Công Chiếm

Chương 3

Tâm trạng của Hàn Viễn Hàng cực kém! Nếu có thể, y thật muốn phá nát cái nơi xxx của Phong Húc Nghiêu! Mười bảy tuổi! Nhỏ hơn y cả một con giáp! Vậy mà dám làm ra cái trò đồi bại đó với thầy mình! Hàn Viễn Hàng chống tay lên bồn rửa mặt, vẫy nước trên tóc, rồi nhìn bóng mình trong gương. Nước theo tóc mái rỏ lên trán y, y vuốt tóc ra phía sau để lộ cái trán cao cao, hai mắt nhìn chăm chăm gương mặt không được anh tuấn bằng học sinh mình. Tuy là mặt y trắng, thanh tú, không thấy già lắm, nhưng cũng chẳng phải trẻ gì cho cam. Dáng người gầy gò được bảo dưỡng tàm tạm, mấy năm qua nghiệp giáo viên đã giúp y có thêm mấy phần tri thức, bớt đi mấy phần hấp tấp, nóng vội của tuổi trẻ khi xưa. Sờ vết bầm trên ngực, Hàn Viễn Hàng chỉ biết lắc đầu. Y thật sự không hiểu Phong Húc Nghiêu nghĩ thế nào mà lại để ý một thằng đàn ông như y! Có người cha đường đường là tổng tài một tập đoàn lớn, mẹ là thục nữ danh môn. Có được gia thế tốt như vậy, nếu có kêu ngạo, không thèm liếc tới một thầy giáo như y thì y có thể hiểu được. Đằng này thái độ của Phong Húc Nghiêu với y lại chẳng giống những người bình thường chút nào. Cử chỉ tao nhã không xét nét đâu được, bất kể đối xử với ai cũng hòa nhã, lễ độ, bình tĩnh không giống một thiếu niên mười bảy tuổi chút nào. Đó chính là ấn tượng đầu tiên của y với Phong Húc Nghiêu khi cậu ta mới vào trường Trung học Thánh Tuyết. Khi đó y nghĩ, thì ra những đứa trẻ quý tộc được dạy dỗ hết sức hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức không giống người thường. Thật ra thì ở trường Trung học Thánh Tuyết không chỉ có mình Phong Húc Nghiêu là con nhà quý tộc, thế nhưng y chỉ chú ý tới mỗi cậu ta. Có lẽ điều này vốn không bình thường lắm, nhưng có không bình thường thế nào cũng không tới mức biến thành Gay chứ? Bị thằng nhóc hư đốn ấy ảnh hưởng, chẳng lẽ đầu óc y cũng mơ hồ nốt luôn rồi? Hàn Viễn Hàng bỗng thấy mệt mỏi, y mở vòi sen, nước lạnh phun thẳng vào mặt mình khiến y run lên, cứ như dòng nước lạnh lẽo ấy có thể rửa trôi đi những suy nghĩ vẩn vơ. Những giọt nước xối lên mặt y, tóc y, phủ khắp người y, không cho phép y nghĩ tới những chuyện lung tung gì đó. Đầu y trống rỗng, nhưng nước lạnh lại không thể rửa sạch những dấu vết rõ mồn một trên người, với cả nơi bí mật nào đó đang nhói lên. Chỉ bị thằng nhóc hư đốn ấy đè vài lần đã biến thành Gay? Buồn cười thật! Vậy chẳng lẽ thằng nhóc ấy nói y là Gay, y sẽ là Gay sao? Đúng là thiếu căn cứ. Nếu y là Gay, y đã sớm thích đàn ông, không thể nào đợi tới giờ mới quay sang thích đàn ông cho được, lại còn quậy với một thằng trẻ ranh. Tựa vào bức tường với những tấm gạch men lạnh như băng, Hàn Viễn Hàng ngẩng đầu, mặc cho nước lạnh rưới khắp người mình. Thật sâu nơi đáy mắt của y, cả chính y cũng không biết nó u tối tới nhường nào. Vẫy vẫy đầu, cuối cùng thì đầu óc y cũng tỉnh táo lại một chút. Hàn Viễn Hàng tắt vòi nước, cầm lấy chiếc khăn