Chương 12 Đã một tuần trôi qua với cuộc sống tại Học viện Thiên sứ của Alrissa và nàng vẫn chưa hoàn toàn có thể nắm bắt được hết năng lượng Ánh sáng được giải phóng ra vào mỗi giờ Thực hành. Tất nhiên đi kèm với điều đó sẽ là một hay hai cái cửa sổ bị vỡ tung và bài diễn văn cả ngàn chữ của cô Broda(phần lớn nội dung sẽ chỉ dành cho việc ca thán và than vãn). Alrissa tự cảm thấy có lẽ nàng không nên dự tiết Thực hành trong bốn bức tường của lớp học ban Ánh sáng mà nên là một nơi nào đó thoáng đãng, trống vắng, không có những ô cửa kính dễ vỡ và cả cô Broda nhiều chuyện. Và nơi nào đó, chính là khu bãi cỏ nằm sau Học viện, sát với chân núi và bên cạnh Đấu trường. Nó đủ rộng để Alrissa có thể tạo ra một Quả cầu Năng lượng khổng lồ( mà không khiến một hay hai thứ gì đó bị vỡ hoặc có thể là thổi bay một học viên ra khỏi lớp trong khi cậu ta đang thực hiện phép Chiếu Sáng) trong khả năng sức mạnh của nàng tạo ra được. Alrissa đã nói chuyện này với thầy Perseus, và ngay hôm sau nàng đã được phép Thực hành tại bãi cỏ rộng lớn của Học viện. Alrissa biết điều đó sẽ được cho phép, vì thật may mắn cho nàng là thầy Perseus là anh trai của ông Hiệu trưởng. Anh trai sinh đôi. Và, dường như trong tiềm thức của nàng đột nhiên có suy nghĩ, bất kể vì cái gì, thì mọi nguyện vọng của nàng đều sẽ được đáp ứng. Cũng như mọi ngày, trong khi ở bên kia Đấu trường hò hét náo nhiệt bởi cuộc chiến bất tận của những ngài Vương tử, thì bên này bãi cỏ Alrissa một mình vật lộn với mớ phép thuật Ánh sáng và những cuốn sách dạy kĩ năng chiến đấu. Bên cạnh nàng luôn có một người bạn đồng hành, Pie, chú ngựa bay xinh xắn mà thầy Perseus tặng cho nàng vào sinh nhật 10 tuổi. Cách đây mấy hôm, thầy Perseus đã đem nó đến cho nàng với lời nhắn rằng “Con chắc chắn sẽ cần đến nó vào buổi khảo nghiệm trên không đấy!”. Ồ, dĩ nhiên rồi, nàng sẽ không thể vượt qua buổi khảo nghiệm nếu không thể bay trên không, và Pie sẽ trở thành đôi cánh của nàng. Lúc này đây, Alrissa đang bay vòng vòng trên không, cưỡi trên lưng Pie, cố gắng lẩm nhẩm trong đầu cách thức chiến đấu trong cuốn sách nàng cầm ở tay. Từ trên tay nàng hiện ra một quầng sáng màu bạc, Alrissa nắm chặt nó trong tay, giây sau nàng ném mạnh quầng sáng đó vào một trong những cây cột dựng sẵn bên dưới. Quầng sáng lao đi mạnh mẽ, lướt qua mặt đất khiến những vạt cỏ bị cháy xém. Bỗng nhiên, không như Alrissa dự đoán, quầng sáng bùng lên dữ dội, và khiến không khí xung quanh như cũng bị rút đi. Hai mắt Alrissa mở to, nhìn vùng tối trong Ánh sáng đang dần dần lan ra, Ánh sáng và Bóng tối đan nhau liền biến thành màu xám. Trong khoảnh khắc Alrissa cảm thấy bên tai văng vẳng tiếng người nói, không đúng, là tiếng khóc, tiếng kêu la, rên xiết, tiếng than thở vọng vào tai nàng. Alrissa hốt hoảng nhìn quanh, khung cảnh liền biến đổi, trước mắt không phải bãi cỏ xanh mướt của Học viện, mà là cảnh tượng đổ nát, hoang tàn, Mặt Trời máu đỏ của buổi chiều Paradise World, còn thứ nàng đang cưỡi trên lưng, không phải Pie mà là một bộ xương trắng hếu của linh vật Thiên đường. Trong đầu nàng nhớ lại những lời Aqua đã từng nói “ác chiến hơn hai nghìn năm, buổi chiều Mặt Trời đỏ, sự sống cạn kiệt, sinh linh đồ thán, máu đỏ thấm khắp nơi, nhiễm cả vào Mặt Trời…”. Lẽ nào, những hình ảnh này, là dấu tích còn lại sau cuộc Thần chiến sao? Hai tay Alrissa bấu chặt lấy đầu, gắng gượng trước sức mạnh Ánh sáng đang dần phản lại lệnh Triệu Hồi của nàng. Rốt cuộc, Ánh sáng bị phản lại, cả Pie và Alrissa đều bị hất văng xuống đất. Trước lúc ngất đi, mơ hồ Alrissa vẫn nhìn thấy Ánh sáng của nàng bị cắt làm đôi, trước mắt nàng hiện lên đôi con ngươi màu tím huyền ảo, thoáng hiển hiện một sự lo lắng không rõ. Ánh nhìn ấy vẫn theo sát nàng đến khi bóng tối phủ trước hai mắt của Alrissa, nàng ngất đi. Từ phía xa, có hai người đàn ông đứng im lặng theo dõi mọi chuyện. Hai người nhìn không khác nhau là mấy, chỉ là một người có mái tóc trắng và bộ râu dài cũng trắng như vậy, trong khi người còn lại nhìn trẻ hơn với mái tóc màu đen gọn gàng. Ông Hiệu trưởng vừa cười vừa hỏi: “Anh trai, anh nghĩ sao về chuyện này?” Perseus trầm ngâm một lúc, lát sau ông nói: “Số mệnh luân hồi, dù có qua bao nhiêu năm đi nữa, hai đứa nó vẫn được nối với nhau bởi sợi dây vô hình.” Therseus đưa tay lên vuốt cái cằm nhẵn nhụi của mình, lại chuyển sang kéo bộ râu dài của Perseus, nói: “Nhưng Lauis sẽ phải chờ lâu đấy. Trước Lễ Đăng quang thì thân phận Công chúa vẫn không thể tiết lộ. Chậc, tội nghiệp!” Perseus hơi bực mình gạt cái tay của Therseus ra, nói: “Nhưng không sao, nếu như Lauis có tình cảm với Alrissa, đó cũng là điều tốt!” Hai người quay lưng bỏ đi, trong tình trạng hai tay của Therseus vẫn nắm chặt và không ngừng vuốt vuốt bộ râu của Perseus. Và mặc dù đã đi xa cả đoạn thì giọng của ông ta vẫn vang vang không ngừng: “Anh trai, em sẽ để râu giống anh! Đưa em mượn sách Biến Hình! Mau!” --------------------------------------------------------------------------------------- Alrissa tỉnh dậy trong trạng thái mơ hồ và quên hết mọi chuyện lúc sáng vì đã bị Lauis phong ấn kí ức, ngơ ngác nhìn xung quanh khi chợt phát hiện ra bản thân không ở bãi cỏ mà nằm trong phòng Phục hồi của Học viện. Aqua đã lo lắng đi qua đi lại suốt nhiều canh giờ liền khi biết nàng bị Phản trong lúc Thực hành Ánh sáng và đã chạy đến phòng Phục hồi ngay sau giờ học Kĩ năng của nàng ấy. Trái với vẻ hốt hoảng và sợ hãi của Aqua, Alrissa lại có vẻ rất ung dung ngồi nhấm nháp ly nước pha thần dược, trong lúc chờ sức lực được khôi phục. Chẳng có việc gì phải lo cả, bởi vì thầy Perseus vẫn luôn nói với Alrissa rằng sức mạnh của nàng sẽ tự động được khôi phục sau mỗi lần Thực hành Ánh sáng mà không cần đến bất kì thần dược nào. Đó là một điều kì lạ, hay chính xác hơn là kì quái. Một Thiên sứ nếu như Thực hành thất bại và bị Phản, sức mạnh và khả năng chiến đấu của họ sẽ bị sụt giảm và phải mất gần trăm năm mới có thể khôi phục hoàn toàn. Nhưng Alrissa là một Thiên sứ đặc biệt, sức mạnh của nàng đặc biệt và thân thế của nàng cũng