Con Đường Vấy Máu
Chương 40
Tưởng Tốn la: “Là chiếc Savannah đó!”
Hạ
Xuyên không hề biết trong xe đối phương có mấy người, nhưng chắc chắn sẽ không ít người hơn họ, bây giờ rõ ràng không phải thời cơ tốt để liều.
Anh bình tĩnh “ừm” một tiếng, đạp hết chân ga.
Con đường hẹp quanh co trước mặt đi qua trước đó không thể thông xe, Hạ
Xuyên lái đến đầu đường, quyết đoán xông về hướng chưa biết. Đường núi gồ ghề, thân xe lắc lư theo, đá đều bị lốp xe đánh bật lên, bánh xe sau khói mù mịt, Savannah dính đầy xe, vẫn đuổi sát không buông.
Tưởng Tốn nhìn phía sau, từ đầu đến cuối không thấy rõ người trên xe. Cô vừa báo cảnh sát vừa chăm chú nhìn đường, tín hiệu di động quá kém, vậy mà không gọi được.
Cô mắng một tiếng, lúc định gọi lại, “ầm” một tiếng lớn, thân xe lao mạnh về trước, chiếc Savannah phía sau đâm tới.
Tưởng Tốn quay đầu nhìn, đầu xe kia lại sắp dính vào đuôi xe họ, cô la, “Nhanh hơn nữa!”
Hạ Xuyên gần như đang chạy bừa, chiếc xe phía sau như nổi điên, lại đụng một cái.
Tưởng Tốn bổ nhào về trước, Hạ Xuyên la về phía cô: “Dây an toàn!”
Tưởng Tốn mò mẫm dây an toàn, vừa sờ được, phía sau lại thêm một cái, cả người cô đâm về trước, bên cạnh bỗng có một bàn tay đưa ngang chặn cô, cô lại ngã sang bên, lập tức kéo tay vịn cửa xe.
Hạ
Xuyên chắn giúp cô xong, tay lái không khống chế được lắc một cái, sự chậm trễ này, chiếc Savannah phía sau lại đụng mạnh một cái, thân xe nghiêng không thể kiểm soát, lao tới bụi cây ven đường.
Cảnh tượng đó rất quen, tựa như nhiều năm trước đây, cô từng lái xe chạy bừa trên con đường cát đá, người bên cạnh la lớn: “Tưởng Tốn, em điên rồi!
Mau dừng xe lại!”
Cô không dừng lại, vẫn ra sức đạp chân ga.
“Bệnh nhân mất máu quá nhiều… Cột sống… Chân… Nguy hiểm tính mạng…”
“Bệnh nhân không xong rồi…”
“Nhìn tình hình sau khi phẫu thuật…”
“Vẫn đang hôn mê…”
“Giai đoạn nguy hiểm…”
“Tưởng Tốn, cô là đồ thần kinh, hôm nay Cố Nhã tôi để lại lời cho cô ở đây, nếu Trác Văn chết, tôi bắt cô đền mạng!”
“Cô đi đi! Nếu cháu trai tôi có chuyện không may gì, tôi muốn cô chết không yên!”
Cậu cố tình lái xe đưa cậu ấy đi chết, tại sao không sợ, tại sao không có bóng ma tâm lý?
Cậu không gặp ác mộng ư?
Lúc cậu lái xe chưa từng thấy cảnh tượng nào cả ư?
…
“Tưởng Tốn ——”
Tưởng Tốn chợt quay lại thực tế, trước mặt là bụi cây đen kịt, đường núi, tảng đá, người bên cạnh khàn cả giọng: “Cẩn thận ——”
Xe việt dã đâm vào bụi cây, Tưởng Tốn nhào về phía trước, Hạ Xuyên chắn trước người cô, chịu một cái dữ dội.
Chiếc Savannah phía sau quét qua mặt đất, mất khống chế đâm vào một thân cây. Ba người đàn ông trên xe xuống, ai nấy đều to con.
Hạ Xuyên nói một câu bên tai Tưởng Tốn, buông cô ra trực tiếp xuống xe, đi thẳng về phía bọn họ.
Đối phương hét lớn một tiếng, không nói hai lời đánh anh.
