Còn có ngày mai
Chương 41
- Không biết hôm nay là cái ngày khỉ gió gì nữa…Haiz….
- Chắc anh lây đen của em rồi. Hihi. Thôi coi như đền bù cho anh cái này
Em đưa ra một chiếc móc chìa khóa, đu đưa trước mặt nó, cái móc chìa khóa tên nó, được ghép từ những chữ cái. Nhìn thật đẹp
- Uầy, đẹp thế, em lấy đâu ra đấy?
- Ăn cướp chắc, anh hỏi hâm thế, hôm trước đi mua đồ, vào hàng lưu niệm, mấy đứa bạn em mua, em cũng mua rồi ghép lại. Hi
Nó cầm lấy chiếc móc chìa khóa, ngắm đi ngắm lại. Những chữ cái nhỏ nhắn xinh xắn được ghép bằng một sợi dây lụa dài, mỏng và dẹp. Trên đó được đính đầy những viên đá óng ánh lại càng trở nên lung linh dưới ánh đèn vàng. Một đầu là hình bông hoa tuyết nhiều cánh, còn đầu kia là một chiếc móc nho nhỏ.
Rồi bất ngờ, nó quay sang em hỏi với một thái độ vô cùng ngạc nhiên
- Sao lại là tên anh?
- Ơ, tặng anh, không tên anh thì tên người khác à? Rõ hâm
- À…ừ…mà sao lại tặng anh, sao em không mua cho em
- Em thick thì em tặng thôi, em cũng có này. Hì
Đúng thật, cái của em vừa đưa ra giống hệt cái của nó, có khác thì chỉ là dòng chữ ghép lại ra tên của em – Bảo Ngọc – mà thôi
- Thế này người ta gọi là móc đôi đấy hả?
- Không, vớ vẩn, đôi thì phải giống nhau chứ. Hi. Đây 2 cái tên khác nhau mà
- Ừ.Công nhận đẹp nhỉ…
- Chuyện. Em chọn mà lại. Hì
Bất chợt nó nhìn thẳng vào mặt em và phát hiện ra em cũng đang nhìn nó. Thấy vậy em vội vàng quay đi. Dưới ánh đèn vàng, nó vẫn chợt nhận ra 2 má em lại ửng hồng. Có lẽ em đang ngại.
Làm nốt ngụm café cuối cùng trong cốc, nó liếc nhìn lên chiếc đồng hồ ở trên tường.
- Uầy đã 7 rưỡi rồi cơ à, bố mẹ em cũng đi làm về muộn nhỉ?
- Bố mẹ em 2-3 hôm nữa mới về cơ, hi
Giọng em có vẻ hơi buồn
- Ơ…ơ…
- Hi, làm kinh doanh mà anh, bố mẹ em đi suốt, cứ ở nhà vài hôm là lại đi, lần thì gần, lần thì xa.
Nó im lặng không nói gì. Ra là vậy, em sống tự lập quen rồi, nên nhìn em toát ra vẻ suy nghĩ chín chắn trước tuổi. Cũng phải thôi, ở môi trường nào thì phải thích nghi với môi trường đó mà. Cuộc đời đâu phải chỉ có mỗi một màu hồng.
- Vậy em có buồn không?
Nó hơi ái ngại khi đưa ra câu hỏi này
- Cũng có chứ anh, nhưng lâu dần thành quen, với lại còn có bác giúp việc nữa, bác tốt lắm, đối xử với em như con bác ý luôn, rồi còn con jôn, còn đám cá vàng ngoài kia nữa cơ mà . Hihi
- À…Ờ…
Lặng yên. Không khí trở nên lắng xuống hẳn. Hai con người đang ngồi đối diện với nhau nhưng mỗi người đang theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình. Tình cờ, bắt gặp ánh mắt của nhau, nó và em lại ngại ngùng quay về 2 phía……
- Cậu ở lại đây ăn cơm với cô Bảo Ngọc luôn chứ ?
Tiếng của bác giúp việc vang lên, phá tan bầu không khí ảm đạm đang bao trùm cả phòng khách
- Dạ…dạ….thôi bác ạ…Cũng muộn rồi…
- Anh ở lại đây ăn cơm với em cho vui
Em nhẹ nhàng quay sang nó dò hỏi
- Thôi để hôm khác, anh phải về rồi, bố anh thấy về muộn có khi lại cho no đòn ý chứ, hôm nay đã đủ thê thảm lắm rồi. Hì
- Hi.Đành vậy
Nhìn bộ dạng nó lúc này, chắc em cũng không muốn nó bị thêm gì nữa và đành để cho nó đứng lên ra về
Ra đến gần cổng, tiếng con Jôn lại vang lên. Nó lại được một phen hú vía. May mà Bảo Ngọc nắm chặt tay nó, nên nó cũng cảm thấy đỡ đi phần nào
- Anh sợ con chó nhà em thật, có khi lần sau anh chẳng dám vào nữa đâu, như kiểu đi vào nơi sinh tử ý. Hic
- Hi…tại bình thường cả nhà đi vắng hết nên mới phải thả nó ra mà. Nó chỉ sủa vậy thôi, chứ không cắn người bao giờ đâu. Anh cứ thử thì biết
- Anh chả dại, một lần là đủ lắm rồi. Anh không chắc lần sau còn may mắn như hôm nay đâu. Hic
- Anh đi về cẩn thận nhé, buộc lại khăn đi, tuột cả rồi kìa
- Ừ, cảm ơn em nhé. Anh về đây
- Em cảm ơn anh nhiều. Bye anh
- Bye
Lên xe rồi mà nó vẫn ngoái lại một lần nữa nhìn em. Em vẫy tay chào nó rồi cũng bước vào trong.
Trời tối mịt. Con đường về gió thổi ào ào, lạnh run người. Cố đạp những vòng xe thật nhanh, nó lao vào trong màn đêm đang giăng kín khắp các con phố dài. Vậy là nó đã biết được thêm một góc khuất trong con người Bảo Ngọc. Chắc ngoài nó ra, rất ít người hiểu được hoàn cảnh của em. Bỗng, nó cảm thấy vô cùng yêu quý người con gái lạnh lùng đó.
Về đến nhà, đi tắm rửa thay quần áo, ăn cơm rồi lên phòng và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nó đã trải qua một ngày dài đầy cảm xúc, vui , buồn, lo sợ,…đầy đủ cả. Nó nhận ra, mình đã kiệt sức.
Không phải chỉ khi hai người cùng nắm tay nhau đi đến cuối con đường mới gọi là tình yêu :
- Đôi khi ...
- Việc lặng lẽ đi sau một người ...
- Dõi theo từng bước chân của người ấy bằng cả trái tim đã có thể gọi là yêu
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
22 chương
166 chương
40 chương
27 chương
69 chương