lông trên giá lau khô tóc và toàn thân, rồi mặc chiếc quần tam giác, khoác áo ngủ ra ngoài. Y rót ly nước sôi, đi vào thư phòng soạn bài. Bên này Hàn Viễn Hàng đang soạn bày, ở bên kia Phong Húc Nghiêu cũng vừa mới tắm xong. “Hôm nay cậu chủ về có hơi trễ hơn so với mọi ngày một chút!” Bảo mẫu chăm sóc cho cậu từ nhỏ tới lớn hỏi han: “Có phải lại ở cùng thầy Hàn không?” “Ừm!” Phong Húc Nghiêu không hề giấu diếm. Quan hệ giữa cậu và thầy thân thiết cũng không phải bí mật gì, không cần phải giấu dì Tôn: “Vốn định dùng cơm với thầy, nhưng lại tan trễ!” Với tình hình hiện giờ, muốn ăn một bữa cơm bình thường cũng khó. Phong Húc Nghiêu cảm thấy có chút đáng tiếc, dù là y ép thầy làm ra chuyện này, nhưng thời gian nửa năm qua ít nhất cũng có thể ăn một bữa cơm, ngặt một nỗi mỗi lần đều bận bịu. Phong Húc Nghiêu nhăn mặt, cậu cảm thấy có lẽ với quan hệ giữa hai người họ, dường như không cần phải dùng cơm, có phải tình nhân đâu mà? Dì Tôn cảm thấy hiếm khi cậu mới để tâm tới một người như vậy. Thầy Hàn cũng từng tới thăm gia đình mấy lần, lễ lộc, nghỉ hè cậu chủ cũng mời thầy về chơi. Bà nghĩ nghĩ, nói: “Chi bằng cậu mời thầy Hàn tới nhà làm khách, nhất định thầy sẽ vui lắm!” Tới giờ Phong Húc Nghiêu cũng chưa từng nghĩ tới chuyện mời thầy tới nhà dùng cơm. Mỗi lần thầy tới đều bị cậu kéo vào phòng ngủ làm tình, làm xong thì để mặc cho thầy về. Lâu lắm rồi cậu chưa ngồi ăn cơm chung với ai, nói không chừng mời thầy tới nhà dùng cơm cũng là một ý hay. Phong Húc Nghiêu cảm thấy có chút háo hức, vậy thì thứ sáu tuần này đi, dùng cơm tối xong có thể giữ thầy ở lại ngủ luôn. “Cậu chủ, thầy Hàn thích món gì?” Phong Húc Nghiêu chuẩn bị trở về phòng bỗng sửng sốt: “Tôi không biết!” “Vậy thiếu gia nhớ hỏi thầy xem thầy thích ăn món gì để tôi chuẩn bị!” Dì Tôn dịu dàng nói. “Ờ, ừm!” Phong Húc Nghiêu gật đầu rồi đi trở về phòng. Ngồi trước bàn học, Phong Húc Nghiêu làm bài tập nhưng không mấy tập trung, thi thoảng cậu sẽ lia mắt về phía chiếc điện thoại trên bàn. Cậu xoay xoay bút trên tay, do dự không biết có nên gọi điện hỏi xem thầy thích ăn gì hay không. Giờ thầy đang làm gì? Dạo này tan học thầy sẽ mang bài tập về nhà chấm điểm, lại sắp tới kỳ thi, thầy cô ai cũng căng thẳng. Hễ vào lớp là lại nhắc học sinh rằng đề thi kỳ này có khả năng sẽ áp dụng vào kỳ thi toàn quốc, nếu sơ ý một chút sẽ làm sai. Nhưng mỗi lần thầy đều nhìn cậu bằng ánh mắt quỷ dị, cứ như rất là ‘quan tâm’ rồi mới _ viết bài tập lên bảng đen. Cậu ta bước lên bảng, trong mắt thầy sẽ hiện ra một chút đắc ý nào đó. Thật ngây thơ. Phong Húc Nghiêu cười ra tiếng, tốt nhất nên gọi hỏi thầy thích ăn gì cái đã. … …. Hàn Viễn Hàng đang tập trung tinh thần soạn bài. Trường Trung học tư nhân quả là trường Trung học tư nhân, tiền lương dày cộm không phải dễ lấy như vậy, hoa hồng mỗi tháng không phải nói cho là cho, học sinh cũng không phải là dễ dạy. Chưa kể còn cạnh tranh kịch liệt, làm không