Bận rộn đến sau nửa đêm, Hạ Xuyên và Tưởng Tốn mới đi ra khỏi khách sạn. Cả con đường lặng ngắt như tờ, dưới đèn đường, bóng hai người được kéo dài. Buổi tối nhiệt độ thấp, Tưởng Tốn kéo cổ áo, rụt cổ lại. Hạ Xuyên đội mũ bảo hiểm cho cô, nói: “Tôi lái.” Tưởng Tốn không chịu: “Để tôi.” Lần này Hạ Xuyên không để ý đến cô, trực tiếp ngồi lên, hất đầu với Tưởng Tốn: “Lên đi!” Tưởng Tốn đành phải ngồi lên. Hôm nay anh mặc bộ âu phục thoải mái màu đen, chất liệu tinh tế, sờ vào rất thoải mái. Lần đầu tiên Tưởng Tốn ngồi sau anh, mới phát hiện lưng anh vừa dày vừa rộng, che hết tầm mắt của cô, cũng có thể che chắn hết gió trước mặt cô. Tưởng Tốn ôm eo anh, kề sát lưng anh. Cảnh đường phố như hình ảnh tua nhanh, từng cảnh một không thấy rõ, chỉ còn lại tiếng gió thét gào, cùng nhịp tim vững vàng của cô. Trong nhà đen kịt, hai người kia đã sớm không chịu nổi nên về ngủ rồi. Hạ Xuyên mở cửa, Tưởng Tốn ở bên cạnh bật đèn cho anh, chờ anh đẩy xe vào dựng xe xong, cô mới đi lên lầu. Hạ Xuyên vào bếp xách ấm nước đi theo phía sau cô. Vào phòng ngủ, Hạ Xuyên đóng cửa lại nói: “Đổi ra trải giường.” Tưởng Tốn mở tủ quần áo, nhìn phía trên: “Là cái này sao?” Hạ Xuyên nhìn một cái: “Cái đó.” Tưởng Tốn kéo ghế đến trước mặt, đạp lên lấy ra trải giường, tiếp đó ném lên giường. Hạ Xuyên rót ly nước nóng cho cô, nói: “Nguội rồi uống.” Tưởng Tốn khát nước, không kịp chờ nước nguội, thổi mấy cái rồi uống ngay. Hai người trải ra giường xong, cùng đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, tắm xong đánh răng, Hạ Xuyên đứng phía sau cô, nhìn gương chằm chằm. Tưởng Tốn ngậm kem đánh răng, từ trong gương liếc anh một cái. Hạ Xuyên vỗ mông cô: “Lát nữa mặc đồ ngủ.” Tưởng Tốn cười hừ một tiếng. Hôm nay mọi người đều mệt, nằm xuống giường, chạm vào gối cái là buồn ngủ. Tưởng Tốn kéo tay áo ngủ, muốn ngủ nhưng không ngủ nói: “Bộ đồ của anh có mùi.” Hạ Xuyên hỏi: “Mùi gì?” “Không biết, rất thơm.” Hạ Xuyên lại gần ngửi một cái, Tưởng Tốn hỏi: “Ngửi được chưa?” “Ừm.” “Mùi gì?” Hạ Xuyên liếc cô một cái, tối như bưng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nụ cười của cô dưới ánh trăng. Anh cắn ngực cô một cái, nói: “Mùi ngực.” Tưởng Tốn cười ha ha, vỗ đầu anh: “Đi ngủ!” Hạ Xuyên nhếch môi, để cô gối lên cánh tay: “Ngủ thôi.” Một giấc đến sáng. Tám giờ ba mươi phút sáng, tin tức liên quan đến ba ngày nay, lần đầu tiên chính thức leo lên website tin tức chính quy, văn hay tranh đẹp, người viết bài kí tên Tống Ba, Vương Viện Viện. Một đoạn ghi âm lan truyền trên mạng, người trong đoạn ghi âm nói: “Cô muốn bao nhiêu tiền, có thể ra một cái giá.” “Điều kiện thì sao?” “Tôi muốn bản báo cáo kia.” … “Bản đó là giả, cô không biết ư?” … “Ừm, chờ cô ra giá.” … “Lợi nhuận hàng năm của tập đoàn Đức Thăng có thể nuôi sống hơn mười ngàn gia đình, thuế nộp lên có thể xây nhiều công