Chương 6 Lúc Alrissa quay lại Paradise World đã là xẩm tối, phía chân dãy núi xa xa, mặt trời đang dần chìm xuống. Một vệt sáng phóng vụt qua đầu các nàng, tạo thành một dải ánh sáng dài tan vào hư không. Đó là cỗ xe của thần mặt trời Helios. Alrissa nhìn chiếc xe lướt qua trên đầu, khe khẽ mỉm cười. Lúc này, Aquarius đi đến vỗ vai nàng: “Ê, ngươi cười gì vậy? Tương tư chàng nào sao?” Alrissa không nói, chỉ liếc xéo nàng một cái. Nàng nhìn chăm chú vầng sáng đang từ từ lặn xuống, nói: “Ta chỉ cảm thấy, ánh hào quang kia thật chói lọi, thời khắc này là lúc nó đẹp nhất…” Aqua cũng chạy đến đứng cạnh Alrissa, nhưng khi nàng nhìn mặt trời đang lặn, đột nhiên cau mày nói: “Alrissa, nàng có thấy, ánh mặt trời hôm nay rất lạ không?” Alrissa không hiểu quay đầu nhìn Aqua. Bên này, Aquarius cũng bật thốt lên: “Màu sắc. Là màu sắc của mặt trời, nó đỏ hơn mọi khi!” Alrissa cũng mạnh mẽ quay đầu nhìn mặt trời. Quả thật, màu đỏ của mặt trời đậm hơn hẳn mọi ngày. Cái màu đỏ này khiến nàng cảm thấy ghê rợn. Có cảm giác về một cái chết đang đến gần. Alrissa không nói gì, nhanh chóng kéo tay hai người kia vội vã trở lại Paradise World. Vừa về đến nhà, Alrissa đã chạy vội sang nhà thầy Perseus. Nàng trực tiếp tông cửa mà vào: “Thầy Perseus, con có chuyện muốn hỏi!” Perseus đang ngồi đọc sách, thấy nàng xông vào, ông cẩn thận gấp cuốn sách đặt trên ghế, quay sang nàng hỏi: “Có chuyện gì sao? Hiếm khi ta thấy con vội vàng như vậy!” Alrissa kéo một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó đem chuyện chiều nay kể ra. Nghe xong, Perseus khẽ nhăn mày, trầm ngâm một lúc. Lát sau, đột nhiên ông bật dậy, chân mày nhăn tít lại, trong mắt nổi lên từng tầng sóng. Ông đang rất hoảng hốt. Alrissa nhìn biểu hiện bất thường này, nàng lo lắng hỏi: “Thầy, có phải có chuyện gì sắp xảy ra không?” Perseus không đáp, ông nắm chặt hai vai nàng, đè nén kích động hỏi: “Alrissa, con còn nhìn thấy gì nữa không? Một thứ gì đó, bay từ hướng mặt trời, giả như, một sứ giả địa ngục?” Ánh mắt Alrissa hơi co lại, nàng lắc đầu: “Con không biết, lúc đó con vội đi nên không để ý! Sao vậy thầy Perseus?” Perseus lại tiếp tục lâm vào trầm tư. Nếu như giống như năm đó, vậy thì mặt trời đỏ, chính là dấu hiệu. Một cái chết, một hồi đại họa. Thực tế Perseus đã đúng. Ngay lúc Alrissa quay người đi, từ chính giữa màu đỏ của mặt trời, xuất hiện một đốm đen. Những sứ giả địa ngục, tung đôi cánh màu đen của mình, bay ngang qua Paradise World, ngay sau khi thần Helios kết thúc chuyến đi của mình. Nhưng sẽ chẳng có ai biết, điều khủng khiếp đang chuẩn bị xảy ra… --------------------------------------------------------------------- Màn đêm phủ xuống Paradise World, lúc này thần mặt trăng Artemis mới xuất hiện. Thần mặc chiếc áo màu bạc với thắt lưng được làm từ bụi thủy tinh, trên đầu đội vòng màu vàng kim và giữa trán có hình trăng khuyết. Mặt trăng đêm nay rất tròn và sáng, nhưng lại khiến người ta sinh ra một chút cảm giác là lạ. Với Alrissa, nàng cảm giác không khí ban đêm trở nên rờn rợn, cả ánh trăng kia như cũng nhiễm màu chết chóc, nó không còn là sự tinh khiết, thanh bình như trước. Tiếng sáo của Artemis vang lên lại càng khiến trong lòng nàng bất an. Hình như có gì đó không đúng. Hoặc chính do bản thân nàng đang tưởng tượng ra. Alrissa đứng bên cửa sổ, ngửa đầu nhìn lên vầng trăng trên cao mà chân mày nhăn tít lại. Lúc này Aqua đi đến, nàng đưa tay vuốt chân mày của Alrissa, nói: “Nàng suy nghĩ gì vậy?” Alrissa giật