Điều hòa mở đủ nên ra khỏi chăn cũng không lạnh. Cô vén tóc, mang dép, bước qua tiền giấy phơi dưới dất. Tối qua cô ngủ bên phía gần cửa phòng, bây giờ đi vào nhà tắm thì phải vòng qua cuối giường, giường dài hai mét, mấy bước mà thôi. Hạ Xuyên gối đầu lên cánh tay, nhìn cô ung dung lắc từ đầu giường đến cuối giường, mái tóc dài che nửa ngực, đường cong nghiêng người đẹp như tạc thành bằng tay, thêm một phần thì quá nhiều, thiếu một phần thì quá mỏng, hoàn chỉnh tự nhiên. Anh nhớ tới củ năng từng ăn trên núi Minh Hà, màu trắng nhiều nước, miệng ứa nước bọt. Ánh mắt anh không đi theo cô nữa. Tưởng Tốn vào nhà tắm, sờ sờ quần áo trên dây phơi đồ, áo giữ nhiệt hơi ẩm, quần lót đã khô, áo ngực cũng chưa khô ráo. Cô quét nhìn giá treo khăn, trên đó chỉ còn lại khăn mặt ngắn, khăn tắm còn dưới đất, tối qua không biết bị Hạ Xuyên đạp mấy cái. Tưởng Tốn mặc quần lót vào, cầm áo ngực ra khỏi nhà tắm, lục máy sấy tóc, sấy áo ngực. Sấy được một nửa, trên ngực có thêm hai bàn tay. Cô bị đẩy vào tủ tivi, người kia bóp quá mạnh, cô bị đau, nắm lấy tay anh. Người phía sau đẩy cô hai cái, nói bên tai cô: “Xanh (1) rồi.” Tưởng Tốn ghìm tiếng thở gấp: “Nhẹ cái gì (2)?” (1) Nguyên gốc là 青, (2) nguyên gốc là 轻, hai từ đều đọc là qīng. Hạ Xuyên nắm cánh tay cô để cô nhìn. Tưởng Tốn quay đầu qua, nhìn thấy sau cánh tay mình bầm tím một khoảng, chắc là do ngã xe tạo thành. Hôm qua vẫn chưa có, hôm nay mới hiện rõ. Tưởng Tốn hỏi: “Còn chỗ nào bị bầm tím không?” Hạ Xuyên sờ chỗ bị bầm tím của cô: “Tôi xem thử.” Anh đỡ eo cô, đè cô lại, cúi đầu quét xuống. Tưởng Tốn cười khẽ: “Nhìn ra gì rồi?” Hạ Xuyên sờ xuống dọc theo thân thể cô, nói: “Không nhìn ra, cô không biết mình có bị bầm tím hay không à?” “Bầm tím đâu có đau.” Hạ Xuyên hỏi: “Trên người còn đau?” “Đau.” “Thật hay giả?” “Thật.” Hạ Xuyên xoay cô lại, hỏi: “Đau bao nhiêu?” “Rất đau, xương động một cái là đau.” “Không đi bệnh viện, cô đau mất bao lâu?” “Nghỉ ngơi hai ngày thôi.” Hạ Xuyên nhìn mắt cô chằm chằm không nói gì, một lát sau: “Thật chứ?” Tưởng Tốn nghiêm túc nói: “Thật!” Hạ Xuyên nắm hai mông cô, chen vào giữa chân cô di chuyển mấy cái. Tưởng Tốn chống tủ ti vi, bị ép nhón chân lên, nhịn không được, người rơi xuống. Hạ Xuyên ôm cô vào lòng, hôn cô một hồi, hơi thở rối loạn đẩy cô ra, xoay người đi tới bên cạnh tủ đầu giường, nhặt hộp thuốc lá ướt vứt tối qua lên, lấy một điếu thuốc. Tưởng Tốn cười thầm hai tiếng phía sau. Hạ Xuyên vò điếu thuốc đã biến dạng, giọng nói như thường: “Đừng đắc ý.” “Đắc ý gì chứ, tôi suýt gãy xương mà còn đắc ý?” “Là cô điệu đà!” “Phụ nữ điệu đà, đàn ông thô lỗ, đây mới là chân lý.” Hạ Xuyên liếc cô: “Vậy cô điệu thêm chút nữa?” “Anh chịu được không?” “Lời này đến lúc đó cô tự hỏi!” Tưởng Tốn lườm anh một cái, mặc áo ngực vào, rồi cầm máy sấy tóc và áo len, quần đến đầu giường. Áo phao lông hết đường cứu vãn, áo len và quần jean còn cứu được, tối qua phơi dưới điều hòa cũng gần khô, sấy thêm chỗ góc là có thể mặc. Cô chui vào trong chăn sấy áo len. Hạ Xuyên dùng điện thoại riêng trong