tốt sẽ phải cuốn gói đi chỗ khác. Xoa xoa ấn đường, Hàn Viễn Hàng uống hớp trà. Vừa mới cầm bút lên, y lập tức nghe thấy tiếng chuông phiền hà vang lên từ phòng khách, cắt ngang đầu óc vừa mới thả lỏng một chút của y. Y chỉ đành buông bút xuống, đi tới phòng khách, cầm điện thoại trên bàn thủy tinh lên. Nhìn tên hiển thị trên màn hình, ba chữ ‘Phong Húc Nghiêu’ thật to khiến Hàn Viễn Hàng khó chịu. Chỉ cần nhìn thấy cuộc gọi của thằng nhóc hư đốn đó, y sẽ nhớ ngay tới cái mông bị giày vò của mình. Y cũng không phải thiếu niên sức sống dồi dào bị hành bao nhiêu lần mà không đau lưng mỏi eo, lại còn bị gọi là phải tới ngay. Quyết tâm treo máy. Bỗng dưng Hàn Viễn Hàng thấy tâm trạng mình tốt hẳn. Ha ha, quả nhiên cảm giác vùng lên sau khi bị bóc lột thật là thích. Quẳng di động lên sa lon, Hàn Viễn Hàng hào hứng đi trở về thư phòng. Dám cúp điện thoại của mình! Phong Húc Nghiêu nổi giận. Cậu ấn mạnh lên phím gọi, di động vang lên năm tiếng thì tắt, lại gọi, lại tắt. Tiếng chuông rống lên không biết mệt mỏi, cho dù là trong trẻo như dòng suối mát cũng sẽ khiến người khác phiền. Hàn Viễn Hàng ấn mạnh bút thiếu điều rách giấy, bút cũng mém gãy ngòi. Bộp _ Y vỗ mạnh lên bàn một cái, đứng dậy đi tới phòng khách, cầm di động lên, tắt máy. Cho mày reo, thế này xem còn reo nữa không! Cuối cùng có thể yên tâm đi soạn bài rồi! Hàn Viễn Hàng nhìn màn hình tối đen, cười nham hiểm. ‘ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau. ‘ Lúc nghe thấy giọng nữ dịu dàng thì bàn tay Phong Húc Nghiêu nắm lại nghe răng rắc. Giỏi lắm, dám cúp điện thoại của tôi. Còn tắt máy, đúng là giỏi quá mà! Ngày mai cậu sẽ khiến người thầy kính mến của cậu càng giỏi hơn! Phong Húc Nghiêu cũng nở nụ cười âm hiểm. … … “Hơ —- Cuối cùng cũng soạn xong rồi!” Hàn Viễn Hàng thoải mái tựa vào thành ghế, chân bắt chéo, cổ áo ngủ rộng thùng thình hở ra. Y lười biếng cầm di động lên, thấy màn hình tối đen mới sực nhớ là mình đã tắt máy. Thằng nhóc đó nhất định là tức điên lên rồi, ha ha… Thật mong tới ngày mai ở trước mặt mọi người cậu ta phải ngoan ngoãn gọi mình là thầy, cái vẻ mặt muốn giận mà không dám để lộ ra ngoài đó, nhất định là rất phấn khích. Nghĩ tới gương mặt anh tuấn, trẻ tuổi đó nhăn nhó vì tức giận, Hàn Viễn Hàng cảm thấy không còn mệt mỏi nữa. Y mỉm cười, khởi động máy. Vừa mới mở nguồn, di động đã reo lên, báo: Bạn có một tin nhắn mới, mời kiểm tra. Hàn Viễn Hàng run lên, đột nhiên có dự cảm không tốt. Đừng nói là tin nhắn của thằng nhóc đó nha? Sự thật đã nói cho y biết, một trăm phần trăm là tin nhắn của thằng nhóc đó. Tay Hàn Viễn Hàng run run, không dám đọc nội dung tin nhắn. Bốn chữ rõ ràng, sáng lòe lòe đó đã nói lên kết cục ngày mai của y: Cái mông y lại sắp chịu giày vò… Không phải chỉ có mông thiếu niên trẻ tuổi mới cần vận động nhiều sao? Mông già như y không cần thêm nữa đâu! Mông ơi, mày có khỏe không? Dưa chuột tàn nhẫn nói cho y biết: “Thầy chết