồi, chứ đừng nói những thứ khác. Nhưng nhìn bộ dáng nhí nhảnh của Tường Lam nó lại không khỏi nhớ đến An Vy, hai cô gái này đều có chung sở thích đều rất yêu cái đẹp, lúc trước khi còn ở quê nó cũng rất hay bị An Vy kéo đi mua quần áo, tất nhiên ở đó giả cả và chất lượng không thể như ở đây nhưng An Vy đều rất thích, còn nâng niu hơn cả những thứ đắt tiền hàng tháng ba mẹ gửi về cho cô. -Ừ, trông rất đẹp, cũng rất hợp với mày, giống như thiên thần….không có cánh- Tường Lam đang rất hưởng thụ lời khen ngay lập tức bị câu cuối cùng làm mất hứng, trừng mắt nhìn nó - Hừ, thiên thần chắc gì đã đẹp bằng tao- Tường Lam nhỏ giọng lầm bầm -Được rồi, tiểu mỹ nhân, cô đã vừa lòng với đống đồ này chưa- Nó chỉ vào đống quần áo trên tay cô nhân viên bên cạnh, chỉ thấy năm sáu chiếc váy đủ màu sắc chồng lên nhau không một kẽ hở. - Làm sao mà đủ, nãy giờ mày còn chưa chọn cái nào mà- Nói rồi Tường Lam lập tức kéo nó đến một quay quần áo lộng lẫy, tay cũng nhanh chóng cầm vài chiếc váy ướm thử lên người nó - Này, không cần đâu- Nó nhanh chóng từ chối, đúng là nó rất không thích đống quần áo bà Ngọc chuẩn bị nhưng không có nghĩa sẽ đốt tiền vào những thứ này - Mày đừng ngại, tao rủ mày đi chơi tất nhiên sẽ không bắt mày trả rồi, vây nên cứ chọn thoải mái đi- Tường Lam vừa nói vừa đẩy nó và một nùi quần áo vào phòng thay đồ còn không quên nói vọng vào - Ít nhất cũng phải mua ba bộ nếu không có chết tao cũng không cho mày ra khỏi đây- Lớn tiếng cảnh cáo Tường cũng không rảnh rỗi, liền đứng trước cửa phòng thay đồ canh trừng, chỉ cần một động tác nhỏ cũng không thể qua mặt nhỏ. Đứng bên trong nó cũng không biết làm thế nào, nhưng thấy nhỏ cứng đầu chín trâu cũng kéo không nổi (giống nó) đành lựa hai chiếc áo phông và một cái váy có vẻ đơn giản và ít tiền ướm thử người thấy khá vừa thì lập tức bước ra ngoài - Này, sao ít vậy. Chọn thêm vài cái nữa đi, tao thấy cái váy màu trắng kia rất đẹp mà-Thấy nó chọn lựa đơn giản vậy Tường Lam liền bất mãn - Không cần, tao không thích mấy cái đó, đơn giản như vậy là được rồi- Nó lắc đầu, đưa quần áo cho cô nhân viên vẫn đứng chờ một bên. Tường Lam còn muốn nó lấy thêm nhưng dù nói thế nào nó cũng không đồng ý thì đành thở dài cùng nó đến quấy tính tiền. Cô nhân viên xinh đẹp rất chuyên nghiệp, lập tức tính tiền đống đồ còn tiện thể giới thiểu sản phẩm mới nhưng thấy nó và Tường Lam đều không có hứng thú thì lập tức gói lại đồ, rồi tươi cười nói - Cảm ơn quý khách, tất cả là 10.000USD - C..ái..gì? 10.000USD...? cô không nhầm chứ!-Nó trợn tròn mắt nhìn cô nhân viên trước mắt như thể sinh vật lạ - Xin lỗi quý khách, chúng tôi không hề tính sai, nếu quý khách có chỗ nào bất mãn thì có thể xem hóa đơn- Nói rồi cô nhân viện ngay lập tức đưa hóa đơn cho nó. Nhìn con số 10.000USD rõ ràng trên giấy nó cũng không biết trong lòng có cảm giác gì, chỉ biết thế giới này đúng là coi tiền là cỏ rác, muốn ném thì liền ném. - Mày đừng lo, chỗ này tao trả được- Tường Lam thấy nó phản ứng dữ dội như vậy liền nhanh chóng lấy thẻ trong túi đưa cho nhân viên. Nhìn tấm thẻ màu lam sắp đưa vào máy quét nó chả hiểu sao lại vội vàng nói - Này....cái này.... để tao trả- Nói rối nó liền lấy tấm thẻ màu vàng trong cặp giơ đưa ra. Tấm thẻ váng óng nhuộm dưới ánh đèn trở lên rực rỡ hơn bao giờ hết không khỏi làm mọi người ngạc nhiên. Thẻ vàng.....là thẻ vàng đó....thật sự là thẻ vàng mà cả nước chưa quá 5 cái đó. Vậy mà hiện giờ lại ở trên tay một con nhỏ không danh cũng chẳng tiếng nói trắng ra là con nhóc hỉ mũi chưa sạch - Mọi người làm sao vậy? Chẳng lẽ thẻ này không có tiền- Nó bối rối nhìn Tường Lam! Xấu hổ chết đi được? Nó cũng là quá manh động, nhưng mà không phải chú Lâm nói ông nội cho nó cái thẻ này, đi đâu chỉ cần có nó thì không cần lo tiền bạc sao? Vậy tại sao mọi người nhìn nó lạ lùng như vậy - Cái này là ai cho mày vậy?- Tường Lam sau một hồi ngạc nhiên liền nhìn nó tó mò hỏi - Cái này là ông....à....ha..ha là mình nhặt được- nó suýt nữa là lỡ miệng nói ra rồi, vội vàng sửa lời lại không ngờ mọi người lại hiểu sang ý khác.Thì ra là nhặt được, bọn họ thà tin là nhặt được một thứ quý giá khó bị thất lạc còn hơn tin thứ đó là của con nhóc này, cho dù có là con cháu quyền quý đi nữa, chắc gì họ đã dám đưa thứ này cho con cháu mình, điều đó còn chứng minh người đó có khả năng thừa hưởng cả gia sản sau này. Lê, Dương, Phạm, Trịnh, Hà, nó có thể là con cháu của gia tộc hung hậu nào chứ - Cái này cứ để tớ trả đi - Tường Lam còn chưa kịp quẹt thẻ thì một người nhân viên khác chợt chạy ra nói nhỏ gì đó viên tính tiền làm cô ta cười vui vẻ gật đầu liền hướng nó và Tường Lam nói - Ông chủ chúng tôi nói, những thứ này không tính tiền, tất cả đều tặng cho quý khách- Nó và Tường Lam cho đến khi bước ra khỏi cửa hàng vẫn không hiểu nổi câu nói đó của nhân viên. Vì không tìm nổi lí do nên nó càng nghi ngờ có phải tên ông chủ thần bí gì đó có phải vừa nhìn đã thương Tường Lam rồi không liền ra tay hào phóng như vậy? Nhưng mà dù có nghĩ như thế nào đi nữa thì nó cũng không thể ngờ được người mà được ai đó để ý không phải Tường Lam mà là một người hoàn toàn khác!