trình cơ sở hạ tầng, qua nhiều năm như thế đã đóng góp trăm trường học, đã cứu vô số trẻ em mắc bệnh ung thư máu. Tôi làm việc đàng hoàng, mỗi một xu trong đó cũng có một phần của tôi. Hành động của các người rất chính trực, nhưng các người chỉ nhìn thấy điều các người muốn nhìn thấy, bỏ qua tất cả nỗ lực mà một xí nghiệp làm ngoài việc sản xuất.” “Anh chỉ nhìn thấy điều các anh muốn nhìn thấy, bỏ qua việc bọn họ dùng nước khoáng thay cho nước uống. Ba trăm mạng người cũng có một phần của anh.” Đoạn ghi âm vừa đăng lên, trong vòng mấy tiếng được chuyển tiếp hàng trăm ngàn lần, vả lại thế càng ngày càng mạnh. Ba giờ trưa, các đường dây nóng tin tức của đài truyền hình tỉnh được quần chúng gọi ầm ĩ, xe lấy tin lên đường, giữa đường bị gọi trở về. Có xe đã lái vào trấn Ninh Bình nhưng bị người khác chặn lại ngay, máy quay phim bị cướp đoạt. Vương Tiêu thở hồng hộc chạy về, la: “Xe lấy tin đi theo ăn cơm rồi. Em thấy cái người răng hô kia cũng có mặt, kéo mấy phóng viên đi ăn cơm rồi!” A Sùng tức giận: “Cái gì? Ăn cơm ư? Bọn họ ăn cơm giờ này à?” Vương Tiêu nhắc nhở: “Bây giờ là giờ cơm mà!” Cô ấy thở dài, “Thật thối nát, mấy phóng viên này đúng là không có lương tri.” Nhất thời không ai nói chuyện, hồi lâu, mới nghe thấy một giọng nói: “Không phải phóng viên không có lương tri.” Mọi người nhìn sang, là Cao An. Cao An đứng bên cửa sổ, đang hút thuốc, ánh mặt trời chiếu xuống, anh ta một nửa sáng rực, một nửa tối tăm. “Không phải phóng viên không có lương tri, mà là lương tri cần thỏa hiệp, ‘không phải đen thì là trắng’ là chủ nghĩa lý tưởng, ai cũng muốn làm anh hùng, nhưng chúng tôi không thể không cúi đầu trước hiện thực…” Cao An nói, “Nhưng chúng tôi cũng đang ngẩng đầu.” Anh ta đi đến dưới ánh mặt trời, mặt trời sáng lóa, rõ ràng đắm mình trong ánh sáng, nhưng trên mặt đất vẫn có một cái bóng của anh ta. “Bất kể đứng ở đâu, ánh sáng lóa mắt bao nhiêu, thì xung quanh vẫn sẽ luôn kèm theo một bóng tối. Vạn việc có hai mặt, vạn người có hai trái tim, một trái tim chính nghĩa, một trái tim thỏa hiệp, hai trái tim đều không thể mất, bởi vì đây là xã hội.” Bọn họ không thể không cúi đầu trước hiện thực, nhưng bọn họ cũng đang ngẩng đầu, đây là đạo lý anh ta mất chín năm học được. Trong căn phòng này, có ba phóng viên, một nhân viên tình nguyện, một thương nhân, một bác sĩ, một sinh viên tốt nghiệp khóa này, bọn họ cất bước vào thời điểm khác nhau, đi tới từ phương hướng khác nhau, hôm nay đều đứng cùng một chỗ, bước trên cùng một con đường. Bởi vì gập ghềnh, cho nên kiên trì, bởi vì hiểu phải thỏa hiệp, cho nên mới từ đầu đến cuối không từ bỏ. Đây là một con đường vấy máu, dài hơn bất kì con đường nào cô đi qua, gian nguy hơn bất kì đường đua nào mà cô từng trải nghiệm, ý nghĩa xông qua điểm kết thúc càng quan trọng hơn bất kì cuộc đua nào của cô. Tưởng Tốn