chắc rồi!” Hàn Viễn Hàn vỗ trán, đau đầu. Mai y có thể xin nghỉ bệnh không? Tiền thưởng gì đó y bỏ hết! Ding ding! Bạn có tin nhắn mới, mời kiểm tra. Dưa chuột lại hung tàn nói cho y biết: “Giỏi thì thầy cứ xin nghỉ phép!” Kèm theo đó là cái mặt hung tàn. … … Hôm sau, vì để phòng ngừa gặp phải Phong Húc Nghiêu, vừa nghe chuông báo, Hàn Viễn Hàng đã đi nhanh vào lớp. Giữa đường mà đụng mặt cậu ta, áp lực của y sẽ rất lớn. Ngồi ở dãy bàn thứ hai từ dưới đếm lên, Phong Húc Nghiêu buông sách xuống, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm Hàn Viễn Hàng trên bục giảng. Hàn Viễn Hàng vờ như không phát hiện, y bình tĩnh yêu cầu mọi người mở bài mới ra, trong lòng y lại đang tính toán xem có nên kết thúc bài rồi đi nhanh trước khi tiếng chuông tan học vang lên không. Nhưng nếu làm vậy sẽ để lại ấn tượng xấu cho học sinh, cũng khiến thằng nhóc đó biết y đang trốn tránh cậu ta, làm không tốt y sẽ chết còn khó xem hơn. Tiết học hôm đó trôi qua trong sóng yên gió lặng. Chuông tan học vừa điểm, Hàn Viễn Hàng lập tức tuyên bố hết bài, cầm giáo án đi nhanh ra ngoài. “Ủa? Hôm nay thầy không kéo tiết nha! Sao tự dưng thầy Hàn tốt bụng quá vậy?” “Nghe nói thầy Hàn đi coi mắt, nói không chừng là đại mỹ nhân đó nha! Nhất định là thầy đi hẹn hò với người đẹp đó rồi!” Càng nói càng nhiều, càng nói càng lắm chuyện, sắc mặt của Phong Húc Nghiêu ngồi phía sau bọn họ cũng ngày càng khó coi, cậu ta lạnh lùng thốt ra ba chữ: “Ồn chết được!” Đám học sinh lập tức im re. Lớp trưởng của bọn họ nhìn như rất hiền lành, nhưng lại có cảm giác uy nghiêm khiến người ta sợ hãi. Nhất là hiện giờ, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt không chút độ ấm, áp suất giảm như thang máy rơi khiến tâm của bọn họ đông cứng hết rồi. Nhìn Hàn Viễn Hàng đi nhanh khỏi lớp, tâm trạng Phong Húc Nghiêu cũng trở nên tồi tệ. Giờ cứ để thầy trốn đi, sau đó chính là giây phút thầy phải khóc. Liên tiếp ba tiết học liền lại chẳng xảy ra chuyện gì, Hàn Viễn Hàng vừa ngạc nhiên lại vừa thấy bất an. Chẳng lẽ thằng nhóc đó đột nhiên hối hận, định tha cho y sao? Không thể nào! Nhưng tại sao tới giờ cậu ta còn chưa điện thoại cho y, cũng không gởi tin cho y nữa. Với con người ta, sự tĩnh lặng trước cơn bão chính là một sự giày vò. Hàn Viễn Hàng không biết khi nào Phong Húc Nghiêu sẽ trừng phạt mình, y cố ý kéo dài tiết học đến chuông vào lớp vang lên. Y mỉm cười, ra chiều có lỗi với thầy dạy tiết kế, cũng bỏ ngoài tai tiếng oán than của đám học sinh, cầm giáo án bước nhanh khỏi lớp. Lúc y đi tới góc cầu thang, đột nhiên có một đôi tay ôm lấy y, kéo mạnh y vào trong góc, đặt lên tường. Sách rơi đầy đất, có đôi môi nào đó đưa tới, đầu lưỡi ép y tách môi ra. Răng cắn lên môi y, kiểu như đang tức giận, mùi máu tươi thấm vào trong miệng, mằn mặn. Hàn Viễn hàng liếm liếm cái môi sưng đỏ, lại không cẩn thận liếm phải môi của đối phương. Đối phương thuận thế cạy khớp hàm y ra, đầu lưỡi