“Đánh cô ta!” A Sùng nhả cục xương, lau mỡ trên miệng một cái, rốt cuộc hoàn hồn lại từ trong sự kinh ngạc, hung ác nói, “Lão Hạ, đánh cô ta đi!” “A ——” Tôn Hoài Mẫn la hét chói tai, nổi điên đá Hạ Xuyên, vừa đá vừa la “Cứu tôi với”. Hạ Xuyên túm tóc cô ta, đưa mặt cô ta đến trước mặt Tưởng Tốn. Tưởng Tốn bóp gò má cô ta, Tôn Hoài Mẫn chỉ có thể la ú ớ, Thiệu Bân bên cạnh vội vàng nói: “Mấy người điên rồi à. Buông tay ra mau, mấy người muốn làm gì!” Tưởng Tốn nhìn Tôn Hoài Mẫn chằm chằm, tay dùng sức, lạnh giọng nói: “Trước kia cô giả vờ thân thiết với tôi trước mặt Từ Kính Tùng, lợi dụng tôi mượn cơ hội sống chung với anh ta, tôi nể mặt mẹ cô nên không so đo với cô. Bây giờ anh ta bị truy nã là do anh ta gieo gió gặt bão, cái này chứng minh pháp luật còn tác dụng với anh ta. Cô muốn tự chuốc lấy thì đi mà chuốc trước mặt anh ta, nhân tiện giúp tôi chuyển lời với anh ta, ngày vui vẻ không bao lâu nữa đâu, nhà họ Từ bọn họ chơi xong rồi. Khuyên cô một câu, cô muốn đổi họ Từ, vậy thì chờ chôn chung với họ đi! Còn nữa, mẹ nó tôi không nợ cô, cô ở trước mặt tôi chính là một đứa não tàn!” Tưởng Tốn buông tay ra, Hạ Xuyên trầm mặt: “Không đánh nữa ư?” “Đủ rồi.” Tôn Hoài Mẫn cuồng loạn: “Tao giết mày —— Tao giết chết mày ——” Hạ Xuyên kéo tóc cô ta xuống, đột nhiên bóp cằm cô ta. Tôn Hoài Mẫn đau đến mức nói không nên lời, cằm như sắp bị gỡ xuống. “Để tôi nghe được cái miệng chó của cô nói cô ấy nửa chữ nữa ——” Hạ Xuyên dùng sức, người dưới lòng bàn tay đau đến mức cả khuôn mặt nhíu lại, anh lạnh lùng nói, “—— thì không chỉ xem như não phẳng đơn giản vậy đâu, nhớ kĩ cho tôi!” Nói xong, anh kéo Tôn Hoài Mẫn ra cửa, ném cô ta ra ngoài như vứt rác. Thiệu Bân vội vàng kéo cô ta, kết quả ngã cùng cô ta xuống đất. Hạ Xuyên nhặt mũ bảo hiểm dưới đất lên, phủi phủi bụi trên đó, hất cằm với Tưởng Tốn, “Đi!” Tưởng Tốn đi theo anh ra ngoài, coi hai người dưới đất như trong suốt, đi đến trước xe motor. Hạ Xuyên vịn vai cô, nới lỏng nút mũ bảo hiểm, đội mũ bảo hiểm lên đầu cô, nâng thẳng, rồi cài nút cho cô, hỏi: “Chặt hay lỏng?” Tưởng Tốn nói: “Chặt thêm chút nữa.” Hạ Xuyên chế giễu: “Đầu nhỏ.” Tưởng Tốn nói: “Cái mũ bảo hiểm này lớn quá.” Đội xong, Hạ Xuyên gõ gõ mũ bảo hiểm trên đầu cô, nói: “Được rồi.” Tưởng Tốn ngồi lên, nghiêng đầu hỏi: “Anh ngồi chỗ nào?” Không mang dư mũ bảo hiểm nên Hạ Xuyên trực tiếp ngồi sau lưng cô. Tưởng Tốn khởi động xe, nháy mắt vang lên “rừm rừm”, motor lao đi. A Sùng bị bỏ rơi trong quán cơm, lặng lẽ nhìn bọn họ không coi ai ra gì rời khỏi, rồi lặng lẽ liếc nhìn bàn cơm, bầu bạn với tiếng gào khóc ở cửa, anh ta vung tay một cái: “Ông chủ, gói mang về!” *** Lái về nhà chú Thủy, giữa đường, Hạ Xuyên kêu dừng xe lại. Bên bờ sông Ninh không có ai, mọi người đều tụ tập ở cổng mấy chi nhánh kia. Mấy đứa trẻ chạy tới chạy lui chơi đùa ven sông, tiếng cười hi hi ha ha vang từ đầu này đến đầu kia. Tưởng Tốn xoay người hỏi: “Sao vậy?” Giọng nói truyền ra từ trong mũ bảo hiểm, ồm ồm. Hạ Xuyên không lên tiếng, anh cởi nút, cởi mũ bảo hiểm cô xuống. Tưởng Tốn vuốt tóc lại: “Làm gì thế?” Hạ Xuyên giữ cằm cô, xoay má trái