mình nhìn sang. Aqua lại tiếp: “Đang nghĩ về chuyện lúc chiều phải không?” Alrissa gật đầu, đáp: “Ta luôn cảm thấy mọi thứ có gì đó không đúng, nhưng lại không biết nó không đúng ở chỗ nào! Mặt trời đỏ, liệu nó có bí mật gì?” Aqua nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên nói: “Mặt trời đỏ, dấu hiệu của cái chết, sự tuyệt diệt. Tương truyền, ác chiến hơn hai nghìn năm trước, bắt đầu từ một buổi chiều mặt trời đỏ, kết thúc cũng vào buổi chiều mặt trời đỏ. Sự sống cạn kiệt, sinh linh đồ thán, máu đỏ thấm khắp nơi, nhiễm cả vào mặt trời. Nàng công chúa cũng bị mất tích. Đêm hôm đó mặt đất phủ dầy tuyết.” Aqua nói đến đây, trong mắt Alrissa đã nổi một tầng sương. Nàng tò mò hỏi: “Aqua, sao nàng biết nhiều vậy?” Aqua mỉm cười: “Ta đọc trong thư viện của học viện. Những điều này vốn được ghi trong sách cấm, không hiểu sao gần đây lại được gỡ bỏ niêm phong.” Nói xong, nàng ngáp một cái, nói: “Nửa đêm rồi, không định đi ngủ sao?” Alrissa lắc đầu: “Ta còn muốn thức thêm một.. lúc… nữa…” Hai tròng mắt Alrissa co rút lại, nhìn chằm chằm vào màn đêm phía sau Aqua, trên mặt không che dấu nổi sự hoảng loạn. Cái thứ mà nàng vừa nhìn thấy, cái thứ đã cắt ngang qua mặt trăng bằng tấm áo choàng màu đen, đôi mắt quỷ màu đỏ máu nhìn chằm chằm vào nàng, khóe miệng nhếch lên để lộ nanh quỷ nhọn hoắt, mái tóc lởm chởm là những con rắn có đôi mắt nhỏ xíu màu đỏ. Người đàn bà lướt qua màn đêm, rít lên những tiếng kêu ghê rợn. Aqua khẽ rùng mình, nàng cau mày xoa xoa da gà nổi lên hai bên tay. Alrissa mở mắt trừng trừng ngó vào màn đêm trống rỗng, trong vô thức khẽ bật ra một cái tên, nàng lẩm bẩm: “Medusa…” Ở nơi cao nhất của thần điện hoàng gia, cũng có một đôi mắt chăm chú nhìn dị vật đang bay ngang qua Paradise World. Ánh sáng tím biếc rực lên trong bóng tối phát ra vẻ kì dị. Những sợi tóc óng màu nắng lòa xòa phủ xuống trán, che đi tia sáng chiếu lên nơi đáy mắt. Đứng bên cạnh chàng là một chàng trai khác. Trên người anh ta mặc áo màu kim, khoác bên ngoài áo màu bạc, thắt lưng làm từ bụi thủy tinh lấp lánh, tay cầm một ống sáo nhỏ và giữa trán có khắc hình trăng khuyết. Người này chính là thần mặt trăng Artemis. Lauis vương tử nhìn thân ảnh màu đen liên tục bay vòng quanh mặt trăng, dùng chất giọng lạnh tanh của mình hỏi: “Ngươi thấy thế nào?” Artemis không đáp, chỉ khẽ nói: “Sau hơn mấy nghìn năm, không ngờ đến lúc này người đàn bà đó vẫn còn lưu luyến như vậy.” Khóe miệng Lauis hơi cong lên, chàng nói: “Nơi bà ta sinh ra, lẽ nào lại không lưu luyến đây? Nhưng ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu, Artemis. Ngươi thấy chuyện này thế nào?” Artemis thở dài, đặt cây sáo ở trong tay vuốt ve, bên môi vẽ lên nụ cười nhợt nhạt: “Không có khả năng. Vẫn cứ là có người thấy thế giới không đủ loạn, muốn thêm chút chất nổ vào ngọn lửa chiến tranh. Công chúa đã mất tích rồi, không biết vị Nữ hoàng kia sẽ xoay sở thế nào đây?” Lauis không nói gì, chàng im lặng. Nói thật, bản thân chàng cũng rất tò mò muốn biết, Nữ hoàng sẽ làm gì trong lúc này. Ánh mắt chàng không biết cố ý hay vô tình, đột nhiên nhìn xuống thành phố Paradise phía dưới, trong tiềm thức chợt xuất hiện hình ảnh một người con gái. Lúc này, Artemis đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: “Lauis, không lẽ đến tận bây giờ, ngươi vẫn không thể tha thứ cho Nữ hoàng sao?” Thân mình Lauis khẽ chấn động, chàng mím môi không đáp. Artemis thở dài, tiếp tục: “Đã từng ấy năm rồi, lẽ nào ngươi vẫn không quên