Tưởng Tốn choáng váng mấy giây, rất nhanh tỉnh lại, bên tai nghe thấy tiếng gió do nắm đấm vung lên, cô nhìn phía sau.
Ba tên kia vừa cao vừa cường tráng, trên tay cầm gậy sắt, nện xuống từng gậy. Hạ Xuyên vừa chắn vừa đánh trả, tước một cây gậy, nện thẳng vào đầu một tên, tên khác đập một gậy vào lưng anh, thân hình anh chao đảo một cái, nắm đấm vung ra sau.
Không ai chú ý bên này.
Tưởng Tốn kéo áo giữ nhiệt trong túi phía sau ra, xuống xe, nhặt hai cành cây dài dưới đất, quấn áo vào đó thắt nút, rồi đi ra sau rưới xăng.
Hạ Xuyên đánh túi bụi với chúng, anh lấy một địch ba, lưng và bụng không biết đã chịu mấy cú, tai vẫn để ý động tĩnh phía sau. Đằng sau từ đầu đến cuối luôn yên lặng, anh vội đến mức một đấm nện vỡ cằm đối phương.
Đối phương gào thét một tiếng, hai tên khác nổi điên nện về phía đầu Hạ
Xuyên. Một gậy sắp rơi xuống, thì hai ngọn lửa đột nhiên lóe lên trước mặt, một người phụ nữ quát lớn: “Tao fuck tổ tiên chúng bây!”
Hai cây gậy lửa ép thẳng tới mặt chúng.
Tưởng Tốn la to với Hạ Xuyên: “Tránh sang một bên!”
Cây gậy lửa vung loạn xạ vào mặt vào người mấy tên đó, tóc tai, lông mày, quần áo mấy tên đó đều cháy xém. Hạ Xuyên nhân lúc chúng la hét tránh né cho mỗi tên một gậy. Ba tên nằm bò dưới đất không đứng dậy nổi. Tưởng
Tốn ném cây gậy lửa, hung hăng đạp mặt đối phương một đạp, “Mẹ nó chán sống hết rồi!”
Cây gậy lửa bốc cháy bên chân cô, cô vừa hung hãn vừa mãnh liệt như lửa.
Trên xe có dây thừng, là dây dùng để trói tay Tưởng Tốn khi đua xe trước đó. Hạ Xuyên mang tới, trói ba tên vào thân cây bên cạnh, cho mỗi tên một đạp, “Nói!”
Trên mặt, trên người ba tên toàn là tro, kêu đau một tiếng, thành thật khai báo: “Chuyện không liên quan đến bọn tôi, có người bảo bọn tôi làm!”
“Ai tìm chúng bây?”
“Không biết, bọn tôi không biết!”
Hạ Xuyên lại cho một gậy: “Có nói không?”
“A —— Không biết thật mà. Là lão đại của bọn tôi lấy tiền, bọn tôi chỉ là người làm việc thôi!”
“Bảo chúng bây làm gì?”
“Bảo bọn tôi đi tìm một người tên Vương Vân Sơn!”
Tưởng Tốn cho chúng một gậy: “Tìm Vương Vân Sơn mà đi theo bọn tao cả đường à? Còn đụng xe bọn tao?”
“A —— Bọn tôi… bọn tôi muốn ngăn cản hai người, tìm được trước ——”
Hạ Xuyên hỏi: “Đi theo bọn tao bắt đầu từ lúc nào?”
“Mấy ngày trước, trên đường cao tốc…”
Tưởng Tốn hỏi: “Phanh trên xe tao là do chúng bây làm hỏng?”
“Phải…”
Tưởng Tốn nện xuống một gậy: “Chúng bây vậy mà muốn mạng của tao!”
“A —— Bọn tôi chỉ là muốn ngăn cản hai người thôi, không cho hai người lên đường ——”
Điều nên hỏi đã hỏi xong, Hạ Xuyên lấy điện thoại di động của ba tên, lục tìm danh bạ, thấy trong tin nhắn và nhật kí cuộc gọi thường xuyên liên lạc với một cái tên là “Anh Cường”, thô tục không chịu được. Anh hừ một tiếng, bỏ di động vào túi.
Ở đây không có sóng, bên dưới có một khe núi, chắc là một ngôi làng, cách rất gần. Hạ Xuyên và
Tưởng Tốn quay lại xe, lái xe ra, đi về phía ngôi làng, mười mấy phút thì vào cổng làng.
Điện thoại di động có sóng, Tưởng Tốn lập tức gọi 110, nói vị trí của ba tên kia, lại gọi một cú điện thoại cho A Sùng.
A Sùng ngái ngủ lờ mờ, nghe cô nói, sâu ngủ gì cũng chạy mất, hỏi: “Hai người có bị thương không?”
“Tôi không sao, anh ấy bị thương.”
“Tôi không bị thương.” Hạ Xuyên lái xe tìm đường, thuận miệng trả lời.
A Sùng nói: “Bên phía cảnh sát giao cho tôi, bên này đang lo không tìm được chúng đây, không ngờ đã ngoan ngoãn đưa tới cửa, hai người cẩn thận một chút.”
Cúp điện thoại, Hạ Xuyên nói: “Làng này không có nhà trọ.”
Cái hãm xung trước và sau của xe việt dã đều bị đụng, xe lái cũng có chút vấn đề, trong buồng xe toàn là tro bùn, hai người cũng cần phải tắm, không có cách nào đi tìm thị trấn nữa. Đã hơn mười hai giờ, không tìm được nhà trọ, chỉ có thể gõ cửa nhà dân làng.
Tưởng Tốn là phụ nữ, gõ cửa thích hợp hơn một chút.
Cô tìm được một nhà, gõ cửa cả buổi mới có người ra mở. Người bên trong thấy là một phụ nữ, thoáng sửng sốt.
Tưởng Tốn nói: “Chào anh, chúng tôi là người tới du lịch, lạc đường trong núi, lúc tìm đường đã ngã xuống dốc, bây giờ không có cách nào đi tiếp, tìm được làng của các anh nên tới đây, nhưng không tìm được nhà trọ. Anh có thể cho chúng tôi ở nhờ một đêm không? Chúng tôi không phải người xấu, có thể cho anh xem chứng minh thư.”
Người bên trong lập tức mở cửa, chất phác nói: “Được chứ được chứ, vào đi, không sao đâu!”
Tưởng Tốn kêu người trong xe sang đây, anh hai kia thấy Hạ Xuyên có vết thương trên mặt thì hơi hoảng, Tưởng Tốn cười nói: “Vì cứu tôi nên anh
ấy va phải cây.”
“À à, tôi có thảo dược, có thể bôi thuốc cho anh ấy.”
Trong làng toàn là người dân tộc Di, người chủ nam của gia đình này tên là A Gia Mộc Ca, có ba đứa con, đều đã đi ngủ hết.
Nhà là nhà gạch mộc, xi măng, tường đất, cả căn nhà là một gian thông suốt lớn, bên trái là ba cái giường gỗ, giăng màn, phía trên là hàng tủ gỗ cũ nát, một cái sofa màu đen đầy bụi đặt trước bức tường đối diện cửa, bên cạnh có cái tivi kiểu cũ, hai cây cột gỗ chống trong nhà, mấy món đồ linh tinh treo trên tường đất, một đống đồ lặt vặt bên kia nhà.
Vợ Cát Sử của A Gia rót hai ly nước nóng cho họ, sợ người lạ tránh vào giường của bọn trẻ. Tưởng Tốn và Hạ Xuyên nói cảm ơn, uống mấy ngụm nước.
Trong nhà còn có một căn phòng, A Gia mở cửa cho họ xem, khó xử nói: “Chỗ này nhỏ, có giường, hai người có muốn ngủ ở đây không?”
Phòng này nhỏ chỉ mấy mét vuông, một cái giường gỗ đặt bên tường, một đống đồ ngổn ngang chất dưới giường, trần nhà bị dột, gió lạnh tràn vào từ phía trên, còn có thể nhìn thấy mấy ngôi sao.
Hạ Xuyên nói: “Cứ ngủ ở đây, cảm ơn anh.”
A Gia cười nói: “Hai người có thể ngủ thì tốt, tôi đun ít nước nóng cho hai người.”
“Làm phiền rồi.”
“Không có gì không có gì!”
A Gia rất nhanh dời hai thùng nước nóng vào, còn lấy thảo dược tới, bôi một cái vào vết thương cho Hạ Xuyên, lại nhỏ giọng bảo họ tắm rửa ngủ sớm một chút, sợ đánh thức bọn trẻ nên động tác luôn dè dặt, còn đóng cửa lại cho họ.
