Hôm nay Tưởng Tốn cực kì mệt, buồn ngủ rất nhanh. Cô nhắm mắt, thở rất nhẹ, dáng ngủ hiền lành giống như một động vật lông xù nhỏ nào đó. Hạ Xuyên chưa thấy dáng vẻ cô ngủ bao giờ, đêm hôm đó cùng giường, suy nghĩ của anh ở nơi khác, hoàn toàn không nhìn mặt cô. Lúc này nhìn từ trên xuống, lông mi dài của cô cụp thấp, dáng ngủ vô cùng yên tĩnh đáng yêu. “Nhìn cái gì?” Giọng nói mệt mỏi truyền đến từ ngực anh, Hạ Xuyên hỏi: “Chưa ngủ ư?” “Mệt.” “Vậy ngủ đi.” “Ừm.” Cô không mở mắt, tay vẫn khoác lên vai anh. Hạ Xuyên ôm cô, sờ bờ vai trần của cô. Cô dường như đang ngủ, Hạ Xuyên khẽ hỏi: “Ngủ rồi ư?” “Anh không mệt sao?” Giọng cô mang theo vẻ buồn ngủ. Hạ Xuyên nói: “Tàm tạm.” Tưởng Tốn đột nhiên từ ngực anh ngồi dậy, xoay người nằm sang bên cạnh: “Thế này ngủ được chưa?” “Ừm.” Hạ Xuyên nhắm mắt lại, anh cũng mệt rồi. Một lát sau, một cái lò sưởi nhỏ chui vào ngực anh. Hạ Xuyên không mở mắt, thuận tay ôm cô, cô lại chui vào thêm một chút, Hạ Xuyên hỏi: “Lạnh ư?” Tưởng Tốn nói: “Ừm.” Hạ Xuyên ngủ thêm một hồi, bỗng từ trên giường ngồi dậy. Tưởng Tốn hỏi: “Đi đâu thế?” “Lấy Sát Nhĩ Ngõa.” Trước đó để trên xe, không mang vào. Tưởng Tốn trở mình, nằm ngửa ngủ, nói: “Đừng đi, nhà họ ngủ cả rồi, đừng đánh thức người ta.” Hạ Xuyên nghĩ nghĩ, lại nằm xuống giường, ôm Tưởng Tốn nhét vào chăn. Tưởng Tốn gối đầu lên cánh tay anh, nhắm mắt lại nói: “Ngủ đi.” “Ừm.” Lần này hai người ngủ thật, trần nhà lọt gió, giường gỗ vừa lạnh vừa cứng, ngủ nặng nề như cũ. Một giấc thức dậy, ánh mặt trời lấm tấm như mảnh vàng vụn đã lọt vào qua khe hở trên trần nhà. Cả nhà A Gia đã thức dậy từ sớm, cách cánh cửa, có thể nghe thấy rõ tiếng mấy đứa trẻ cười đùa, nói tiếng địa phương, hai người trong phòng đều nghe không hiểu. Một lát sau, vợ Cát Sử của A Gia hình như la rầy một câu, giọng mấy đứa trẻ nhỏ lại. Hạ Xuyên nhìn sang bên cạnh một cái, người phụ nữ này đã thức, mái tóc dài xõa hết trên tay anh, không có ý muốn rời giường. Anh hỏi: “Còn muốn ngủ à?” Tưởng Tốn quan sát anh hồi lâu, cười cười: “Mặt anh đẹp thật.” Hạ Xuyên không mắc lừa: “Màu xanh lá?” “Ừ, từng mảng một.” Thảo dược đã khô, trên vết thương toàn là dấu màu xanh lá nhạt. Hạ Xuyên cười: “Nhìn đủ rồi thì dậy đi.” “Ờ.” Tưởng Tốn ngồi dậy, chăn trượt xuống tới eo cô. Cô chỉ mặc một cái áo ngực, khí lạnh ập tới, lạnh đến mức cô nổi hết da gà. Hạ Xuyên ném hết quần áo dưới giường cho cô. Hai người rất nhanh mặc quần áo xong, mở cửa đi ra ngoài. Mấy đứa trẻ đang ăn củ cải, củ cải không nhỏ, tròn dẹp. Chúng ăn cả miệng đầy nước củ cái, thấy hai người lạ đi từ trong phòng ra, ngây ngẩn không có phản ứng. Tưởng Tốn cười cười với chúng. Cát Sử ngồi dưới đất xào thức ăn, nhỏ giọng nói một câu: “Hai người dậy rồi ư, tí nữa là có thể ăn cơm rồi!” Cát Sử đen đen gầy gò, ngũ quan bình thường, mặc váy xếp ly của dân tộc Di, tính tình thoạt nhìn vô cùng dịu dàng. Tưởng Tốn cười nói: “Làm phiền anh chị như thế sao được, đã quấy rầy anh chị cả đêm rồi, chúng tôi sẽ đi ngay.” Cát Sử vội vàng nói: “Không phiền đâu, tôi đã xào thịt tảng, hai người ăn xong bữa cơm hẵng đi, đường đi từ đây đến trấn xa lắm.” Dưới đất, ba tảng đá quây thành một hình tam giác, một cái nồi sắt đặt ở giữa, lửa phía dưới cháy lốp bốp, trong nồi đầy thịt heo nóng hôi hổi. Gia đình này rõ ràng đã lấy đồ ăn đắt nhất trong nhà ra để đãi khách, trọng lượng cũng không ít, Hạ Xuyên nói: “Vậy chúng tôi ăn bữa cơm trước rồi đi, làm phiền anh chị quá rồi.” Cát Sử cười nói: “Không phiền, không phiền đâu.” Đánh răng rửa mặt phải đi ra ngoài, Hạ Xuyên và Tưởng Tốn lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt, mượn ly rồi đi ra ngoài cửa. A Gia đang làm việc trong sân, nhìn thấy họ đi ra, cười nói: “Hai người dậy rồi à?” “Ừ, vẫn chưa nói cảm ơn anh, tối qua thực sự cảm ơn anh.” Hạ Xuyên nói. “Chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn.” “Anh là thợ mộc ư?” Anh ta đang dùng dao phay chẻ gỗ, bên chân đầy vụn gỗ, bên cạnh còn có một cái khuôn thành hình, nhìn kiểu dáng giống một cái chậu. A Gia nói: “Tôi làm chén gỗ chậu gỗ.” Tưởng Tốn hỏi: “Là bộ đồ ăn sao?” “Đúng vậy, chính là bộ đồ ăn.” “Có thể bán lấy tiền không?” “Có thể bán, một cái bán được mấy chục đồng, đắt hơn một chút thì mấy trăm.” “Vậy rất có lãi đấy.” Tưởng Tốn hỏi, “Có cần phải tô màu cho nó không?” “Phải tô, sơn xong rồi là có thể bán.” Một bé gái chạy từ trong nhà ra, tay bưng một cái chậu lớn, kích cỡ và kiểu dáng giống cái khuôn dưới đất. Cái chậu đã được sơn, ba màu đen đỏ vàng, phong cách điển hình của người thiểu số, đẹp đẽ tinh xảo. Da bé gái rất đen, mái tóc xơ vàng, cái áo khoác màu hồng xám xịt. Cô bé chớp đôi mắt to nói: “Chính là kiểu thế này, lát nữa đựng thịt tảng cho cô chú.” Cát Sử bên trong kêu một tiếng bằng tiếng địa phương, bé gái lại vội vàng chạy vào. Tưởng Tốn cười cười, nói với A Gia: “Con anh thật đáng yêu.” A Gia ngượng ngùng nói: “Nghịch ngợm lắm, không giống con gái chút nào.” Nói chuyện phiếm xong, Hạ Xuyên và Tưởng Tốn lấy nước, ngồi xổm dưới đất đánh răng. Lần đầu tiên họ thử