nghĩ, bất luận tương lai cô ở nơi đâu, thì từ đầu đến cuối đều sẽ nhớ lời một phóng viên đã nói ngày hôm nay: Vạn việc có hai mặt, vạn người có hai trái tim, một trái tim chính nghĩa, một trái tim thỏa hiệp, hai trái tim đều không thể mất, bởi vì đây là xã hội. Bọn họ không thể không cúi đầu trước hiện thực, nhưng bọn họ cũng đang ngẩng đầu. *** Đến chiều, thời cơ đã đến, sau khi ảnh chụp xe lấy tin bị chặn đường đăng lên mạng, thì một phần bản báo cáo đánh giá tác động môi trường năm 2006 được công bố trên mạng. Âm ỉ ba ngày, ngày đầu tiên bài viết trên mạng và những thứ có liên quan bị xóa hết, ngày thứ hai bài viết tro tàn lại cháy, ngày thứ ba triệu chữ kí, hôm nay, bản báo cáo đánh giá tác động môi trường công bố công khai rộng rãi, dân trên mạng xôn xao. Vương Tiêu không hiểu: “Chính là bản báo cáo đánh giá tác động môi trường này ư? Tại sao phải tìm bản báo cáo chín năm trước, không thể bảo chuyên gia tới kiểm tra đo lường bây giờ sao?” Trương Nghiên Khê dạy cô ấy: “Cô xem, xe lấy tin đến đâu thì quay trở về?” Vương Tiêu nói: “Đầu trấn.” Trương Nghiên Khê nói: “Ai có thể cho người đánh giá tác động môi trường đến đây?” Vương Tiêu suy nghĩ một chút, không có ai. Nhưng đã có bản báo cáo đánh giá tác động môi trường chín năm trước, thì mọi thứ sẽ khác. Ba ngày trên mạng sôi sùng sục, sự thật hối lộ làm giả, bắt cóc uy hiếp cũng không cách nào che giấu được nữa. Rất nhanh, bên kia cử người tới, nói chuyện mấy tiếng, cho đến nửa đêm, người bên trong vẫn chưa ra. Bố của A Sùng cũng chạy tới, mang đến nhiều bản báo cáo kiểm tra sức khỏe và hồ sơ cũ. Vương Tiêu nhìn thấy người, đỏ mặt gọi một tiếng “bác trai”. Bố A Sùng không rảnh để ý đến cô ấy, đi theo chú Thủy và các phóng viên đi tìm những dân làng kia. Các dân làng đối với ba chữ “bệnh ung thư” giữ kín như bưng, rất nhiều người không muốn nhắc tới, rất nhiều người không thừa nhận mình có bệnh ung thư. Mấy người Cao An cần nhiều người đứng ra làm người bị hại, bởi vậy luôn giống như một con quay xoay hết nhà này sang nhà kia. Cuối cùng trở về hết đã hơn mười một giờ, Tưởng Tốn và Trương Nghiên Khê ở trong bếp làm bữa khuya cho bọn họ. Hạ Xuyên đi vào, đứng bên cạnh Tưởng Tốn sờ đầu cô, nhìn về phía cái nồi nói: “Cháo ư?” “Cháo gà, bỏ thêm gà xé sợi.” Tưởng Tốn nói, “Lát nữa làm thêm ít mì, xào hai món.” Hạ Xuyên nói: “Đâu cần phiền phức như vậy, bảo Vũ Lập đi mua là được rồi.” “Cho anh ăn ngon mà anh còn dài dòng.” Hạ Xuyên cười: “Em làm đi, đừng đụng phải ngón tay.” Tưởng Tốn đuổi anh: “Biết rồi, ra ngoài đi.” Trương Nghiên Khê thái rau ở bên kia, nhìn Hạ Xuyên đi ra khỏi bếp. Cô ấy không để ý tay, dao quẹt qua, đau đến mức khẽ kêu một tiếng. Rất nhanh có một tờ khăn giấy đưa đến, đè lên vết cắt của cô ấy. Tưởng Tốn nói: “Chị đi xử lý một chút đi, chỗ này để tôi làm