tiến quân thần tốc. Hàn Viễn Hàng ưm khẽ một tiếng, vì không để cái mông mình bị tội nhiều hơn, y không phản kháng, rụt đầu lưỡi vào. Nhận thấy suy nghĩ của y, đối phương hừ lạnh, cố tình quấn chặt. Hơi thở hòa lẫn vào nhau, ẩm ướt, nóng bỏng. Nước bọt theo bốn cánh môi chảy xuống, Hàn Viễn Hàng cũng không biết thứ mình đang nuốt vào là nước bọt của mình hay của đối phương. Y chỉ biết bầu không khí y hít vào nong nóng, nhẹ nhàng khoan khái, đó là hơi thở của Phong Húc Nghiêu. Y nhịn không được mà ngừng thở, chân mềm nhũn tựa vào tường. Rời khỏi đôi môi Hàn Viễn Hàng, Phong Húc Nghiêu lấy điện thoại trong túi y ra. Đó không phải là di động đời mới hiện giờ, không phải kiểu cảm ứng màn hình phẳng mà nhiều phái nam thích. Điện thoại của Hàn Viễn Hàng là kiểu điện thoại dài đời cũ mấy năm trước, nhưng được giữ gìn kỹ lưỡng, vỏ ngoài màu xám bạc chỉ bị trầy chút ít, riêng bàn phím bị mờ gần như không nhìn thấy chữ, màn hình còn dán một lớp kiếng bảo vệ. Cũng giống như vẻ mộc mạc, thực tế của y, chỉ cần không hỏng y sẽ dùng mãi, từ chối những gì y được tặng. “Thầy à, nếu nhét di động vào mông thầy, liệu có thể giống như trứng rung, khiến thầy thích chết hay không?” Phong Húc Nghiêu vuốt vuốt di động, hỏi y bằng giọng điệu ngây thơ, nhưng nội dung lại khiến Hàn Viễn Hàng dựng tóc gáy, khiếp sợ vô cùng. “Đừng có đùa!” Hàn Viễn Hàng không dám tưởng tượng tới cảnh nhét di động vào mông mình, mồ hôi lạnh túa ướt áo sơ mi. Y nuốt nước bọt, khuyên can: “Đây là di động, không phải trứng rung!” Phong Húc Nghiêu hôn nhẹ lên khóe miệng cứng ngắc của y, lấy chất bôi trơn và BCS cậu ta đã chuẩn bị xong ra, “Thầy thấy em giống nói đùa lắm à? Em thật sự rất tò mò, không biết lúc di động rung có lợi hại như trứng rung, làm thầy sướng tới bắn ra không? Hay là thầy muốn clip làm tình lần đầu tiên của em với thầy xuất hiện trên mạng?” Nhược điểm nằm trong tay đối phương, Hàn Viễn Hàng hết đường lui. Y tựa vào tường, ánh mắt sầu khổ, sau lại hạ mi, chua xót đáp: “Tới nhà vệ sinh đi!” Phong Húc Nghiêu lại nở nụ cười: “Ngay chỗ này!” Khóe miệng Hàn Viễn Hàng giật giật, nắm tay siết chặt rồi lại buông ra. Y đang dằn xuống cơn giận, nhưng mặt đã nghẹn đỏ bừng, qua một hồi lâu y mới đáp: “Được!” Đặt tay lên dây lưng Hàn Viễn Hàng, Phong Húc Nghiêu cười quyến rũ: “Vậy thầy cởi ra đi!” Hàn Viễn Hàng hít sâu một hơi, miễn cưỡng tuột quần dài, rồi lại nhắm mắt tuột cả quần lót. Phong Húc Nghiêu liếc phía dưới của y, ánh mắt lại theo vạt áo đi từ từ xuống phía dưới: Cặp đùi trắng nõn, rắn chắc; tính khí đã hơi ngẩng đầu và cả bụi cỏ đen kế đó. Ở góc cầu thang không ai lui tới, cậu ta bỗng nhớ tới cảm giác khi chạm vào thầy mình, dĩ nhiên là cậu ta còn phải trừng phạt thầy chút đã. Hàn Viễn Hàng vịn lan can, tách hai chân ra, cái mông nhô lên cao cao, vểnh vểnh. Tiểu huyệt giữa hai đùi không gì che đậy đang lộ ra, nếp uốn sưng đỏ hơi hóp vào một chút. Phong Húc Nghiêu đứng phía sau y, tựa vào tường, nhìn y bằng ánh mắt thản nhiên. Trên mặt cậu ta là nụ cười đáng ghét nhưng Hàn Viễn Hàng lại cảm giác được tầm mắt nóng rực ấy dán chặt vào giữa hai khe mông mình, có một cảm giác ngứa ngáy dâng lên, khiến hô hấp của y trở nên thật nặng nề. Thấy không có ai ở cầu thang, y vội vàng mở nắp tuýp bôi trơn ra, không ngờ dung dịch bên trong lại bắn lên lan can, chỉ rơi vào tay y một ít. Y chịu đựng, quệt vào tiểu huyệt của mình, chất lỏng lành lạnh khiến vách tường thịt ấm áp giãn ra. Từng tự bôi trơn cho mình không biết bao nhiêu lần, y biết mình phải làm thế nào mới khiến mình hoàn toàn ướt át, nhưng cũng không có lần nào khiến y phân tâm như lúc này. Giờ chỉ cần có ai đó đi ngang qua góc cầu thang, danh dự và tiền đồ của y sẽ bị hủy sạch. Không có ai, không ngôi trường nào lại cần một thầy giáo làm bậy với học sinh nam của mình. Y như đang ở đầu ngọn sóng, chỉ cần một cơn sóng to ập tới, nhấn chìm y xuống biển, y sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh. Phong Húc Nghiêu nhấc chân chọt lên mông y một cái: “Tiếp tục!” Hàn Viễn Hàng lấy lại tinh thần, thả lỏng thân thể, cho hết chất bôi trơn vào trong tiểu huyệt. Ngón tay xoa nhè nhẹ nếp uốn, chất bôi trơn tan ra thấm ướt tiểu huyệt, để lộ huyệt khẩu hồng hồng. Cho dù làm bao nhiêu lần, chơi đùa tiểu huyệt mình như vậy luôn khiến Hàn Viễn Hàng cảm thấy nhục nhã. Huống hồ phía sau còn có một người nhỏ hơn y rất nhiều đang nhìn y, cậu ta còn là học trò của y. Chỉ cần nhớ tới chuyện đối phương là học sinh của mình, không hiểu sao thân thể của y lại hưng phấn. Ngón tay đâm vào huyệt khẩu đang nhếch lên, đầu ngón tay chạm vào vách tường thịt yếu ớt. Tiểu huyệt đã quen nuốt cả côn th*t cường tráng mấp máy, kẹp chặt ngón tay, quấn chặt từng đốt. Hàn Viễn Hàng không đưa đẩy ngón tay ra vào, y chỉ đơn giản là cắm ngón tay vào trong tiểu huyệt, nong ra dần. Chất bôi trơn theo khe hở chảy ra, không cần nghĩ Hàn Viễn Hàng cũng biết hiện giờ mình dâm đãng thế nào. Phong Húc Nghiêu hào hứng nhìn tiểu huyệt của y biến hóa, cảnh tượng ngón tay thuôn dài cắm vào tiểu huyệt, mỗi lần rút nhẹ ra sẽ loang loáng nước, huyệt khẩu ướt át run lên lên đều đập vào mắt cậu ta. Huyệt khẩu chật hẹp bị một ngón tay tiến vào, rồi ba ngón tay trừu sáp, nước ứa ra thấm ướt nếp uốn đỏ tươi. Từ góc độ đó, cậu ta có thể nhìn thấy vách tường thịt hồng hồng, đang giật giật, tham lam hút ngón tay. Không ngờ là một nơi chật hẹp như vậy lại có thể nuốt trọn cả dương v*t của cậu, mang tới cho cậu khoái cảm lạ kỳ. Phong Húc Nghiêu chợt nhớ tới tiểu huyệt ấm áp, khin khít, nếp uốn cắn chặt gốc dương v*t, xúc động mấp máy, đến khi cao trào thì nó run lên và cả vẻ mặt lúc y bị thao, tất đã đều đang hấp dẫn cậu ta. Nửa thân dưới nóng bừng lên, nhưng dường như Phong Húc Nghiêu đang mặt kệ những biến hóa của mình, cậu ta vẫn thản nhiên nhìn Hàn Viễn Hàng thở hổn hển một tay vịn lan can, một tay