vậy. Aqua nhìn vẻ mặt người kia bình thản như không có việc gì thì vô cùng bực mình, cứ như thể nàng chính là một kẻ dở hơi, đã mặc kệ gương mặt xám xịt khó coi của thầy Ocean, sau đó hộc tốc chạy tới phòng Phục hồi và lo sốt vó trong khi cái kẻ là nguyên nhân của việc này thậm chí không nhăn mày lấy một cái. Alrissa ngẩng đầu nhìn Aqua, hỏi: “Sao vậy? Aqua nàng bị ốm hả?” Aqua hừ lạnh mấy cái, đáp: “Không hề, ta cảm thấy vô cùng khỏe, ta có thể nhấc một người và ném anh ta ra khỏi cửa sổ đấy!” Alrissa mỉm cười: “Ta nhìn thấy rồi, anh chàng xấu số đó vừa được chuyển vào phòng Phục hồi trong tình trạng bất tỉnh. Aqua, nàng ra tay nặng quá!” Aqua không đáp, hỏi: “À này, không phải nàng đang Thực hành ngoài vườn cỏ sao? Thế nào lại để Lauis vương tử bế vào phòng Phục hồi vậy? Đám nữ Thiên sứ đang nhộn nhạo hết lên, đòi tìm nàng tính sổ kìa!” Alrissa ngạc nhiên hỏi lại: “Lauis vương tử? Là anh ta sao?” Aqua nhìn chằm chằm Alrissa, hồi lâu mới nói: “Alrissa này, ta cảm thấy Lauis vương tử rất quan tâm tới nàng đó, hầu như sau mỗi giờ Thực hành đều là ngài ấy mang ngươi vào phòng Phục hồi sau đó mới rời đi! Nàng không biết chút gì sao?” Alrissa lại rơi vào hoang mang sửng sốt, trước mắt nàng chợt hiện lên đôi con ngươi màu tím đậm đó. Lauis vương tử, là anh ta sao? Nhưng, điều đó có nghĩa gì chứ? Đột nhiên, trong đầu nàng lóe lên một cái. Thì ra, ánh mắt vẫn luôn dõi theo nàng đó, là Lauis vương tử sao? Khi màn đêm lại buông xuống sau chuyến đi cuối cùng của Helios, Alrissa lại đến Thư viện. Alrissa mở cánh cửa lớn của Thư viện và bước vào, mỉm cười nhìn hai dãy bức tường thủy tinh khi chúng hiện ra những dòng chữ đủ màu sắc nhấp nháy “CHÀO MỪNG ALRISSA ĐẾN VỚI THƯ VIỆN HOÀNG GIA. CHÚC MỘT BUỔI TỐI TỐT LÀNH.” Alrissa đi dọc theo hàng dãy các kệ sách và đến khu sách cổ. Có vẻ như những Thiên sứ chịu trách nhiệm trông coi Thư viện rốt cuộc cũng đã chú ý đến khu đầy bụi bặm này, vì Alrissa nhận thấy rằng tất cả những con nhện (và đám mạng tơ chằng chịt của chúng) đã bị quét khỏi những cái nóc kệ và lớp bụi phủ trên những cái giá đã được phủi sạch. Những tấm thảm len lông cừu cáu bẩn và cũ kĩ đã được thay bằng những tấm thảm len mới tinh, sạch sẽ và thậm chí còn bốc mùi lông cừu đặc trưng khi bước chân lên chúng. Ngay cả những tấm rèm cửa cũng đã tháo xuống hết và khung thủy tinh mờ đục của bức tường được lắp lại hoàn toàn, nhìn ra khu ban công rộng rãi và thoáng mát. Giờ thì khu sách cổ này trông cũng không khác gì những khu sách bên cạnh, và Alrissa cảm thấy, điều đó làm những kệ sách trong này bớt đặc biệt hơn. Aqua bước vội qua cánh cửa Thư viện, lướt qua dòng chữ đủ màu sắc đang nhấp nháy trên tường và phóng nhanh về phía kệ sách cuối phòng. Nàng tìm thấy Alrissa đang ngồi cuộn mình đọc sách ở trong góc, bên cạnh bức tường thủy tinh đã được tháo rèm. Aqua không để ý đến việc những kệ sách đã được lau dọn, nàng chỉ quan tâm việc phải nói cho Alrissa nghe tin tức khủng khiếp của ngày. Aquarius- thất bại trong việc chế dược, đã làm nổ căn nhà nhỏ yêu quý của các nàng và biến nó thành một đống phế thải. Đợi đến lúc hai người Alrissa hộc tốc chạy về từ Học viện, Aquarius đang cố gắng xử lí những tàn tích sau vụ nổ nàng ấy gây ra. Alrissa đau lòng nhìn căn nhà yêu quý của mình, mà cách đây vài giờ thì nó hẳn vẫn là một ngôi nhà lành lặn, nhưng bây giờ thì không thể dùng cụm từ đó để hình dung nữa. Nguyên một mảng tường lớn bị thổi bay và nằm vỡ vụn ở một góc, phần mái phía nam ngôi nhà sụp hẳn xuống, nát bấy. Phần lớn lớp sơn cả trong lẫn ngoài đều bị tróc hết, lộ ra phần gạch bên trong. Đồ đạc trong nhà bị xáo trộn, dư chấn của vụ nổ làm tất cả bàn ghế nát vụn và khiến một chân giường bị gãy. Căn phòng của Aquarius là tan hoang hơn cả, mọi thứ đều hỏng hết và trong phòng ngập ngụa khói đen, ngay cả sàn nhà cũng bị dỡ lên tạo thành một cái hố lớn ở ngay giữa căn phòng. Aqua nhìn cảnh tượng đổ nát trước mắt, thở dài nói với Alrissa: “Vậy là hết, căn nhà đã bị phá hủy. Alrissa, dù sao ta vẫn muốn nói rằng, để Aquarius đến đây sống không phải là một ý kiến hay. Đấy, nàng xem”- Aqua chỉ tay vào ngôi nhà- “ nàng ấy đã biến cả căn nhà thành như vậy, và trong vài ngày tới, cả hai chúng ta sẽ phải ngủ ở ngoài. Alrissa, điều này thực sự tệ hại. Ngay cả khi đây là Paradise World, và nơi này là Thiên Đường, thì những sinh vật đó vẫn xuất hiện vào ban đêm. Như lúc đó…” Alrissa cố mỉm cười trấn an Aqua: “Sẽ không sao đâu, Aqua. Thầy Perseus sẽ xem xét chuyện này, và có thể thì, có lẽ thầy ấy sẽ cho chúng ta sống tạm, trong lúc đợi các tiên sửa chữa lại ngôi nhà. Còn về phần Aquarius thì, nàng nói đúng, nên để nàng ấy quay trở lại chòm Aquarius. Ta sẽ nói chuyện này với nàng ấy. Nàng yên tâm đi!” Aqua thôi không nói nữa. Nàng tin tưởng Alrissa sẽ có cách để giải quyết mọi chuyện. Buổi tối hôm đó cả ba người Alrissa đều ở tại Học viện. Vẫn luôn có những căn phòng được chuẩn bị sẵn cho học viên ở trong Học viện, nhưng hầu như phần lớn học viên đều không hay sử dụng đến. Sáng hôm sau, Alrissa đến gặp thầy Perseus. Nàng muốn hỏi xem ông có thể cho các nàng ở nhờ lại vài hôm, trong lúc các nàng tiên tu sửa căn nhà hay không. Nhưng trái với suy nghĩ của Alrissa, thầy Perseus lại nói rằng: “Vậy là căn nhà của con đã bị hỏng rồi sao? Alrissa, hay là trong thời gian này, con hãy đến Thần Điện sống vài hôm đi!” Alrissa sửng sốt nhìn thầy Perseus. Chuyển vào Thần Điện? Nàng có đang nghe nhầm không vậy? Thế nhưng Alrissa vẫn phải hỏi lại: “Thầy, thầy không phải đang nhầm lẫn gì đó chứ? Sao một Thiên sứ có thể vào Thần Điện sống được?” Thầy Perseus lắc đầu xua tay; “Ầy, Alrissa, không sao đâu. Con và Aqua hãy cứ ở trong đó sống vài hôm đi, ta tin là các vị Thần sẽ cho phép thôi. Con yên tâm đi, ta sẽ nhờ các vị Vương tử chiếu cố hai người!” Alrissa vẫn ngơ ngác không hiểu gì. Hình như từ trước tới nay, không có bất kì một trường hợp nào mà một Thiên sứ bình thường lại được vào sống trong Thần Điện, chưa bao giờ có chuyện như vậy. Liệu phải chăng, trong chuyện này có điều gì đó ẩn giấu.