cho.” “Không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Trương Nghiên Khê bịt ngón tay, đau rát. Cô ấy xả nước, đau đến mức cô ấy chau mày, khóe mắt nhìn thấy Tưởng Tốn ném khăn giấy dính máu vào sọt rác, móng tay của cô vẫn chưa khỏi hoàn toàn. Trương Nghiên Khê không kềm chế được hỏi: “Tay của cô, khi đó có đau không?” Tưởng Tốn nói: “Đau chứ.” “Sao cô… sao làm được vậy, sao chạy ra ngoài được?” Tưởng Tốn giúp cô ấy làm thức ăn, nói: “Bị ép buộc, không muốn trở thành người bị hại, nên chỉ có thể khiến người khác trở thành ‘người bị hại’.” Trương Nghiên Khê im lặng một lúc, nói: “Lúc đó tôi bị nhốt vào một căn phòng tối nhỏ, tay bị trói sau lưng, có thể chạy ra ngoài từ cửa sổ. Tôi muốn học như trong tivi tìm mảnh sành cắt dây thừng, nhưng không tìm được. Cô cắt đứt sợi dây như thế nào vậy?” Tưởng Tốn hời hợt: “Tôi bẻ mảnh gỗ.” “Mảnh gỗ ư?” “Trên chân giường đó.” Trương Nghiên Khê ngẩn người. Tưởng Tốn hỏi: “Sau đó bọn chúng thả chị ra sao?” Trương Nghiên Khê lắc đầu, lại gật đầu: “Coi như là vậy đi. Là Hạ Xuyên tìm được tôi, cứu tôi ra, bọn chúng không thể nhốt tôi nữa.” Tưởng Tốn hỏi: “Có phải sợ lắm không?” “Sợ, sợ muốn chết. Tôi bị bệnh rất lâu, đi bác sĩ khám rất lâu…” Trương Nghiên Khê nhìn về phía cô, cười, “Nếu móng tay tôi giống như cô, tôi nhất định đau khóc ngất ấy. Cô xem, ngón tay tôi mới quẹt một đường nhỏ thế này mà đã đau muốn chết rồi.” Tưởng Tốn thuận miệng nói: “Tôi da dày thịt béo.” Trương Nghiên Khê sững sờ, bật cười. Tưởng Tốn để thức ăn vào dĩa, nói: “Người với người không giống nhau. Chị đã làm công ích mười năm, đổi lại là tôi thì nhất định không làm được, cho nên đừng so sánh với người khác.” Trương Nghiên Khê không nói gì, tỉ mỉ quan sát Tưởng Tốn. Cô ấy thực ra đã nhìn Tưởng Tốn rất nhiều lần, lần giao thừa kia từng quan sát cô, hai ngày nay cũng thỉnh thoảng sẽ nhìn cô, cô không trưng diện, không chú trọng, rất xinh đẹp. Ánh sáng bạc lóe lên trước mặt Trương Nghiên Khê, Tưởng Tốn khom người nhặt lá rau dưới đất, một chiếc nhẫn bạc rũ từ trong áo cô ra. Cô ấy nói: “Lúc đó tôi tưởng cô là tài xế thật.” Tưởng Tốn nói: “Tôi chính là tài xế mà.” Trương Nghiên Khê lắc đầu: “Tôi cũng hi vọng cô phải, nhưng trực giác của phụ nữ luôn rất nhạy, lúc đó Hạ Xuyên đã thích cô.” Tưởng Tốn nhướng mày: “Chị thích anh ấy cái gì?” “Không biết nữa…” Trương Nghiên Khê cười, “Có lẽ là đàn ông bên cạnh ít, chỉ có anh ấy có vẻ thích hợp hơn.” Tưởng Tốn nhìn ra bên ngoài, người đàn ông ấy đang nói chuyện với người khác, mỗi người đều hút thuốc, anh thì cầm một hộp kẹo nhỏ trên tay xoay tới xoay lui, hình như đã nhận ra được ánh mắt của cô, anh cũng nghiêng đầu nhìn sang. Hai người nhìn nhau một hồi, lại dời đi. Tưởng Tốn hỏi: “Chị từng có giao hẹn với anh ấy ư?” “Cái gì cơ?” “Đêm giao thừa, câu chị hỏi anh ấy có còn giữ lời không, trước ba mươi lăm tuổi anh ấy không quyết