ra vào tiểu huyệt ướt át. Chờ đến khi tiểu huyệt có thể nuốt được bốn ngón tay, Hàn Viễn Hàng rút tay ra, xoay qua nhìn Phong Húc Nghiêu ý bảo cậu ta đưa di động và BCS cho mình. Nhưng câu kế tiếp của cậu ta làm Hàn Viễn Hàng giận tới nỗi hận không thể kéo quần lên bỏ chạy. “Không được phép dùng tay, dùng miệng của thầy đi!” Chiếc di động màu bạc chạm vào bờ môi mỏng, Phong Húc Nghiêu cười tà, khuôn mặt đầy ác ý. “Thằng nhãi, tôi sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay, có ngày tôi sẽ thao nát mông cậu!” “Được thôi, chỉ cần thầy có thể đè được em, em sẽ rửa sạch mông chờ thầy!” Phong Húc Nghiêu vẫn thản nhiên, “Sợ là lúc đó mông thầy còn đang cắm một cây mát xa cỡ lớn, miệng thì đang liếm dương v*t của em!” Ý bảo Hàn Viễn Hàng là thứ thiếu bị thao. So về độ vô sỉ, Hàn Viễn Hàng không phải đối thủ của Phong Húc Nghiêu. Y oán hận, cắn BCS Phong Húc Nghiêu đưa tới, xé toạt ra. Phong Húc Nghiêu cười thầm, vuốt đầu thầy mình như vuốt đầu chó con, chỉ thiếu chút nữa là nói: “Ngoan lắm!” Cuối cùng thì Hàn Viễn Hàng _ bị vuốt đầu _ cũng hiểu, y ngậm cái BCS, né khỏi tay người nọ, y cảm thấy làm kiểu gì cũng kỳ cục hết! Quả nhiên là đụng phải thằng nhóc này sẽ không gặp chuyện gì tốt, mỗi lần gặp thì người xui xẻo lúc nào cũng là y. Mà xui xẻo nhất chính là y phải dùng miệng bọc BCS vào di động, chuyện này còn khó hơn cả dùng miệng bọc BCS vào dương v*t. Xong còn phải tự tay nhét nó vào mông mình, thật là khổ sở. Thiếu niên đứng trên cao nhìn người thầy chỉ còn kém chút là quỳ xuống đất: “Thầy đừng có trưng cái mặt như tôi ức hiếp thầy ra như vậy! Tôi cũng đã ức hiếp thầy lâu vậy rồi, ức hiếp nhiều thêm một lần cũng thế thôi, dù gì thì ức hiếp thầy riết cũng quen rồi!” Còn đứa học sinh nào đáng ghét như cậu ta không? Học sinh xuất sắc cái quần! Quả đúng là khắc tinh của thầy cô giáo! Hàn Viễn Hàng thầm chửi bới Phong Húc Nghiêu một phen, mới thoáng hả giận. Sao Phong Húc Nghiêu lại không biết suy nghĩ của thầy mình. Nếu còn chưa chịu đối mặt với sự thật, vậy cậu có nghĩa vụ nhắc nhở thầy mình đâu là sự thật. Lắc lắc điện thoại trên tay, cậu ta nói: “Em chỉ muốn thầy nhớ kỹ, sau này không được phép cúp điện thoại của em, càng không được phép tắt máy!” Nhìn chiếc điện thoại quen đến nỗi không thể quen hơn được nữa, Hàn Viễn Hàng thật sự không mong nó tiến vào cơ thể mình. Nhưng điện thoại của Phong Húc Nghiêu là điện thoại cảm ứng, màn hình rộng, một khi nhét vào đúng là không dám tưởng tượng. Đưa di động tới, Phong Húc Nghiêu thúc giục: “Thầy nhanh lên đi!” Hàn Viễn Hàng ngửi thấy mùi dâu tây thơm ngát trên BCS. Di động khác với BCS, chỉ cần nhắm BCS ngay quy đầu, dùng môi giữ chặt, lưỡi liếm xuống, liếm dần xuống, môi đẩy khẽ, như vậy sẽ thành công. Nhưng di động lại có hình chữ nhật, muốn dùng miệng bao cái BCS nho nhỏ ấy cho nó đúng là cả một vấn đề. Hàn Viễn Hàng nhìn điện thoại của mình một hồi, không biết nên bắt đầu từ đâu.