tư thế đánh răng thế này, phun nước súc miệng xuống đất, nước sẽ mang theo bùn đất bắn tung tóe. Mấy đứa trẻ trong nhà tinh nghịch cãi nhau ầm ĩ, mùi thức ăn thơm phức bay ra. A Gia đang gọt tiện chén gỗ, thỉnh thoảng cười la vào trong nhà một câu, mấy đứa trẻ bên trong lớn tiếng trả lời. Đánh răng xong, hai người thay phiên nhau lấy nước vỗ mặt, mấy đứa trẻ đứng ở cửa chen tới chen lui kêu: “Ăn cơm thôi ——” Tưởng Tốn quay đầu cười cười với chúng. Lần này chúng không ngẩn ra nữa, cũng cười hồn nhiên lại với cô. Đối với Tưởng Tốn và Hạ Xuyên mà nói, cách bọn họ ăn cơm rất mới lạ. Trong nhà không có bàn, không có chén nhỏ, một chậu thịt tảng lớn, một chén canh củ cải dưa chua lớn, còn có một chậu măng sợi xào ớt xanh, toàn bộ để dưới đất, bên cạnh xới hai chậu cơm, mỗi người chia một đôi đũa, ăn thịt lấy tay bóc, ăn canh dùng muỗng múc, ăn cơm dùng đũa, mọi người đều trong một cái chậu. Tưởng Tốn và Hạ Xuyên không nói gì, nhập gia tùy tục, ngồi xổm dưới đất giống họ ăn cơm. Cát Sử lấy một tảng thịt rất lớn đầy mỡ cho Tưởng Tốn, cười nói: “Cô ăn đi!” Tưởng Tốn lấy tay cầm, A Gia nói: “Thịt tảng chỗ chúng tôi, càng mỡ càng ngon, mỡ mà không ngấy, hai người tới du lịch, nhất định phải nếm thử!” Tưởng Tốn cắn mấy cái rồi nuốt thịt mỡ, nói: “Ngon lắm.” Hạ Xuyên như cười như không liếc cô một cái. Tưởng Tốn múc một muỗng canh để làm cho hết dầu mỡ, húp một hớp, cô nói: “Mùi vị củ cải chỗ anh chị không giống bình thường, rất mềm dẻo rất ngọt!” A Gia cười nói: “Cái này gọi là củ cải tròn, con tôi thích ăn lắm. Trong vùng của chúng tôi có rất nhiều, lúc muốn ăn sẽ đi đào một củ. Hai người chưa ăn bao giờ sao, lát nữa mang một ít ăn dọc đường đi!” Tưởng Tốn không khách sáo: “Vậy vừa hay nếm thử, cảm ơn anh!” Mấy đứa trẻ ăn hột cơm dầu mỡ dính đầy miệng, Cát Sử bảo chúng ăn chậm một chút. A Gia lấy một tảng thịt vừa mỡ vừa lớn cho Cát Sử. Cát Sử không đụng đũa thịt nào, cô ấy chuyên lấy canh và măng sợi xào ớt ăn. Cát Sử đẩy một cái, A Gia cứ muốn cô ấy ăn. Cô ấy hết cách, đành phải cầm lấy ăn, ăn rất chậm, từng miếng nhỏ một. Tưởng Tốn hỏi một câu: “Anh A Gia, anh chị kết hôn bao lâu rồi?” A Gia nói: “Tám năm rồi, ba đứa con của tôi, một đứa bảy tuổi, hai đứa năm tuổi.” Tưởng Tốn nhìn nhìn hai đứa con gái nhỏ, lúc này mới phát hiện chúng rất giống nhau, “Là sinh đôi sao?” A Gia nói đầy kiêu hãnh: “Đúng vậy, sinh đôi, trong làng của chúng tôi, chỉ có nhà tôi có sinh đôi thôi!” Cát Sử cũng lấy tảng thịt cho Hạ Xuyên, bảo anh ăn. Hạ Xuyên cảm ơn một