Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 512 : Có Thể Làm Khó Dễ Tôi
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Vưu Thiên Ái, Cao Dương nở nụ cười nhàn nhạt.
Lúc này, điện thoại di động của anh ta vang lên, nhận lấy, lập tức nghiêm mặt: “Đúng, đã sắp xếp xong xuôi…chuyện chị Ngọc bên kia có chút phiền phức, chỉ cần nhà họ Dương không đổi lời khai, anh vẫn sẽ bị nhốt…Ừ, tôi biết rồi, buổi chiều tôi đi.”
Cúp điện thoại, Cao Dương ăn chút gì đó đơn giản, rồi lên ô tô rời khỏi công ty.
Hẹn luật sư, cùng nhau đi vào trại tạm giam, không chút bất ngờ, chị Ngọc đã chờ sẵn ở đó, nhìn thấy Cao Dương, cô ấy chạy nhanh đến: “Cao Dương…”
“Chị Ngọc, đừng gấp, tôi dẫn theo luật sư đến.”
Cao Dương trấn an Chị Ngọc trước, sau đó thương lượng mấy câu với luật sư, luật sư gật đầu, đi vào gặp con trai của chị Ngọc, hai người thì ngồi bên ngoài chờ.
Chị Ngọc vẫn luôn đứng ngồi không yên, muốn nói gì đó rồi lại thôi
Cuối cùng, xem như đã hạ quyết tâm, bà ta nói với Cao Dương: “Cao Dương, tôi muốn…gặp ông chủ.”
Trong lòng Cao Dương có tính toán, lẳng lặng hỏi lại: “Chị Ngọc, chị gặp ông chủ có chuyện gì không?”
Vành mắt chị Ngọc ửng hồng, cúi thấp đầu xuống, nói: “Có chuyện…tôi muốn nói cho ông chủ…”
“Là chuyện nhà họ Dương uy hiếp chị sao?”
Chị Ngọc kinh hãi, sợ ngẩng đầu: “Làm sao cậu…”
Cao Dương lạnh nhạt trả lời bà ta: “Tổng giám đốc và nhà họ Dương có chút đụng chạm, sẽ liên lụy đến cô Tưởng, để bọn tôi âm thầm tìm thám tử tư giám thị, không ngờ, ngẫu nhiên chụp được chị đến nhà họ Dương…”
Chị Ngọc kinh hãi đến không nói thành lời, từ từ, cúi đầu xuống, lúng ta lúng túng mở miệng: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi…tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng mà không thể trơ mắt nhìn con tôi ở tù được…nó còn trẻ như vậy…”
Nói xong, chị Ngọc đã khóc không thành tiếng.
Cao Dương yên lặng nhìn, nói: “Chị Ngọc, chị làm hại tổng giám đốc không có con, chị biết vì sao anh ấy còn muốn giúp chị không?”
Chị Ngọc cứng ngắc ngẩng đầu lên: “ông chủ anh ấy…” Một hồi lâu sau, bà ta lại cụp mắt xuống, gõ nhẹ đầu, nghẹn ngào: “Tôi biết.”
“Mục đích của nhà họ Dương rất rõ ràng, chuyện này là bọn họ thiết kế, mục đích là muốn ép chị đi vào khuôn khổ.
Bây giờ, đã biết tổng giám đốc đã nhúng tay, bọn họ nói gì cũng không tha cho con trai của chị! Cho nên, chị Ngọc, chị tốt nhất là suy nghĩ cho kỹ, muốn cả đời bị nắm mũi dẫn đi hay là lựa chọn tin tưởng chúng tôi.”
Chị Ngọc giãy dụa một lúc, cắn môi, nói: “Được, tôi nghe theo các anh.”
Cao Dương gật đầu, chậm rãi nói: “Chúng tôi cần một bản tự thuật.”
Lấy được thứ cần thiết, Cao Dương giao chuyện của chị Ngọc cho luật sư, anh ta lại đi đến nhà họ Dương.
Đến lúc anh ta được mời vào thư phòng của Dương Chiến thì Dương Chiến đang viết thư pháp, Cao Dương cũng không vội, yên tĩnh đứng đối diện kiên nhẫn chờ đợi.
Cho đến cuối cùng thu bút lại, Dương Chiến mới để bút xuống, cầm lấy khăn lau lau tay, đi qua bàn làm việc, ngồi xuống sofa, ngước mắt nhìn người thanh niên ở đối diện.
“Cậu là trợ thủ của Mộ Dung Hoành Nghị?” Ông ta hỏi.
