Thị trấn Mộc Khách chỉ cách Hà Xương hơn hai trăm cây số, nhưng trước khi lên đường Tưởng Tốn đã hỏi thăm rõ, tình hình giao thông trên đoạn đường này rất tệ, mấy năm trước không có cả đường nhựa, bây giờ đường cũng chưa sửa hoàn toàn, rất nhiều chỗ vẫn là đường cát đá và đường đất, trên đường phải vượt qua ba ngọn núi lớn, tuyến xe buýt hai chuyến mỗi ngày, một chuyến phải đi hơn bảy tiếng. Nếu tự lái thì cũng cần khoảng sáu tiếng, cho nên họ nhất định phải lên đường sớm một chút. Tám giờ sáng, Tưởng Tốn dẫn Hạ Xuyên đi mua thức ăn khô trước. Nước suối, bánh mì, chocolate, thịt bò khô, bánh quy, toàn là đồ ăn thức uống. Hạ Xuyên hỏi: “Chuẩn bị đi picnic à?” Tưởng Tốn nói: “Phòng trước vô hại, ai mà biết được dọc đường có chỗ ăn cơm uống nước không?” Hạ Xuyên suy nghĩ một chút, lại lấy thêm hai cái bật lửa. Tưởng Tốn để hết đồ vào trong túi nilon, nhớ tới gì đó, lại hỏi: “Anh có phản ứng cao nguyên không?” “Không biết.” Hạ Xuyên nhìn cô một cái, “Cô thì sao?” “Tôi cũng không biết.” Mộc Khách cao hơn mực nước biển, Tưởng Tốn quyết định chuẩn bị thêm một chút, lại vòng qua hiệu thuốc mua ít dung dịch glucose và Ibuprofen. Quay lại xe, cô đổ một viên con nhộng đưa cho Hạ Xuyên, nói: “Uống đi.” Hạ Xuyên nhìn viên con nhộng trong tay, hỏi: “Thứ gì vậy?” “Cảnh thiên đỏ.” Hạ Xuyên cười liếc cô: “Thật quan tâm đến tôi.” “Đừng dát vàng lên mặt mình.” Tưởng Tốn cũng uống một viên, “Bây giờ tôi là chủ nợ của anh, anh nợ tôi một chiếc xe.” Hạ Xuyên mở nắp chai uống một ngụm nước, nói: “Vậy cô phải phục vụ tôi thật đàng hoàng, tôi trị giá một chiếc xe.” Tưởng Tốn cười cười: “Lái xe đi!” Hạ Xuyên lái trước, giữa đường đổi người, hai người thay phiên nhau, trên đường đi cũng sẽ không mệt lắm. Trong xe không có nhạc, Tưởng Tốn bật radio. Radio địa phương đang phát bài hát đoạt giải trong cuộc thi âm nhạc Hà Xương, mỗi một bài đều là bài hát gốc ca ngợi Hà Xương, điệu nhạc rất có hơi hướm dân tộc. Tưởng Tốn nghe một hồi, khẽ hát theo. Giọng cô lúc nói chuyện hơi giòn giã, hơi lạnh, có lúc thờ ơ. Lúc cô bị anh vuốt ve, âm thanh phát ra như mèo con, đứt quãng động lòng người. Lúc cô khẽ hát lại khác, lười biếng, tùy ý. Hạ Xuyên lái xe, nói: “Rất có thiên phú.” Nghe một lần là hiểu. “Lúc tôi học trung học còn có người săn ngôi sao bảo tôi đi tham gia chương trình tìm kiếm tài năng đấy.” Hạ Xuyên nhìn cô một cái, cười: “Cô còn có tiềm chất này à? Gương mặt tạm được… Hát một bài nghe thử xem.” “Không biết, không có bài nào có thể hát hết.” “Vậy còn tìm kiếm tài năng?” “Thế cho nên tôi không đi.” Hạ Xuyên nói: “Tôi không chê cô đâu, hát một bài đi.” Tưởng Tốn mặc kệ anh: “Muốn hát thì anh tự hát.” Hạ Xuyên cũng không ép buộc cô. Đoạn đường này đi qua đường núi dốc, nhưng vẫn coi như thuận lợi, buổi trưa đi qua một chỗ tên là huyện Song An, anh hỏi: “Ăn cơm ở đây?” “Được.” Hạ Xuyên quẹo vào trấn, rất nhanh tìm được một quán cơm, gọi bốn món, canh đậu hũ, gà hầm nấm Matsutake, khoai tây chiên và rau. Có Hạ Xuyên ở đây thì không sợ ăn không hết. Anh ăn cơm không thích lãng phí, gọi thức ăn theo khẩu vị. Tưởng Tốn vốn còn thấy hai người ăn mà kêu nhiều quá, sau khi thấy dáng điệu anh ăn cơm thì không nói gì nữa. Tính tiền xong, Hạ Xuyên nói: “Đi toilet đã.” Tưởng Tốn nói: “Tôi chờ anh bên ngoài.” Trên đường xe cộ không nhiều, người dừng xe ăn cơm thì rất nhiều. Bên kia đường có người đang đan thứ gì đó giống như chăn, còn có một xấp bên cạnh, có người đang hỏi giá. Tưởng Tốn không có hứng thú gì. Cô thấy một người phụ nữ mặc váy xếp ly dài ba màu đen đỏ vàng, đội nón, đeo rất nhiều đồ trang sức đi vào cửa hàng bên cạnh, nói tiếng địa phương với ông chủ. Sau khi nói xong, ông chủ lấy một miếng bạc ra, kẹp bằng kìm sắt hơ trên ngọn lửa màu xanh, Tưởng Tốn đi sang theo. Ông chủ thấy cô, chào hỏi: “Muốn mua gì sao?” Tưởng Tốn nói: “Ở đây có gì?” “Khuyên tai, vòng tay, dây chuyền, cái gì cũng có cả.” Tưởng Tốn nhìn lướt, đây là tiệm đồ trang sức bạc, trong quầy hàng và trên giá đặt đầy ắp trang sức bằng bạc, mỗi một món đều rất tinh xảo. Tưởng Tốn chỉ một đôi khuyên tai có hình dạng dẹt hỏi: “Cái này bao nhiêu?” “Ba trăm hai mươi đồng.” “Đắt như vậy sao?” “Không đắt đâu, chỗ tôi đều là bạc thật đấy.” Ông chủ vừa nói vừa lấy dụng cụ gõ miếng bạc trên tay, tiện thể chỉ người phụ nữ mặc váy dài, “Cô ấy là khách quen chỗ tôi, chỗ tôi giá phải chăng nhất, không tin cô hỏi cô ấy đi.” Tiếng phổ thông của người phụ nữ không hề chuẩn: “Đúng vậy, giá ở đây rất phải chăng.” Tưởng Tốn hỏi: “Cô là người dân tộc Di sao?” Người phụ nữ cười: “Đúng vậy, cô tới đây du lịch sao?” “Coi là vậy đi.” Tưởng Tốn nhìn ông chủ gõ miếng bạc, hỏi, “Cô muốn làm đồ trang sức ư?” “Làm một chiếc nhẫn.” “Nhẫn cũng có thể làm như vậy?” Tưởng Tốn đi tới nhìn. Ông chủ nói: “Đương nhiên có thể chứ. Nhẫn chỗ tôi cũng rẻ lắm, thích thì có thể mua một cái, muốn hình nào thì tôi có thể làm ra tại chỗ cho cô.” Tưởng Tốn hỏi: “Tùy ý hình nào cũng được?” “Được chứ.” Tưởng Tốn nói: “Ultraman thì sao?” “Cái gì cơ?” “Là phim hoạt hình.” Ông chủ cười chất phác: “Cái này không thể đâu. Mặt trời, mặt trăng, ngôi sao, chim, tàu