Trong không gian kín bưng, chỉ còn lại trần nhà lọt gió, bức tường thô ráp, giường gỗ cũ nát, hai thùng nước bốc hơi nóng, và thêm hai người.
Hạ Xuyên hỏi: “Có mang gương theo không?”
Tưởng Tốn nói: “Không có.”
Hạ Xuyên nói: “Em bôi thuốc cho tôi.”
Tưởng Tốn nói: “Lau mặt trước, rửa vết thương một chút.”
Hôm qua họ còn mua khăn mặt. Hạ Xuyên vắt một cái, rửa mặt, Tưởng Tốn chấm thuốc nước bôi cho anh.
Vết bầm trên mặt anh không nhiều, cằm bên trái có một vết, khóe mắt phải cũng có một vết, vết thương cũ cộng vết thương mới, thoạt nhìn hơi đáng sợ.
Bôi trên mặt xong, Tưởng Tốn hỏi: “Trên người thì sao?”
Hạ Xuyên cởi quần áo.
Cánh tay và sau lưng anh không biết đã bị đánh mấy cái, toàn là vết gậy nhìn thấy mà đau lòng. Tưởng Tốn chấm thuốc nước không nhúc nhích, Hạ Xuyên vỗ mặt cô một cái: “Làm gì ngẩn ra vậy!”
Tưởng Tốn nói: “Chờ lát nữa.” Cô vắt khăn mặt đưa cho Hạ Xuyên, “Lau người trước, vẫn còn bùn.”
Hạ Xuyên mò mẫm hai cái, sau lưng không tiện, anh ném khăn mặt cho Tưởng Tốn, xoay người lại.
Tưởng Tốn thoáng khựng lại, vắt khăn mặt lần nữa, lau lưng giúp anh.
Lưng anh vừa rộng vừa dày, rắn chắc, da đen, ở trên còn có thể nhìn thấy rõ mấy vết gậy. Tưởng Tốn đếm, có bốn vết rõ ràng.
Cô lau một lúc, sạch rồi, chấm thuốc nước bôi lên lưng anh. Ngón tay cô lạnh, anh nóng, từng cái một, giống như sờ vào một cái túi chườm nóng trong trời băng tuyết tràn ngập, da gà nổi lên cũng ủi phẳng.
Lau lưng xong, Hạ Xuyên xoay lại, nói: “Em tắm một cái đi.”
“Ừm.”
Tưởng Tốn vắt khăn lau mặt, lau mặt xong thì lau cổ. Trong phòng không có đèn, mặt trăng và sao trên đỉnh đầu đảm nhiệm việc chiếu sáng, bên cạnh còn mở đèn pin của điện thoại di động, ánh sáng hướng lên.
Hạ Xuyên nói: “Trên người em có bùn, lau một chút.”
Tưởng Tốn cởi quần áo, chỉ còn lại một cái áo ngực. Cô vắt khăn lần nữa, lau sạch bùn trên cổ trên ngực từng chút một.
Hạ Xuyên nhìn một hồi, dùng thùng nước khác tiếp tục lau chân, đang lau nhìn sang bên cạnh, người phụ nữ đó cũng đã cởi quần đang lau, bùn đầy cả quần, mặc suốt trên đường không hề dễ chịu, thấm ướt vào chân.
Chân cô thon dài cân đối, lại trắng, trong bóng tối, thân thể như dạ minh châu phát sáng.
Hạ Xuyên ngâm chân một lúc, nước đã nguội ngắt, anh hỏi: “Nước của em có nóng không?”
Tưởng Tốn nói: “Nguội rồi.”
Họ nói chuyện rất khẽ, không muốn đánh thức cả nhà A Gia.
Hạ Xuyên hỏi: “Tay sao vậy?”
Tưởng Tốn dang tay ra nhìn, trên tay có thêm mấy vết cắt, chắc là quẹt phải lúc cầm gậy lửa, đụng vào nước cũng không thấy đau.
Cô nhìn về phía Hạ Xuyên: “Như thế này mà anh cũng nhìn thấy được?”
Hạ Xuyên cười khẽ: “Chỗ nào trên người em mà tôi không nhìn thấy?”