phòng gọi cho đồn cảnh sát ở đây hỏi thăm tình hình vụ án, hỏi xong nhân tiện nói tên của phòng khám nha khoa để cảnh sát tra số điện thoại giúp. Tra được số điện thoại, Hạ Xuyên gọi tới, là y tá nhận máy. Anh bảo người ta chuyển cho Trương Sùng. Đầu bên kia y tá kêu hai tiếng: “Trương Sùng! Trương Sùng có ở đây không?” Hạ Xuyên lập tức nghe được, “Có có có, chính là tôi chính là tôi!” Bên kia cướp ống nghe, gào lên, ngay cả Tưởng Tốn cũng nghe thấy. “Lão Hạ ——” Hạ Xuyên đưa ống nghe ra xa một lát, chờ đầu bên kia bình tĩnh một chút mới nói: “Được rồi được rồi, đừng nói nhảm nữa. Tối qua xe bị người ta động tay động chân nên lái xuống hồ, tôi và Tưởng Tốn đều rơi xuống hồ, mất một cái vali, bây giờ không có đồ mặc. Cậu mua hai bộ sang đây cho tôi, đồ phụ nữ mặc cũng mua hai bộ, tôi cho cậu địa chỉ, cậu ghi lại đi.” Cúp điện thoại, Hạ Xuyên nằm lại xuống giường. Tưởng Tốn hỏi: “Bên đồn cảnh sát nói thế nào?” “Hôm nay mới mùng ba Tết, năng suất thấp nên không vội được, lát nữa qua đó một chuyến.” “Nói như vậy thì hai ngày nữa sẽ không có kết quả? Xe của tôi làm thế nào?” “Giữ lại từ từ điều tra, còn có thể làm thế nào.” Hạ Xuyên liếc cô, “Sao, vội về à?” “Không cần lái xe cho anh, tôi không có đồ mặc không có chỗ ở, ở đây làm gì?” Hạ Xuyên nói: “Vậy cô phải biết, dù thế nào thì cũng phải ở lại chờ có kết quả xe.” “Không cần anh nhắc.” Tưởng Tốn tiếp tục sấy đồ, tiếng vù vù quá ồn ào. Hạ Xuyên bật tivi, vừa xem vừa chờ A Sùng. Trong tivi đang chiếu tin tức liên quan đến Tết, người nào đó không thể về nhà vì công việc, nơi nào đó đón Tết ăn gì. Hạ Xuyên xem một lúc, hỏi: “Chỗ các cô đón Tết có phong tục gì?” Tưởng Tốn vẫn đang sấy đồ, nói: “Không có gì đặc biệt, đốt pháo, ăn bữa cơm, có điều nhà tôi không có họ hàng, ăn cơm chỉ có tôi với mẹ tôi.” Năm nay là lần đầu tiên cô không đón Tết cùng mẹ. Im lặng một lúc, Hạ Xuyên nói: “Chỗ chúng tôi cũng không có gì đặc biệt, đốt pháo ăn cơm, giống nhau, chỗ nông thôn nên không màu mè.” Tưởng Tốn hỏi: “Anh luôn ở dưới quê?” Hạ Xuyên nói: “Không có, sau trung học thì ra ngoài, nghỉ đông và nghỉ hè mới về.” “Nghỉ đông và nghỉ hè của anh là hơn mười năm trước nhỉ?” Hạ Xuyên cười: “À, đúng vậy.” “Nhà anh giàu, sao không chuyển đi?” “Người trong nhà cả đời làm nông, không rời bỏ được.” Tưởng Tốn nhìn về phía anh: “Anh rời khỏi rồi?” “Ừm.” Ánh sáng tivi phản chiếu lên mặt Hạ Xuyên, lập lòe nhấp nháy, lúc sáng lúc tối. Anh nói, “Rồi lại quay về.” Tưởng Tốn “Ồ” một tiếng, sấy đồ xong, cô cũng xem tivi. Hai người đều trùm chăn, cách xa hai nắm tay, mắt nhìn ti vi, bên tai lại dường như không nghe thấy tiếng chương trình gì. Qua rất lâu, Hạ Xuyên nói: “Mặc đồ vào.” Tưởng Tốn thoáng khựng lại rồi mới lấy áo len bên cạnh lên, nói: “Đừng nghĩ nhiều.” “Nghĩ nhiều cái gì?” Tưởng Tốn không trả lời, Hạ Xuyên cười: “Nghĩ nhiều cô cố tình có quần áo không mặc?” Tưởng Tốn mặt không đỏ tim không đập: “Quên.” “Cái này có thể quên?” “Anh tin hay không thì tùy.” Hạ Xuyên ôm cô, cởi chiếc áo len cô vừa trùm vào đầu, hôn cô nói: “Tôi tin.” *** Tin tức trong tivi đổi người dẫn chương trình khác, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa và tiếng la của A Sùng: “Hạ Xuyên! Hạ Xuyên! Có phải phòng này không? Hạ Xuyên!” Tưởng Tốn mặc áo ngực vào, nói: “Đi mở cửa.” Hạ Xuyên hôn ngực cô một cái rồi mới đứng lên, đi vào nhà tắm nhặt khăn lông dưới đất quấn vào trước. Cửa chỉ mở hé, A Sùng rốt cuộc nhìn thấy Hạ Xuyên, kích động nói: “Sao lâu vậy, suýt nữa tôi tưởng lại mất liên lạc với cậu rồi!” Hạ Xuyên nói: “Đưa đồ đây.” A Sùng đẩy cửa định vào, Hạ Xuyên chặn không nhúc nhích. “Làm gì đó, để tôi vào nghỉ một lát!” “Đại sảnh có sofa, đến đó nghỉ.” Anh giật lấy cái túi trên tay A Sùng, đóng cửa “ầm” một cái. Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa tức giận của A Sùng: “Cậu giở trò quỷ gì đó Hạ Xuyên, có người đối xử với anh em như cậu sao, bình thường bị cậu đánh hai cái tôi đều nhịn, tôi nơm nớp lo sợ cho cậu cả đêm mà cậu đối xử với tôi như vậy à! Tưởng Tốn đâu, cô ấy đi đâu rồi? Cô ấy…” Nói đến đây, bên ngoài đột nhiên im bặt, một lát sau lại truyền đến tiếng cười gượng: “Tôi xuống lầu chờ hai người nhé, không vội không vội!” Tưởng Tốn lấy một cái áo khoác kiểu ngắn màu hồng phấn trong túi ra, giơ cái nón lên, lại gẩy nhúm lông màu trắng đáng yêu trên nón một cái. Hạ Xuyên cầm cái áo phao lông có nón màu xanh sapphire, liếc quần jean một cái, nói: “Mặc đồ trước đi.” Tưởng Tốn gật gật đầu, mặc cái áo khoác nhỏ màu hồng đáng yêu, thu dọn đồ đạc một chút, hai người xuống lầu. A Sùng đang bắt chéo chân chơi di động, thấy hai người xuất hiện, quan sát họ một lúc. Ui chu choa, màu xanh với màu hồng hợp quá! Hạ Xuyên phớt lờ nụ cười kì quái của A Sùng, nói: “Gọi xe, đi đến đồn cảnh sát trước!” “Được!” Trong đồn cảnh sát chỉ có mấy cảnh sát trực, không hỏi được tin tức gì, chủ xe là Tưởng Tốn nên cô không thoát khỏi liên quan, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không có cách nào rời khỏi đây. Ra khỏi đồn cảnh sát, ba người tìm quán cơm ăn cơm. Hạ Xuyên và Tưởng Tốn đói cả đêm, đói quá mức nên ăn cũng không ngon miệng. A Sùng vừa uống trà vừa phân tích: “Nói như vậy, chúng biết chúng ta ở Hà Xương, cũng biết chúng ta sẽ đi Mộc Khách, táy máy tay chân trên xe, rõ ràng cũng biết chúng ta muốn đi tìm Vương Vân Sơn, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao, xem ra Vương Vân Sơn thực sự có thể giúp được chúng ta!” Hạ Xuyên nói: “Cho nên bây giờ phải nắm chặt thời gian.” A Sùng hỏi: “Tại sao?” Hạ Xuyên nói: “Chúng không thể tìm được trước chúng ta?” A Sùng sửng sốt: “Vậy thì phải mau lên. Bây giờ chúng ta chỉ biết Mộc Khách, Mộc Khách lớn như vậy, tìm thế nào đây?” Hạ Xuyên nói: “Bảo Vương Tiêu gửi hợp đồng mua bán cửa hàng cho cậu, đến lúc đó đến đồn cảnh sát ở Mộc Khách hỏi thử, rồi dùng hợp đồng làm cái cớ.” A Sùng đập bàn: “Ý kiến hay. Vô duyên vô cớ đi điều tra người khác, đồn cảnh sát chắc chắn không đồng ý, có hợp đồng cũng dễ xử lý!” Đập bàn xong, anh ta lập tức bụm má, cái răng sâu đau dữ dội. Hạ Xuyên hỏi: “Răng thế nào rồi?” A Sùng nói: “Ngày mai