Tiểu Minh lết xác vào nhà trong tâm trạng não nề... Vừa vào nhà chưa đc vài giây, nó đã nghe đc tin vịt động trời từ ông anh yêu quái Gia Hưng ko biết từ đâu chui ra : _ Con nghĩ cô chú nên mạnh tay với Tiểu Minh thì hơn, nếu như nó cứ mãi quậy phá và làm con trai như thế... Con e là nó sẽ mang kiếp ê sắc suốt đời cho coi... - Gia Hưng vuốt cằm Ông bà Vũ ngúc ngắc đầu ra vẻ đồng tình... Thì ngay lúc ấy, Tiểu Minh chạy vào như xé gió, hét toáng : _ KHÔNG ĐƯỢC... _ Không nói nhiều... Quyết định vậy đi... Bắt đầu từ tháng sau, sau khi bamẹ đổi lại sơ yếu lí lịch và thông tin cho con... Con sẽ đc trở thành hình dạng nguyên hình của một đứa CON GÁI _ Huhu, ko đc đâu.... Sao bamẹ ác vậy chứ?? Huhu - Tiểu Minh dậm châm đành đạch, mếu máo _ Vậy thì còn một cách thuôiii..... - Gia Hưng lắc đầu, mắt đăm chiêu giả vờ suy nghĩ Ông Vũ cũng gật đầu, tay giấu đi nụ cười mỉm trên môi, nói : _ Vậy thì trong một tháng tới...mau kiếm bạn trai đi Lời nói của ông Vũ nhẹ tênh, Tiểu Minh mở to mắt, loạng choạng đứng ko vững... Chết rồi... Làm sao đây??? Đường nào cũng chết ko toàn thây.. Nhưng mà thà kiếm đại một thằng làm bạn trai còn hơn là trở lại làm con gái.. Như thế thì kinh khủng lắm ,huhu.. Đã làm con trai rồi mà đùng một phát biến thành con gái thế chẳng phải biến thái lắm sao??.. Ôi tởm.. Tiểu Minh chợt rùng mình khi tưởng tượng mình trở thành con gái... Như thế thì kinh lắm.. Thôi đành chiều theo phương án 2 vậy..hix hix _ Con đồng ý.. - Tiểu Minh nhắm mắt nói to, miệng mếu máo rồi ko đợi bamẹ và Gia Hưng phản ứng gì, nó lủi thủi bước lên phòng.... ----- 5.00am Tiểu Minh chớp chớp mắt tỉnh dậy, trời vẫn còn tờ mờ sáng.. Mang quần áo chỉnh tề, khoác vội chiếc áo khoác màu xám tay lửng, vai đeo balo, Tiểu Minh một mình bước ra phố Đeo một bên tai nghe... Nó nhắm mắt hít thở không khí trong lành buổi sáng sớm.. Đường phố vẫn còn vắng người lắm, những nhành lá khẳng khiu trơ trụi lá nhìn thật buồn, bác xích lô đầu hẻm, ngoảnh lại nhìn, miệng mỉm cười với Tiểu Minh rồi nhanh chóng chạy đi... Nó bỗng thấy mình nhẹ bẫng như những đám mây xốp trắng trên nền trời xanh thẳm ko nắng kia... Có phải cảm giác bình yên là như thế này ko nhỉ?? Tiểu Minh thắc mắc rồi lắc đầu cười cười nhẹ... Tiểu Minh, từ khi nào mà mày lại trở nên ngớ ngẩn như vậy nhỉ???? Nó bật cười thành tiếng, bước những sải chân dài rồi đến trường.. ......... Chọn một góc lý tưởng ở sân thượng của trường, Tiểu Minh nhẹ nhắm mắt lại, mọi cảm xúc, suy nghĩ đều tan biến vào hư không.... Như chưa bao giờ tồn tại .... Bỗng một kí ức... Chợt hiện về... Mập mờ... Mập mờ lắm ...một cậu bé với nụ cười tỏa nắng, ánh mắt lấp lánh... Đang ngồi trên một chiếc xích đu nhỏ giữa một cánh đồng hoa hướng dương, chói nắng.... Cậu thật đẹp như một thiên thần.... Một cậu bé khác, lùn hơn cậu cả nữa cái đầu, cái môi chu chu, trong đáng iu cực... Cậu bé này có gì đó lạ lắm.... Rất giống con gái.... Cả hai đứa bé cùng đùa nghịch.... Chuyện gì xảy ra thế này????...