Cao Dương cười: “Ông Dương, xin chào.”
Dương Chiến lạnh giọng: “Có chuyện gì, có cái gì thì cứ nói.”
Trong lòng Dương Chiến rất rõ ràng ra, chuyện chị Ngọc đã bị Mộ Dung Hoành Nghị biết được, nhưng vậy thì sao chứ? Anh ta làm hại mình mất đi một người cháu gái hoạt bát vui vẻ, ông sẽ làm cho anh ta không có con cái! Thế đạo ở đây vẫn công bằng như vậy.
Không chỉ có thế, nếu như anh ta vẫn sống chung với Tưởng Cầm, ông ngay cả cô gái nhỏ kia cũng sẽ không bỏ qua!
“Tổng giám đốc bảo tôi đưa đến cho ngài một thứ.” Nói xong, Cao Dương đưa túi giấy bên người cho ông ta.
Dương Chiến nhìn nhìn anh ta, chậm rãi mở ra.
Nhìn thấy thứ bên trong thì đôi lông mày rậm của ông ta hơi nhíu lại, ánh mắt cũng lập tức trở nên u ám thâm trầm.
Ông ta rút ra bản tự thuật của chị Ngọc bên trong, khinh miệt quơ quơ: “Cậu ta cho rằng, thứ này có thể làm khó dễ tôi?”
Cao Dương mỉm cười, thong dong nói: “Ông Dương, ngài nhất định bình thường không hay lên mạng.”
Dương Chiến nhíu mày, Cao Dương nói tiếp: “Ngài không biết, chuyện này, căn bản không cần chúng tôi ra mặt, chỉ cần một bức thư nặc danh, có thể gây nên sóng to gió lớn trên mạng.”
Dương Chiến nhìn anh ta, ánh mắt có mấy phần gây sự.
Cao Dương nói: “Với địa vị đặc thù của nhà họ Dương ở Long Thành, hẳn là gây thù không ít.
Nếu bị người khác biết, cô Dương sau khi lái xe đụng người thì vào trại an dưỡng tâm thần, đào thoát mọi sự truy cứu, tôi nghĩ, nhất định có khối người nhân cơ hội đó mà đào móc ra một số chuyện cũ.”
Sắc mặt của Dương Chiến càng trở nên khó coi.
Cao Dương dường như đột nhiên nhớ đến cái gì đó, nói: “Đúng rồi, con của ngài, cũng chính là ngài Dương Y, hình như chuẩn bị thăng nhiệm thành tổng bí thư thị ủy? Ha ha, tổng giám đốc nói, anh ấy có việc quấn thân, không tiện tự mình đến cửa chúc mừng, mong ngài thứ lỗi.”
Dương Chiến vê bản tự thuật trong tay mình, mặc dù đã có hơi nổi giận, nhưng trên mặt vẫn căng cứng, ném bản tự thuật lên bàn, ông ta cười lạnh: “Nói như vậy, cậu là thay anh ta tuyên chiến với tôi sao?”
Giọng điệu của ông ta rất nhẹ, nhưng sự tàn ác trong lời nói vô cùng rõ ràng.
Ai ngờ, Cao Dương lắc đầu nói: “Tổng giám đốc cũng không muốn đối địch với ngài, thực tế, chuyện của cô Dương, anh ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng.”
Anh ta lại đưa một thứ gì đó đến, chuyển chủ đề: “Còn nói, cụ Dương nhìn trúng một mảnh đất, mãi vẫn chưa lấy được.”
Dương Chiến khẽ giật mình, nhận lấy xem xét, hơi ngạc nhiên: “Đây là…”
“Đây là thành ý tổng giám đốc muốn thể hiện với ngài.” Cao Dương không quan tâm hơn thua nói: “Anh ấy nói, dù là chuyện chị Ngọc làm hay là đứa bé chưa ra đời kia, anh ấy cũng sẽ không so đo, cũng hy vọng cụ Dương có thể bỏ qua thành kiến.
Nhưng mà, duy nhất có người, ngài không thể động vào.
Nếu không chính là chạm vào điểm mấu chốt của tổng giám đốc, đến lúc đó, chính là ngài chủ động tuyên chiến với anh ấy rồi.
Mặc dù tổng giám đốc không thích chiến tranh, nhưng không phải là người sợ phiền phức, cùng lắm thì hai bên đều tổn hại, nhà họ Dương khẳng định cũng không chiếm được chỗ tốt nào.”
Nhìn hợp đồng trong tay này, biểu cảm của Dương Chiến dần dần trở nên phức tạp.