thủy, cô muốn cái nào?” Có một người đi tới từ cửa hàng bên cạnh, hỏi: “Mua gì đó?” Tưởng Tốn nói: “Không mua gì cả.” Hạ Xuyên ra khỏi quán cơm không thấy người đâu, nghe thấy tiếng nên mới tìm sang đây. Anh nhìn nhìn cửa hàng này, hỏi: “Mua đồ trang sức à?” “Không mua.” Hạ Xuyên đi đến bên cạnh Tưởng Tốn, cầm lấy một đôi khuyên tai bạc trên giá, hỏi: “Khuyên tai?” Tưởng Tốn liếc anh: “Anh thấy tôi có lỗ xỏ khuyên sao?” Hạ Xuyên liếc nhìn vành tai của cô, dừng một lúc nói: “Xỏ hai lỗ?” “Không xỏ.” Tưởng Tốn nhìn tai trái anh, nói, “Anh thì có thể mua khuyên tai đấy, hay là thử xem?” Hạ Xuyên ném khuyên tai lại: “Tôi mua quá lãng phí.” Ông chủ nói xen vào: “Mua một cái cũng được, không cần một đôi.” Tưởng Tốn không nhịn được cười thành tiếng, Hạ Xuyên liếc cô một cái, nói: “Đi thôi, mau lên đường.” Tưởng Tốn ra khỏi cửa hàng. Hạ Xuyên tụt lại sau mấy bước, khóe mắt lướt qua ông chủ cầm dụng cụ khắc hình trên một miếng bạc. Miếng bạc hai đầu nhọn ở giữa to, kiểu giống như là mặt trời. Ông chủ tưởng anh có hứng thú, nói: “Mua một chiếc nhẫn đi, rất nhiều người tới đây du lịch đều mua đấy, không đắt đâu.” Hạ Xuyên hỏi: “Đây là nhẫn ư?” “Đúng vậy.” Ông chủ khắc xong, uốn cong hai đầu miếng bạc, một chiếc nhẫn tròn trịa liền xuất hiện. Chất bạc sáng bóng, kiểu dáng độc đáo, rất đẹp. Hạ Xuyên không có hứng thú gì, đi về phía chỗ đậu xe đối diện. Tưởng Tốn đứng bên cạnh xe việt dã, thấy anh đi tới, nói: “Chậm vậy.” Hạ Xuyên móc thuốc lá, nói: “Hút một điếu trước.” “Tôi lái xe vậy.” “Vội gì chứ.” Hạ Xuyên móc thuốc lá ra châm. Thuốc lá Trung Hoa mua hôm qua, ở đây hình như không mua được 1916. Trước kia anh hút thuốc không có nhãn hiệu cố định nào, mấy ngày nay hút 1916 quen, đúng thật là có chút không quen mùi vị khác. Hút hai hơi, anh thấy bên cạnh có một cụ già đang đan đồ, hất cằm, hỏi: “Đó là thứ gì vậy?” Tưởng Tốn uống nước suối, nói: “Chăn.” Có người cầm một “cái chăn” lên, trả tiền, khoác lên người. Hạ Xuyên cười: “Chăn ư?” Anh đi tới nói chuyện với cụ già. Tưởng Tốn vặn đóng nắp chai, rảnh rỗi nhìn người lui tới trên đường. Một lát sau, vai nặng xuống, cô quay đầu lại. Hạ Xuyên nói: “Sát Nhĩ Ngõa, lông cừu, làm áo choàng.” “Anh mua à?” “Ừ.” Sát Nhĩ Ngõa rất nặng, màu đen, vạt dưới là tua dài, trên cổ có thể thắt nút. Cái áo khoác màu hồng trên người Tưởng Tốn hơi mỏng, áo lông cừu choàng lên người ấm áp rất nhiều. Hạ Xuyên hút thuốc xong, hai người tiếp tục lên đường. Quãng đường còn lại còn hơn một trăm cây số, toàn là đường núi, rất khó lái. Buổi trưa ăn cơm nghỉ ngơi một lúc, Hạ Xuyên lái tiếp cũng không mệt, nên không hề đổi người. Tưởng Tốn ngủ một lúc trên ghế phụ, mở mắt lần nữa là đã hơn ba giờ chiều, xe đang đậu ở cổng cục cảnh sát huyện Mộc Khách. Hai người xuống xe, bịa ra một lời nói dối nói tìm Vương Vân Sơn, hợp đồng mua bán nhà và bản sao chứng minh thư của Vương Vân Sơn đều lấy ra, giả cũng nói như thật. Vừa khéo có một cảnh sát đi qua, sau khi nghe họ nói thì dừng bước, hỏi: “Vương Vân Sơn?” Một cảnh sát khác nói: “Anh biết ư?” “Lần trước tôi đến thôn Ba Trạch xử lý vụ án, vừa vặn ở trong nhà một cụ tên Vương Vân Sơn. Nghe nói ông ấy là thầy giáo trong thôn, rất có danh tiếng ở thôn Ba Trạch.” Hạ Xuyên cầm bản sao chứng minh thư cho anh ta xem, hỏi: “Có phải người này không?” Người cảnh sát nhìn kĩ: “Chính là ông ấy, trong ảnh trẻ hơn rất nhiều, nhưng chắc không sai đâu.” Anh ta hỏi, “Hợp đồng này của các anh xảy ra vấn đề… Vậy là muốn đi tìm ông ấy? Thôn Ba Trạch không dễ đi đâu.” “Sao vậy?” Người cảnh sát nói: “Đường đến thôn Ba Trạch rất khó đi, chút xíu đường vậy mà lần trước tôi lái xe mất trọn cả ngày.” Hai người ra khỏi cục cảnh sát, ngồi vào xe gọi một cú điện thoại cho A Sùng. A Sùng kinh ngạc vui mừng: “Tìm mỏi mắt cũng không thấy, nhanh như vậy mà đã bị hai người tìm được rồi!” Tưởng Tốn đang cầm điện thoại di động cúi đầu tra bản đồ thôn Ba Trạch, nói: “Nhanh cái gì, anh biết thôn Ba Trạch là chỗ quỷ quái nào không?” Hạ Xuyên hỏi: “Xa lắm à?” Tưởng Tốn nói: “Xa, rất hẻo lánh, ai nói chỉ có chút xíu đường!” Đầu bên kia A Sùng nói: “Vậy hôm nay hai người không về được?” Tưởng Tốn nói: “Nói nhảm!” Cúp điện thoại, Tưởng Tốn hỏi: “Bây giờ đi tiếp hay là ngày mai hẵng lên đường?” Bây giờ mới ba giờ rưỡi, Hạ Xuyên nói: “Đi tiếp, tối rồi dừng.” Tưởng Tốn nói: “Để tôi lái.” Hạ Xuyên không phản đối, hai người đổi chỗ. Ghế phụ vẫn còn ấm áp, Hạ Xuyên uống hớp nước, hỏi: “Lái xe không sao chứ?” “Anh tưởng tôi là khoai tây chiên à?” Hạ Xuyên nhìn gò má cô không nói gì. Tưởng Tốn khởi động xe, nhìn thẳng hỏi: “Nhìn cái gì?” “Không nhìn gì cả.” Đường đi thôn Ba Trạch quả thực không dễ đi. Dọc đường đi không có bao nhiêu đường nhựa, cơ bản toàn là đường cát đá, còn có đường bị hư hại. Tưởng Tốn lái đất đá bay mù trời, xe việt dã có thể bay lên trên đường. Hạ Xuyên nói: “Sao cô càng lái càng có tinh thần vậy?” Tưởng Tốn cười cười: “Đường này là đường tốt để tập lái xe.” “Gồ ghề không bằng phẳng?” “Ừ.” Tưởng Tốn nói, “Đường cát đá, đường bị hư hại, chỗ này cũng rất tuyệt.” Hạ Xuyên nhìn về phía cô, lát sau, cười một tiếng. Tưởng Tốn hỏi: “Cười