tiếng, ném thẳng vào miệng. Cát Sử cũng tò mò: “Hai người kết hôn chưa?” Tưởng Tốn liếc nhìn Hạ Xuyên, Hạ Xuyên cũng vừa vặn nhìn về phía cô. Hai người đều cười, Hạ Xuyên nói: “Chưa đâu.” “Hai người vẫn đang yêu đương sao? Yêu bao lâu rồi?” Hạ Xuyên hỏi Tưởng Tốn: “Chúng ta yêu bao lâu rồi?” Tưởng Tốn nói: “Không nhớ rõ nữa.” Cát Sử cười nói: “Vậy hai người nhất định yêu lâu lắm rồi, sao còn chưa kết hôn vậy? Kết hôn tốt biết bao, trong nhà có trẻ con, cuộc sống dù có khổ một chút, nhưng cũng sẽ rất vui vẻ.” Tưởng Tốn cười: “Đúng vậy.” Ăn cơm, hai người cũng không vội đi. Hạ Xuyên gọi một cú điện thoại cho A Sùng hỏi tình hình đồn cảnh sát bên đó. Tưởng Tốn hỏi A Gia trong làng có tiệm sửa xe không. A Gia nói: “Không có, nếu muốn sửa xe thì phải vào trấn.” “Chúng tôi muốn đến thôn Ba Trạch, giữa đường có thể đi qua tiệm sửa xe không?” A Gia nghĩ nghĩ: “Chắc là không. Hai người đi đến thôn Ba Trạch, sao lại lái đến đây vậy? Thôn Ba Trạch ở đầu bên kia cơ.” Tưởng Tốn nói: “Tối qua lạc đường.” A Gia nói: “À đúng, hôm qua hai người có nói. Thôn Ba Trạch tôi biết, cách chỗ này xa lắm, đường đi đến đó không thông xe, phải đi vòng.” Tưởng Tốn nhân tiện hỏi cặn kẽ đường đi đến thôn Ba Trạch. Hỏi xong, cô bắt đầu kiểm tra xe. Động cơ vang lên, Hạ Xuyên nói chuyện điện thoại xong, đi đến bên cạnh xe việt dã, hỏi: “Em còn biết sửa xe?” Tưởng Tốn nói: “Bệnh vặt có thể sửa.” A Gia ở bên cạnh nhìn thấy, nói: “Cô biết sửa xe hả?” Tưởng Tốn nói: “Biết một chút.” A Gia nói: “Trong làng của chúng tôi không có tiệm sửa xe, nhưng bạn tôi là người học nghề, tuần này đi thị trấn rồi, trong nhà nó có nhiều dụng cụ lắm. Nếu cô sửa được thì tôi có thể mượn dụng cụ cho.” Tưởng Tốn mừng rỡ: “Vậy làm phiền anh thêm lần nữa rồi.” A Gia cười chất phác: “Không có gì đâu.” Dụng cụ mượn về rất nhanh, Tưởng Tốn thoáng cái đã chui vào gầm xe việt dã, chỉ lộ một đôi chân, kêu: “Hạ Xuyên!” Hạ Xuyên nhất thời không phản ứng kịp, động tác của cô quá nhanh, “Hả.” “Anh đưa dụng cụ cho tôi!” Hạ Xuyên ngồi xổm xuống, giúp cô làm. Cả người cô chui dưới gầm xe, không nhìn thấy mặt, chỉ có thể nghe thấy tiếng. Mấy đứa trẻ tò mò ngồi xổm xung quanh nhìn, Tưởng Tốn còn có thể nói chuyện với chúng. Có một đứa nói: “Sửa xe không phải con trai làm sao? Tại sao là chị sửa xe vậy anh?” Cô bé ngây thơ nhìn về phía Hạ Xuyên. Người dưới gầm xe cười một tiếng: “Anh trai cũng có lúc yếu đuối lắm.” “Yếu đuối là ý gì ạ?” Tưởng Tốn nói: “Chính là ý cần phải che chở đấy.” Hạ Xuyên lạnh lùng liếc cô