cô qua. Phụ nữ nổi điên sức lực không thua gì đàn ông, một cái tát để lại dấu năm ngón tay, giống như vẩy mực đỏ lên trứng luộc, cực kì chói mắt. Tưởng Tốn hít một hơi: “Buông ra!” Anh không khống chế được lực, lại bóp đau cằm cô. Hạ Xuyên thả lỏng tay, sờ gò má cô: “Hời cho cô ta.” Tưởng Tốn nói: “Cái tát tôi cho cô ta cũng không nhẹ.” Bắp thịt trên mặt anh đều căng cứng, ánh mắt u ám. Tưởng Tốn biết anh đang nhẫn nhịn, cô buồn cười sờ đầu anh: “Làm cái gì đó.” Hạ Xuyên hỏi: “Có đau không?” “Cũng tạm, chỉ hơi nóng thôi.” Hạ Xuyên hỏi: “Tủi thân không?” “Tôn Hoài Mẫn không khiến tôi tủi thân nổi đâu.” “Ai có thể khiến em tủi thân?” “Ai cũng không thể.” Tưởng Tốn nói, “Nếu tôi cảm thấy tủi thân, thì tự tôi sẽ trả lại.” Hạ Xuyên cắn mặt cô một cái, cắn xong không nhúc nhích, mũi chạm vào gò má cô. Tưởng Tốn nhẹ nhàng sờ đầu anh, một lát sau, anh ngẩng đầu lên, hôn cô. Tưởng Tốn nhắm mắt lại, dựa vào ngực anh. Mây trắng chầm chậm bay qua đỉnh đầu, không ngửi thấy không khí, không nhìn thấy cây cối, chỉ còn lại hơi thở đôi bên đan vào nhau. Tưởng Tốn thở hổn hển, nghỉ ngơi trong lòng anh. Hạ Xuyên hôn đỉnh đầu cô, mấy đứa trẻ kia chơi đùa ầm ĩ đến trước mặt bọn họ, kêu: “Chú Hạ thím Hạ, là hai chú thím ạ! Tạm biệt!” Tưởng Tốn từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, vẫy tay với bọn chúng. Hạ Xuyên nói: “Mấy đứa quỷ nhỏ!” Tưởng Tốn hỏi: “Con nhà ai thế?” “Không rõ nữa, nhìn thấy quen.” Hạ Xuyên nói, “Để tôi lái?” “Không cần.” Tưởng Tốn ngồi thẳng: “Ngồi vững đó!” Hạ Xuyên nói: “Lái từ từ.” Khởi động xe, lần này Tưởng Tốn lái chậm xưa nay chưa từng có, giống như đang tản bộ vậy. Đám mây trên bầu trời đi theo bọn họ, cô không đội mũ bảo hiểm, mái tóc dài nhè nhẹ bay lên. Hạ Xuyên ở phía sau giữ giúp cô, lại vén hết tóc của cô sang bên phải, gò má trái nhìn không bỏ sót cái gì. Cô lái một mạch, anh nhìn một mạch, đến trước quầy bán đồ vặt, motor dừng lại, anh mới thu tầm mắt. Lên lầu, tay anh còn nắm tay cô, chặt chẽ không buông. Cao An liếc nhìn tay bọn họ, nói: “Nghiên Khê đi trại trẻ mồ côi rồi, buổi trưa ăn ở đó rồi về. Hai người thế nào?” Tưởng Tốn lấy một cái máy ghi âm trong túi ra, trả lại cho Cao An, nói: “Miệng rất kín, toàn bộ ôm hết vào người mình, không nhắc đến Từ Đức nửa câu.” Tống Ba ở một bên nói: “Đoán được, Từ Đức cũng không ngu xuẩn như thế.” Vương Viện Viện hỏi: “Tôn Hoài Mẫn đó là người nào? Ý tôi là cô ấy giữ chức vụ gì trong đó?” Hạ Xuyên nói: “Binh tôm tướng tép, không có ích.” Cao An trầm tư: “Đây chính là chỗ thông minh của bọn chúng. Tôn Hoài Mẫn đã là họ hàng của cô Tưởng, chức vụ trong tập đoàn lại thấp, cho dù nói gì đó ngay tại chỗ thì cũng dễ chối.” Vương Viện Viện nói: “Vậy không phải là đi một chuyến vô ích ư?” Cao An chú ý tới cái gì đó, kinh ngạc: “Cô Tưởng, mặt của cô…” Tưởng Tốn sờ một cái: “Không có gì, chịu một cái tát thôi.” Tống Ba và Vương Viện Viện nhìn nhau một cái: “Ai đánh thế?” “Tôn Hoài Mẫn.” Tưởng Tốn nói, “Lần này cũng không phải đi một chuyến vô ích, còn có thu hoạch.” “Ừm.” Hạ Xuyên lạnh giọng nói, “Lát nữa thông báo cho cảnh sát, có thể theo dõi người phụ nữ đó, cô ta có thể có liên lạc với Từ Kính Tùng.” Không bao lâu, A Sùng xách hộp cơm về, nhân tiện còn mua cơm trưa mang về cho mấy người kia, lúc ăn cơm miêu tả cảnh song kiếm hợp bích cảm động lòng người của hai người kia sinh động như thật. Đến chiều, tình hình có thay đổi, chú Thủy mang tin tức về: “Trong nhà máy đuổi hai mươi công nhân, là họ hàng của người bên chúng ta. Bây giờ hai mươi người đó ầm ĩ dữ dội, bên trong nói, ai tham gia thì nhà máy sẽ đuổi họ hàng người đó.” Bên kia giết gà dọa khỉ, bên này, hai khuôn mặt mới Tống Ba và Vương Viện Viện do người của bên chú Thủy dẫn theo, lén lút lẻn vào chi nhánh số 1 và chi nhánh số 2, còn có một nhà máy xử lý nước thải phía sau chi nhánh số 2. Buổi tối về, bọn họ chép hết ảnh chụp vào trong máy vi tính, nói: “Tấm này là bể chứa nước thải, ban ngày nước thải đổ vào đây, đến tối, lại lén lút xả vào sông qua đường ống nước thải.” “Con kênh này đã đen rồi, mùi rất nồng.” “Thứ chất đống ở đây là sắt sulfat, nhưng không xây dựng rãnh chống thấm.” “Chỗ sắt sulfat chảy vào cuối cùng là đường ống nước mưa, cây cối xung quanh khu vực nhà máy đã dị dạng rồi.” “Nhà máy xử lý nước thải luôn bỏ hoang không sử dụng.” Ảnh chụp lén, vì trang thiết bị của bọn họ chuyên nghiệp, nên hình ảnh vô cùng rõ ràng, xử lý những tấm ảnh này xong, hai phóng viên đích thân viết bài. Mấy người đàn ông hút thuốc bên cạnh, bàn bạc sắp xếp cho ngày mai. Trương Nghiên Khê mua đồ ăn khuya về, chia cho mỗi người một phần, cuối cùng chia một phần mì xào cho Tưởng Tốn. Phòng khách sạn không phải lớn lắm, bọn họ đã chiếm lấy bàn đọc sách và sofa, nên Tưởng Tốn chỉ có thể ngồi xếp bằng trên giường, nhận lấy mì cảm ơn một tiếng. Cô nghe thấy Trương Nghiên Khê hỏi: “Mặt sao vậy?” Tưởng Tốn nói: “Không có gì, bị tát một cái.” Trương Nghiên Khê ngồi bên cạnh cô: “Đã nói với cô phải cẩn thận mà. Có nghiêm trọng không? Ai đánh thế?” Tưởng Tốn nói: “Tôn Hoài Mẫn, coi như là một người họ hàng của tôi, làm việc trong đó.” “Chính là người hôm nay cô đi gặp ư?” “Ừm.” Tưởng Tốn nói sang chuyện khác, “Chị đi trại trẻ mồ côi rồi ư? Ở đó thế nào?” Trương Nghiên Khê nói: “Viện trưởng đổi rồi, trẻ em năm đó không còn lại mấy đứa.” “Chín năm rồi, lớn hết cả rồi nhỉ?” “Đúng thế…” Trương Nghiên Khê cúi đầu, “Nghe nói có hai đứa trẻ mất vào hai năm trước.” Tưởng Tốn trộn mì, hỏi: “Mấy năm trước chị không tới đây bao giờ sao?” Trương Nghiên Khê lắc đầu: “Đi qua thành phố mấy lần, nhưng chưa từng tới Ninh Bình.” “Ờ.” Trương Nghiên Khê đi khỏi. Tưởng Tốn một mình ăn mì, ăn một lúc, Hạ Xuyên sang rút lấy đũa của cô, trực tiếp gắp một đũa lên ăn, ăn xong lại trả đũa lại cho cô. Hạ Xuyên liếc nhìn má trái của cô, hỏi: “Có mệt không?” “Không mệt.” “Mệt thì nằm một lúc trước đi, lát nữa sẽ về.” “Được, anh đi làm việc đi, không cần để ý đến tôi.” Hạ Xuyên xoa đầu cô một cái, không nói gì nữa, lại quay lại bàn bạc tiếp với bọn họ. Bận thẳng cho đến sau nửa đêm, hai phóng viên viết bài xong, hỏi Hạ Xuyên: “Bản báo cáo đánh giá tác động môi trường xử lý thế nào?” Hạ Xuyên nói: “Ngày mai đăng lên cùng bản ghi âm.” Mọi thứ toàn bộ ở ngày mai!