cái gì?” “Cười cô.” “Cười tôi cái gì?” “Cười cô rất thú vị.” Tưởng Tốn hừ một tiếng. Trời tối, Tưởng Tốn chưa dừng xe, lái thêm mấy tiếng. Hạ Xuyên liếc nhìn giờ, đã gần tám giờ, còn cách thôn Ba Trạch rất xa. Anh nói: “Nghỉ một lát?” Tưởng Tốn nói: “Anh tra thử xem phía trước có chỗ nào.” Hạ Xuyên cúi đầu tra điện thoại di động, cảm giác được phía trước có từng luồng ánh sáng. Lái cả đường đều không có đèn đường, họ chỉ có đèn xe chiếu sáng, bây giờ đột nhiên xuất hiện ánh sáng, anh không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía trước. Không xa đằng trước, có khoảng bảy, tám chiếc xe đang đậu, có nam có nữ, có người đứng ở đầu xe, có người đứng ở đuôi xe, còn có người đang lớn tiếng la gì đó, nghe không rõ. Bảy, tám chiếc xe đó, Cherokee, Wrangler, Land Cruiser, loại nào cũng có. Có người chèn cây gậy gỗ bẩy lốp xe chiếc Cherokee, một chàng trai la một tiếng, người đó đi ra, lốp xe Cherokee bắt đầu quay vòng, hất bùn lên, phía trước có chiếc xe đang kéo. Tưởng Tốn lập tức đổi tốc độ, nhưng vẫn trễ. “Không hay rồi!” Hạ Xuyên hỏi: “Sao vậy?” Một người phụ nữ ở xe bên kia la: “Ơ kìa, chiếc xe kia lún xuống rồi!” Dưới xe, một bãi đầm lầy. Tưởng Tốn dừng xe kịp thời, tránh càng lún càng sâu. Cô xuống xe kiểm tra, Hạ Xuyên cũng xuống theo. “Phiền phức rồi, hai chiếc xe của chúng ta cũng lún xuống, kéo cả buổi cũng không kéo ra được.” Người nói là một người đàn ông, nhuộm tóc vàng, ăn mặc rất đúng mốt. Nhóm người này ước chừng có người khoảng hai mươi, có người hai mươi mấy tuổi, có người xem ra đã hơn năm mươi. Trời tối, nhìn sang là một đồng cỏ dại, bên cạnh còn có hồ nước, vốn không ai chú ý tới dưới bãi cỏ là đầm lầy. Hai chiếc xe của họ không may dính phải, bây giờ mới không đợi bao lâu lại thêm một chiếc. Hạ Xuyên hỏi: “Các anh lún bao lâu rồi?” “Hơn một tiếng rồi.” Tưởng Tốn quan sát đầm lầy dưới gầm xe, nói: “Tìm ít đá và tấm ván gỗ.” “Tìm rồi, đã chèn thử qua rồi, nhưng vẫn không ra được.” Tóc vàng nói, “Cô cũng rất hiểu biết đấy. Chúng tôi cũng xui xẻo, họp thành đội tới đây tập lái xe, kết quả đến cái chỗ khỉ ho này. Hai người tự lái xe đi du lịch ư?” Bên kia có người la: “Đừng tán dóc nữa, mau nghĩ cách đi. Ở lại thêm nữa thì buổi tối không cần ngủ đâu!” Một người khác la: “Hai người có cần giúp một tay không?” Tưởng Tốn trả lời: “Tạm thời không cần!” Cô vừa trả lời, bên kia có một người phụ nữ “Ơ” một tiếng. Người phụ nữ đó vốn đứng bên cạnh chiếc Cherokee, lúc này cô ấy đi tới, đột nhiên la một tiếng: “Tưởng Tốn!” Tưởng Tốn ngước mắt nhìn, thoáng sửng sốt.