còn hẹn lần nữa. Bác sĩ đó nhét ít đồ vào trong răng tôi, tôi vẫn chưa thích ứng nữa, chờ răng làm xong còn phải chờ hai tuần.” “Hẹn trước ngày mai?” A Sùng khó xử: “Hay là ngày mai hai người đi Mộc Khách đi, tôi chờ ở đây. Dù sao thì Mộc Khách cũng không xa lắm, nói không chừng cách ngày là về được rồi.” Nói đoạn, anh ta nhìn về phía Tưởng Tốn. Tưởng Tốn vẫn đang ăn cơm, cô liếc một cái: “Nhìn tôi làm gì?” A Sùng nói: “Lát nữa đi thuê chiếc xe, cô có ý kiến gì không? Hai người đi Mộc Khách, tôi ở lại đây cũng có thể chờ tin tức bên phía đồn cảnh sát.” “Các anh đền xe cho tôi, rồi trả hết chi phí chuyến này, tôi sẽ không có ý kiến.” Hạ Xuyên nói: “Không thiếu cô.” Tưởng Tốn nói: “Vậy tôi không có ý kiến.” Hạ Xuyên rút khăn giấy: “Đi, đi thuê xe.” Thuê xe còn phải hỏi thăm, hỏi thăm cả buổi mới tìm được một cửa hàng có quy mô rất nhỏ, đi vào hỏi còn lại một chiếc xe. Đối phương nói: “Các anh may mắn đấy, chiếc xe đó vừa vặn mới trả lại.” Ba người cùng đi tới xem, là một chiếc xe việt dã, trên thân xe toàn là bụi và bùn vàng, vẫn chưa kịp rửa sạch. “Xe này vừa trả lại nên chúng tôi vẫn chưa rửa, mặt tính năng không có vấn đề gì cả, chạy được đường núi đường đất bên đó, anh chị có thể kiểm tra thử.” Tưởng Tốn liếc nhìn, xe không có vấn đề gì, một cái khăn mặt bỏ quên trên chỗ ngồi, trên thảm còn có thuốc lá, đúng là vừa mới trả lại. Làm thủ tục, Tưởng Tốn rất nhanh lái xe ra, chạy một vòng trên đường, lại đi qua Hạc Hồ. Tối qua rối loạn, hai người căn bản không có lòng dạ nào ngắm hồ. Ban ngày nhìn sang, mặt hồ hiện ánh sáng như kim cương, còn có chim bay ở trên. Tưởng Tốn liếc một cái: “Ở đây còn có chim?” Hạ Xuyên nói: “Là chim di trú, tới đây trú đông.” Khí hậu Hà Xương dễ chịu, hàng năm đều có đoàn chim di trú tới đây trú đông, đàn chim di trú cũng là một thắng cảnh du lịch lớn. Chỉ chốc lát sau, ba người đã đến siêu thị. Vali mất một cái, nhiều đồ cũng không dùng được nữa, còn thiệt hại hai cái điện thoại di động, họ phải mua một đống thứ. Mua một ít đồ ăn đồ dùng xong, Hạ Xuyên lại lấy hai cái điện thoại di động, làm lại hai cái sim. Trước đó anh không có số di động của Tưởng Tốn, Tưởng Tốn cũng không có số của anh. Lần này mua đồ, anh nhập số của hai người vào. Trong hai cái điện thoại di động đều chỉ có hai số, trong di động của anh là Tưởng Tốn và A Sùng, trong di động của Tưởng Tốn là anh và A Sùng. Mua đồ xong, ba người quay lại xe. A Sùng vừa mở cốp sau liền la lên: “Ui chu choa, người thuê xe trước còn để lại hai cần câu cá này!” Hạ Xuyên liếc nhìn, đúng thật là có cần câu cá đã gãy, “Cái này mà gọi là để lại à? Cái này gọi là vứt!” A Sùng tiện tay nhặt một cái túi trong cốp sau lên. Cái túi màu đen rất lớn, kéo ra nhìn, vậy mà là một cái túi ngủ, chắc là của người thuê xe trước bỏ quên. A Sùng thuận miệng nói: “Nếu dọc đường hai người không tìm được chỗ ở thì không sợ không có chỗ ngủ rồi!” Hạ Xuyên chất hết đồ đã mua vào, lại tìm một nhà trọ, thuê ba phòng. Sau một đêm, A Sùng ở lại Hà Xương, Hạ Xuyên và Tưởng Tốn lên đường, đích đến Mộc Khách.