một cái, không liếc tới mặt cô được, chỉ có thể liếc chân cô. Anh nắm bắp chân cô, Tưởng Tốn giãy một cái. Hạ Xuyên lại vỗ vỗ cô, cười nói: “Không được thì ra đi, ai bảo em chui xuống gầm xe?” Tưởng Tốn nói: “Anh mới không được ấy.” Hạ Xuyên khựng lại, nói: “Tối nay thử xem?” Tưởng Tốn cười một tiếng: “Thử cái đầu anh!” Cô trượt giày một cái, trượt ra khỏi gầm xe, đưa dụng cụ cho Hạ Xuyên, “Xong rồi.” Tay cô đầy dầu máy, quần áo và tóc dính đầy bụi bùn, buổi sáng vô cùng sạch sẽ, buổi trưa thì biến dạng. Hạ Xuyên ném dụng cụ vào rương, kéo cô một cái, cũng không để ý dầu trên tay cô. Tưởng Tốn đứng lên, nhảy trên đất hai cái. Hạ Xuyên phủi bụi cho cô, hỏi Cát Sử mượn xà phòng cho cô rửa tay. Tưởng Tốn ngồi xổm bên cạnh vòi nước rửa tay hai lần, dầu vẫn chưa sạch hoàn toàn, cô lại rửa lần thứ ba. Hạ Xuyên hỏi: “Tắm một cái?” Tưởng Tốn nói: “Không tiện.” Hạ Xuyên hỏi Cát Sử: “Chị ơi, trong làng có nhà tắm công cộng không?” Cát Sử nói: “Có một cái, ngay gần đây thôi, hai người muốn đi sao? Tôi có thể dẫn hai người đi.” Hạ Xuyên mua hai cục xà phòng và dầu gội đầu ở cửa hàng nhỏ trong làng, dẫn Tưởng Tốn đi nhà tắm công cộng. Nhà tắm rất nhỏ, vào cửa là đầy hơi nóng, hai bên nam nữ, bên trong không kinh doanh gì. Hạ Xuyên cũng nhân tiện tắm một cái, hôm qua cả người dính đầy bùn, tuy đã lau qua, nhưng suy cho cùng cũng chưa hề tắm rửa sạch sẽ thoải mái. Anh mười phút là tắm xong, tắm xong rồi chờ Tưởng Tốn trong đại sảnh. Thêm mười phút nữa Tưởng Tốn mới mang mái tóc ướt sũng đi ra, cầm lấy máy sấy tóc nói: “Sấy tóc trước đã, chờ thêm một lát.” Hạ Xuyên nói: “Sấy đi.” Tưởng Tốn suy nghĩ muốn gấp rút lên đường, sấy qua loa một chút, tóc hoàn toàn chưa khô, tóc phía sau còn đang nhỏ nước. Cô tắt máy sấy chuẩn bị đi, Hạ Xuyên nói: “Chờ một lát.” Anh cầm lấy máy sấy, đứng sau lưng Tưởng Tốn: “Chưa khô.” Tưởng Tốn đứng im, máy sấy lại vang lên vù vù. Tay Hạ Xuyên lớn, vén một cái là vén hơn nửa mái tóc cô lên, vò lung tung cả buổi. Tưởng Tốn liếc gương, nói: “Anh giúp tôi sấy tóc hay là nghịch đấy?” Hạ Xuyên nói: “Lần đầu tiên phục vụ phụ nữ, kĩ thuật không thuần thục, lần sau luyện thêm chút nữa.” Tưởng Tốn cười một tiếng: “Được rồi, khô rồi.” Hai người quay lại nhà A Gia, chuẩn bị lên đường. Hạ Xuyên lấy mấy tờ tiền đưa cho A Gia, A Gia giật nảy mình, vội vã đẩy lại. Tưởng Tốn nhìn một hồi, thu tầm mắt, nói cảm ơn Cát Sử: “Nhiều củ cải tròn thế này chúng tôi ăn không hết, để một ít lại cho bọn trẻ đi.” Cát Sử nói: “Không cần đâu, trong nhà chúng