Một giọt nước mắt khẽ rơi trên gò má xinh xắn của nó.... Tiểu Minh giật mình tỉnh dậy, cảm thấy có gì đó ấm ấm bên má... Thì ra là Vũ Khang... Anh vũng về đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên má Tiểu Minh, Vũ Khang ko biết tại sao mình lại có hành động như vậy cả.... Trong khi đó, Tiểu Minh bất động, miệng lấm bấm không nói nên lời. Một là vì giấc mơ khó hiểu, kì quái ban nãy, hai là lo Vũ Khang đang ngồi trước mặt nó và lau nước mắt trên má mình... Sau vài giây bình tĩnh, Tiểu Minh nhíu mày, gạc tay Vũ Khang ra khỏi má mình vùng đứng thẳng dậy : _ Này anh bị tâm thầm hả??? _ Thế sao nhok lại khóc thế kia _ Liên....liên quan gì??? Sáng giờ quên uống thuốc nên giờ đâm ra nói sảng hả?? Tôi khóc hồi nào chứ.. - Tiểu Minh cứng miệng _ Haizzzzz, anh tự hỏi ko biết nhok có phải là con gái ko mà sao nói nhiều thế??? Hay là nhà nhok gần chợ??? -Vũ Khang thở dài chán nản, cuối cùng lại làm ơn mắc oán như thế này là thế lào?? Tiểu Minh cứng họng, môi bậm lại tức giận, chân dậm đành đạch rồi bước khỏi sân thượng.... Vũ Khang bật cười trong vô thức.... Anh chợt khựng lại... Con người lạnh lùng, vô tâm Quất Vũ Khang trước kia biến đâu mất rồi..??? -------- Tiểu Minh thở dài... Dậy cho sớm vào, bây giờ lại ngủ quên đến nửa tiết 2... Thôi thì bùng nguyên buổi luôn cho đỡ cực... Với ý nghĩ rất chi là sáng suốt, nó mỉm cười, xách balo đi lòng vòng khắp trường, đầu óc ko thôi nghĩ về giấc mơ vừa nãy....haizzzzz chán vcc Nó lững thững bước trong vô thức, chợt nhận ra mình đã bỏ xa các dãy phòng học và đang đứng trước một dãy phòng trống, hơi cũ kĩ và có phần gê rợn... Tiểu Minh chã quan tâm, nó chậc lưỡi rồi ngồi xuống bên bậc thang phủ rêu xanh.... Hôm nay ko biết tại sao tâm trạng Tiểu Minh lại rối bời thế này.... Có cảm giác như đang có một sợi dây vô hình nào đó đang buột chặt lại ý nghĩ của nó, Tiểu Minh càng cố gắng tìm những câu trả lời thì nó lại càng mập mờ, đen ngòm tựa hồ như đã từng có cái gì đó rất quan trọng đã tồn tại trong đầu nhưng bỗng vụt một cái...biến mất như không làm nó rối kinh khủng... _ Aaaaaa - Tiểu Minh ôm chặt đầu, hét toáng lên, rất may đây là khu phòng học cũ của trường và cách xa nơi các phòng học chính nên ko ai có thể nghe thấy giọng nói trong trẻo của nó Tiểu Minh nhắm mắt, điều hòa lại nhịp tim rồi thở hắc ra... Bất lực Bỗng một giọng nói từ phía sau Tiểu Minh vang lên đầy bực mình _ Mày điên àh thằng kia... Tiểu Minh bất giác quay lại... Là Thiên Bảo, hắn bước đến và ngồi cạnh nó... Tiểu Minh thở dài, đây ko phải là lúc nó muốn tranh cãi hay đấu khẩu với ai, Tiểu Minh nhẹ lắc lắc đầu, rồi tựa đầu vào cái cột bên cạnh, cắn chặt môi .... _ Hôm nay mày uống nhầm uống àh... Thường ngày đấu khẩu giỏi lắm mà _ Tao ko rãnh... - Tiểu Minh bất lực nói, âm vực trầm xuống _ Tùy mày... Tao đi -Thiên Bảo nhún vai, tỏ vẻ chẳng quan tâm, đứng dậy chuẩn bị bước đi Tiểu Minh trong vô thức bỗng nắm chặt gấu áo của Thiên Bảo, nói nhỏ : _ Đừng đi.... - Nó cũng ko biết mình vừa nói gì, chỉ biết bây giờ rất sợ ở một mình, cảm giác chênh vênh, làm Tiểu Minh sợ hãi Thiên Bảo ngớ người, mắt mở tròn ngạc nhiên nhìn điệu bộ của Tiểu Minh bây giờ như một đứa con gái, làm hắn bất giác muốn... Bảo vệ Thiên Bảo ngồi xuống lại bên Tiểu Minh, lắc đầu xua đi ý nghĩ biến thái kia, Hắn có phải là gay đâu, dù là rất lăng nhăng, thay bồ như thay quần thay áo, nhưng ko phải hắn ko yo ai, chỉ là hắn nghĩ con gái đối với mình như là trò đùa mà thôi, làm sao có thể yêu những đứa con gái chỉ xem hắn là hotboy nhiều tiền cơ chứ, nhưng dù thế nào đi nữa, Thiên Bảo cũng chưa bao giờ nghĩ mình là Gay cả _ Mày có từng nghĩ, mỗi con người đều có hai vỏ bọc ko??? - Tiểu Minh hỏi một câu buâng quơ, cắt đứt dòng suy nghĩ ngớ ngẩn của Thiên Bảo _ Thế đây mày bây giờ là người trong vỏ bọc thứ 2 àh - Thiên Bảo nhếch miệng cười Tiểu Minh cũng cười ngố ko kém, nó chép miệng rồi ngước nhìn lên bầu trời xanh thẩm đầy nắng _ Ko, tao đánh mất vỏ bọc thứ 2 rồi mày ạh.... Và tao đang cố tìm lại - Tiểu Minh tắt ngúm nụ cười trên môi, đứng dậy đi thẳng Thiên Bảo, ngớ người, tưởng nghĩ thằng này hôm nay có vấn đề, nhếch môi kinh khỉnh, đứng lên rồi cũng bước đi, một cách chậm rãi Tiểu Minh bất giác quay lại cười tươi, nụ cười trẻ con, sáng lên trong bầu trời đầy gió bất giác làm Thiên Bảo ngớ người... OMG... Mày bị gì vậy Thiên Bảo... Tỉnh dậy đi????? _ Cảm ơn mày, làm bạn nhé... - Tiểu Minh nói nhỏ, cảm thấy hơi ngượng mặt dù đã từng xem con trai là đồng bọn nhưng tự nhiên cảm thấy ko ổn trước con người này chút nào... Có cái gì đó lại lắm.... Tiểu Minh thở dài rồi quay lưng tiếp tục đi về phía dãy phòng học chính, tâm trạng có vẻ đã ổn rồi thì phải.....