Tưởng Tốn cười một cái, rốt cuộc lau xong, cũng ngồi lên giường gỗ rửa chân giống Hạ Xuyên.
Hai thùng nước đặt song song, trong nước đã thấy rõ bùn, cô vừa chà chân, vừa lấy chai phun sương phun lên mặt.
Hạ Xuyên nói: “Cái này còn ở đây à?”
Tưởng Tốn nói: “Ừ, luôn để trong túi, không bị ngâm trong nước.”
Hạ Xuyên nói: “Cho tôi một ít.”
Tưởng Tốn nói: “Không được, trên mặt anh có thuốc.”
“Phun vào tay.”
Tưởng Tốn phun một cái vào tay anh. Hạ Xuyên nắm tay cô, vỗ nước lên tay cô, nước nha đam thấm vào vết xước, lành lạnh. Vỗ xong, anh nắm tay cô không buông.
Từ đầu đến cuối Tưởng Tốn đều không nhúc nhích, nhẹ nhàng lắc chân, nước vang “ào ào”.
Rửa xong, hai người nằm trên giường gỗ. Tưởng Tốn ngủ phía trong, Hạ Xuyên ngủ phía ngoài.
Giường gỗ nhỏ đến đáng thương, hai người ngủ vừa vặn, không dư một chút xíu nào. Hạ Xuyên tắt đèn pin điện thoại di động, trên đỉnh đầu là sao và trăng.
Hai người chỉ có một tấm chăn mỏng nhỏ, chăn coi như sạch, không có mùi gì, giường gỗ rất cứng, không lót đồ.
Tưởng Tốn nói: “Trên xe có túi ngủ?”
Hạ Xuyên nói: “Có, ở cốp sau.”
“Chắc mang vào đi.”
“Ngủ không thoải mái ư?”
“Ngủ trong túi ngủ sẽ thoải mái hơn cái này.”
Hạ Xuyên ôm cô sang, để cô nằm sấp trên người mình: “Thế này thì sao?”
Tưởng Tốn nói: “Tạm được.”
Hạ Xuyên chẳng biết tại sao nói một câu: “Em rất tàn nhẫn.”
Tưởng Tốn nghe hiểu, nói: “Xem là đối với người nào.”
Hạ Xuyên cười cười, hỏi: “Không bị thương chỗ nào chứ?”
“Không có.”
“Không đụng vào?”
“Không.” Tưởng Tốn kề sát cổ anh, “Không phải anh đã chắn giúp tôi sao.”
Một lát sau, Hạ Xuyên nói: “May mà em nghĩ đến việc dùng lửa.”
Tưởng Tốn nói: “Súc vật không phải đều sợ lửa sao.”
Hạ Xuyên lại cười, xoa xoa tay cô, nói: “Không phải bảo em đi sao?”
“Ừm.”
“Có phải là phụ nữ không?”
Tưởng Tốn nói: “Anh không biết ư?”
Cô nằm trên người anh, da thịt dính liền, chỉ mặc áo ngực và quần lót, anh cũng chỉ có một cái.
Hạ Xuyên cụp mắt nhìn cô, ánh sáng mờ, nhưng có thể nhìn thấy rõ đôi mắt cô đang nhìn anh, da cô trơn như ngọc, bầu ngực căng tròn đang đè anh.
Cô là một người phụ nữ đích thực, có cơ thể mê người, nữ tính hơn bất kì người phụ nữ nào. Nhưng cô lái xe đua, đánh người, vung gậy lửa, quát anh tránh sang một bên, giống như một tên lưu manh.
Hạ Xuyên cúi đầu, hôn cô, hôn một cái triền miên quyến luyến dưới ánh sao, chỉ là hôn, dịu dàng cẩn thận, không mang theo tình dục, tựa như sự an
ủi đồng bạn dã thú cho sau khi bị thương, cẩn thận liếm láp vết thương của đối phương.
Ánh sao trên đỉnh đầu lấp lánh, hai người nhẹ nhàng quấn quýt, ai cũng không đi trước.
“Tôi đi sang đó, em lập tức lái xe đi, nhớ đấy!”
“Không phải bảo em đi sao?”
“Ừm.”
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
22 chương
10 chương
12 chương
151 chương