tôi có nhiều lắm. Cái này không bao nhiêu tiền, cô lấy đi, có thể chia cho bạn bè ăn.” Tưởng Tốn không từ chối nữa, cô vào trong xe lấy hơn phân nửa thịt bò khô và chocolate cho mấy đứa trẻ. Cát Sử vội vàng bảo bọn trẻ trả lại, Tưởng Tốn nghiêm mặt nói: “Đồ chị cho tôi tôi lấy rồi, sao đồ tôi cho anh chị thì không thể lấy?” Cát Sử luống cuống một hồi, đành phải nói với bọn trẻ: “Mau cảm ơn chị đi!” Ba đứa trẻ lanh lợi la to: “Cảm ơn chị ạ!” Tưởng Tốn cười tít mắt xoa xoa đầu ba đứa. Hai người để lại mấy tờ tiền, một ít thịt bò khô và chocolate, mang đi một túi củ cải tròn, Hạ Xuyên còn tiện tay lấy hai cây gậy gỗ. Lên xe, Tưởng Tốn liếc cây gậy gỗ trên xe một cái, nói: “Anh chuẩn bị đánh nhau à?” Hạ Xuyên nói: “Để lại cho em.” Tưởng Tốn cười cười, khởi động xe việt dã. Xe chạy về hướng cổng làng, tốc độ không nhanh, cả nhà A Gia vẫn ở cửa nhà nhìn họ, cho đến khi xe chạy xe rồi, họ mới vào nhà. Đi thôn Ba Trạch, phải quay lại chỗ hôm qua đua xe trước, lúc lái trở về, dọc đường không gặp phải người nào, đoàn xe kia đã sớm không thấy bóng dáng. Lại lên đường núi, tốc độ của họ chậm lại. Đường núi dốc vô cùng, một bên là vách đá, đường là đường đất, cực kì hẹp, chỉ có thể cho một chiếc xe đi qua, phía trước nếu có xe tới nữa thì hoàn toàn không qua được. Trên đường toàn là đá và bùn vàng, lái một đoạn, đằng trước còn có cây ngã chặn đường. Hạ Xuyên xuống xe dời đi, một lúc lâu mới dời sang một bên được. Lên xe, Hạ Xuyên vặn chai nước suối rửa tay, tạt sơ mấy cái thấm thấm ướt, nói: “Đường này đoán chừng phải lái đến tối.” Tưởng Tốn cũng không ngờ đường này khó đi như vậy, nói: “Chỉ có thể lái về trước, chỉ mong có thể có chỗ ở lại.” Họ lên đường quá trễ, buổi sáng thức dậy, ba giờ chiều mới xuất phát, hôm nay dù như thế nào thì cũng không có cách nào chạy đến thôn Ba Trạch, điều duy nhất Tưởng Tốn lo là buổi tối có lẽ sẽ ngủ ngoài trời. Lo lắng này của cô không sai, mãi cho đến tám giờ tối, xe việt dã vẫn đang lái trên con đường núi gập ghềnh này, ngay cả chỗ dừng xe nghỉ một lát cũng không có. Điện thoại di động lại không có sóng, muốn tìm đường cũng không được, ban đêm đường núi nguy hiểm, sơ ý một chút là có thể lái đến bên vách núi. Hạ Xuyên nhìn phía trước, nói: “Dừng lại ở đó trước.” Lái đường núi mấy tiếng, đến bây giờ mới gặp được một khoảng đất bằng phẳng, phía ngoài khoảng đất chính là vách núi, hai thân cây trồng bên cạnh, cả ngọn núi im lìm, đen kịt. Hạ Xuyên nói: “Đêm nay nghỉ ngơi ở đây trước, ngày mai trời sáng rồi lên đường.”