được nàng công chúa đó sao?” Lauis vẫn tiếp tục không hé miệng nói. Artemis không dừng lại, nói tiếp: “Cũng đến lúc ngươi nên hạ lòng mình xuống rồi, đừng tiếp tục níu kéo lấy quá khứ nữa. Ta rốt cuộc cũng không hiểu ngươi nghĩ gì, tại sao ngươi lại có thể yêu thương một cô gái đến mức này?” Đến lúc này, Lauis mới mở miệng, chàng chỉ khẽ nói: “Artemis, ngươi không hiểu đâu. Ngươi sẽ không hiểu được đâu!” Nhìn ánh mắt che giấu vẻ u uẩn, tang thương của Lauis, Artemis vẫn là dừng lại. Có lẽ hắn sống suốt mấy nghìn năm, nhìn thấu thế gian nhưng chỉ duy nhất người trước mặt là không thể hiểu. Hắn không hiểu tại sao người này lại có thể yêu một người con gái ngay lần đầu nhìn thấy trong khi nàng lúc đó còn chưa đầy 1 tuổi, lại càng không thể hiểu tại sao người này dốc sức tìm kiếm người con gái đó suốt cả nghìn năm trong khi tất cả mọi người đều đinh ninh nàng đã chết. Có lẽ suốt đời hắn cũng sẽ không hiểu được. Lauis không nhìn Artemis nữa, chàng xoay người, phất áo rời đi. Sẽ không có một lời giải đáp thích đáng nào cho việc này, bởi lẽ, định mệnh là một câu hỏi không có câu trả lời. Tại sao định mệnh mang em đến, tại sao định mệnh lại mang em đi? Lauis nhíu mày, dưới chân bước nhanh hơn, thoáng cái đã mất hút. Từ trong góc tối của cánh cửa, có một thân ảnh lặng lẽ đứng nhìn theo bóng áo trắng khuất dần. Đôi mắt xanh biển như có điều suy nghĩ, vài giây sau đó, cả thân hình cũng lại biến đi. ----------------------------------------------- ---------------------------------- Sau khi lừa được Aqua về phòng, Alrissa vội vã đóng cửa sổ lại. Trong tiềm thức của nàng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, ám ảnh. Nó nhắc lại cho nàng về một điều gì đó trong quá khứ, một điều gì đó rất khủng khiếp. Nhưng những gì còn lưu lại trong đầu lại không cho phép nàng tìm hiểu điều đó. Nàng không biết tại sao bản thân lại sợ hãi nhưng nàng lại không nhớ gì cả. Alrissa chậm chạp quay người lại, len lén mở cánh cửa sổ hé ra bên ngoài, ghé mắt nhìn ra. Thân ảnh người đàn bà đó đã biến mất, mặt trăng như cũ tỏa ánh sáng trắng dịu. Ngó đi ngó lại một hồi, Alrissa mới cẩn thận mở cửa ra. Người đàn bà đó đã thực sự biến mất, đến lúc này, trái tim của nàng mới thả lỏng chút ít, Alrissa âm thầm thở phào. Từ trong phòng có tiếng Aqua vọng ra: “Alrissa, ngày mai nàng có muốn đi dạo phố không?” Từ một căn phòng khác có tiếng Aquarius hưởng ứng: “Yo….!” Tiếng Aqua lập tức nạt lại: “Người quái dị, ngươi kêu cái gì? Ta cũng không có mời ngươi đi cùng!” Aquarius tỉnh bơ đáp: “Ta không có đi cùng ngươi, ta đi cùng Alrissa yêu quý của ta kìa!” Alrissa nghe hai người đối đáp qua lại, đột nhiên thấy lòng nhẹ nhõm không ít, sự sợ hãi lúc vừa rồi cũng theo đó mà tan mất. Nàng đóng lại cửa sổ, sau đó quay về phòng. Đến lúc này vẫn nghe tiếng Aquarius và Aqua ở hai căn phòng hai bên: “Đi chợ, đi chợ, đi chợ, đi chợ, đi chợ,….” “Kẻ quái dị kia, ngươi im đi!” “Đi chợ, đi chợ, ngày mai ta đi chợ, ngày kia ta đi chợ, ngày kìa ta cũng đi chợ. Sẽ là những ngày tuyệt vời bên công chúa Alrissa, tùy tùng là ta và con khỉ lông xanh là vật nuôi! Là lá la…Nếu con khỉ không nghe, ta sẽ lấy roi mây quật mông nó, là lá la…” “Phụt, ha ha…” Nằm trong phòng, nghe Aquarius hát, Alrissa không nhịn nổi bật cười, nàng cười đến mức cả cái giường cũng rung lên. Bên phòng Aqua, nàng vừa nghe liền té luôn từ trên giường xuống, đến lúc thấy Alrissa cười khanh khách, Aqua bức xúc hét ầm lên: “Hai người đi chết cả đi!” “Ha ha…”