định.” Trương Nghiên Khê sửng sốt: “Cô nghe thấy cả rồi?” “Ừm.” “Không tính là giao hẹn…” “Vậy là cái gì?” Trương Nghiên Khê hỏi ngược lại: “Anh ấy không nói cho cô biết ư?” “Nói cho tôi biết cái gì?” Trương Nghiên Khê lắc đầu: “Không có gì, không tính là giao hẹn.” Tưởng Tốn không tiếp tục. Cô cho rau vào nồi xào, Trương Nghiên Khê giúp cô, trong lúc vô tình lại liếc thấy chiếc nhẫn bạc cô đeo dưới cổ, nói: “Dây chuyền rất đẹp… Mua ở Hà Xương ư?” Tưởng Tốn nhớ tới cô ấy từng đi qua Hà Xương, nhận ra trang sức dân tộc Di cũng không lạ, cô nói: “Không phải, mua ở huyện Song An.” “Ồ…” Thức ăn ra nồi, bỏ vào dĩa chuẩn bị bưng ra, Trương Nghiên Khê gọi cô lại: “Tưởng Tốn…” Tưởng Tốn bưng dĩa quay đầu lại: “Ừm?” Trương Nghiên Khê nói: “Hôm giao thừa, tôi hỏi anh ấy có giữ lời không.” “Em nhớ anh từng nói, trước ba mươi lăm tuổi sẽ không quyết định.” “…” “Giữ lời không?” Trương Nghiên Khê nói khẽ: “Anh ấy nói, cô có nghe thấy không?” Tưởng Tốn lắc đầu: “Không nghe thấy.” “Anh ấy nói…” Hạ Xuyên giống như biết có người nghe lén, nhìn hướng nhà vệ sinh một cái, nói nhỏ: “Nhìn anh có sợ hay không.” “Cái gì có sợ hay không?” “Có chuyện sợ hãi, thì mới muốn sống tiếp, quyết định.” Tưởng Tốn gật đầu, không biểu hiện gì đi ra ngoài. Hạ Xuyên ngồi trước bàn, mọc mắt sau gáy, khoác eo cô, tiếp tục nói gì đó với người đối diện. Tưởng Tốn để thức ăn lên trên bàn, mấy người kia không kịp chờ đứng lên động đũa. Hạ Xuyên nắm tay cô, thấp giọng nói: “Tay nghề cũng không tệ lắm.” “Anh còn chưa thử đã biết rồi à?” “Ngửi được.” Tưởng Tốn cười nói: “Mũi chó hả… Hạ Xuyên!” Cô còn chưa dứt lời, chỉ mũi anh. Hạ Xuyên nhướng mày, ngón tay quẹt một cái, là máu. Vương Tiêu bên cạnh la: “A, chảy máu mũi rồi!” A Sùng lập tức chạy sang: “Cúi đầu! Cúi đầu!” Hạ Xuyên xua tay: “Được rồi!” Tưởng Tốn nói: “Tôi lấy khăn cho anh!” Tay rút ra, Hạ Xuyên bắt một cái, không bắt được, nhìn cô chạy xa. Bố A Sùng hỏi: “Thân thể cháu gần đây thế nào?” Điện thoại di động của Tưởng Tốn vang lên, cô tiện tay nhận máy, không nghe thấy người dưới lầu nói chuyện. Đầu bên kia điện thoại là Thạch Lâm, giọng nói trầm thấp: “Bây giờ cháu ở đâu?” Tưởng Tốn khó hiểu: “Ninh Bình.” Thạch Lâm nói: “Ngày mai về một chuyến.” “Sao vậy?” Tưởng Tốn nghe thấy câu trả lời của bên kia, bước chân chậm lại, cầm khăn lông xuống lầu. Cô vẫn chưa cúp điện thoại. Hạ Xuyên dường như đã cầm được máu, cô đưa khăn tới, Hạ Xuyên nhận, liếc di động của cô một cái. Tưởng Tốn nói với đầu bên kia điện thoại: “Được, biết rồi.” Cúp điện thoại, cô khẽ nói với Hạ Xuyên: “Thạch Lâm gọi tới, nói trước đó nhân viên trong khách sạn đã gom góp mười ngàn cho bố tôi, kết quả bố tôi không đi bệnh viện, tiêu tiền, khối máu tụ đó vẫn ở trong đầu, hôm nay ông ta bị ngất…” Tưởng Tốn thoáng dừng lại, mới nói: “Không cứu được, phải sắp xếp hậu sự cho ông ấy.”