Thật lâu sau, ông ta ngẩng đầu, nhìn Cao Dương, nheo mắt lại, có thâm ý khác nói: “Vì một người phụ nữ, làm nhiều như vậy, đáng sao?”
Cao Dương vẫn luôn mỉm cười: “Có đáng hay không, mỗi người một ý.
Cũng như, tôi cho rằng, cụ Dương vì chút chuyện trước kia, liên lụy đến danh dự và tiền đồ của con trai mình cũng không đáng.”
Dương Chiến mím môi, giống như nghiền ngẫm chau mày: “Cậu ta thật đúng là rất để ý cô gái kia, nói như vậy tôi càng không thể để cậu ta như nguyện.
Dựa vào cái gì, cháu gái của tôi phải nếm qua đau khổ, mà cậu ta lại ôm được người đẹp về nhà chứ?”
“Cụ Dương, tổng giám đốc hiểu tâm tư của ngài, chỉ cần ngài chịu giơ cao đánh khẽ, không quấy rấy đến cô ấy, anh ấy sẽ cách thật xa, sau này cũng sẽ không có quan hệ với Tưởng Cầm nữa.”
Dương Chiến ngẩn người, ngược lại có chút bất ngờ.
Trong thư phòng, lập tức yên tĩnh lại, biểu tình của Dương Chiến âm thầm khó có thể đoán được, Cao Dương sau khi trầm mặc một lúc mở miệng: “Cụ Dương, tôi nói một câu không nên nói, tổng giám đốc vì cô ấy, có thể không quan tâm mọi thứ, cho nên, cụ Dương, cần gì phải lưỡng bại cầu thương…”
Dương Chiến chậm rãi đưa tay lên ngăn lại lời tiếp theo của anh ta.
Cao Dương chỉ nhìn ông ta, ông ta đứng dậy, đi đến trước bàn, lại lấy bút lên, vẻ mặt chuyên tâm viết chữ tiếp, Cao Dương thấy thế, mỉm cười gật đầu: “Tôi hiểu.” Anh ta lễ phép gật đầu với Dương Chiến: “cụ Dương, quấy rầy rồi.”
Dứt lời, anh ta xoay người ra khỏi thư phòng của Dương Chiến.
Ra cửa chính, Cao Dương ngồi vào trong xe lập tức gọi điện thoại báo cáo.
“Tổng giám đốc, xem ra nhà họ Dương chắc là sẽ không truy cứu nữa..Vâng, được rồi, tôi sẽ đợi con trai chị Ngọc thả ra sẽ rời đi…”
Cúp điện thoại, Cao Dương thở ra một hơi sai, quay đầu nhìn về phía nhà họ Dương, trong lòng không khỏi cảm thán.
Mặc dù vừa rồi anh ta thể hiện bình tình, nhưng đối mặt với Dương Chiến cũng không nhẹ nhàng như vậy, cũng may tổng giám đốc đã chuẩn bị chu toàn, bằng không, anh ta thật sự không biết mình có thành công hay không.
Trong thư phòng, Dương Chiến buông bút xuông, chậm rãi thong thả bước đến bên cửa sổ, giống như mệt mỏi, hai con mắt nhắm lại.
Hứa hẹn của Mộ Dung Hoành Nghị, ông ta tin, bởi vì, cho dù không có ông ta ngang ngược can thiệp, cũng nghĩ hai người bọn họ nhất định sẽ không bên nhau.
Nghĩ như vậy, trong lòng lại bình thường trở lại, xem như cuối cùng cũng có cái để nói với cháu gái.
Chợt có gió thổi qua, nhất lên một góc giấy tuyên thành trên mặt bàn, chữ “Thích” bên trên, sớm được hong khô.
Cửa ra vào trại tạm giam, chị Ngọc lo lắng ngóng trông, cuối cùng, bà ta nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, kích động chạy đến, ôm cổ cậu ta: “Trấn con ơi!”
Lâm Trấn gục đầu xuống, trầm thấp gọi một tiếng: “Mẹ.”
Chị Ngọc khóc đủ rồi, vội nói: “Không sao chứ, không sao chứ, nhanh cùng mẹ quay về.”
“Vâng.”
Lâm Trấn gật đầu, lơ đãng nhìn một cỗ xe màu đen có rèm che ở đối diện đang từ từ lái đi khỏi tầm mắt của cậu ta.
Chị Ngọc nhìn lại về phía bên kia, thở dài một tiếng: “Đi thôi.”
Trên đường trở về, hai mẹ con đều không nói một lời.
Cho đến khi quay về nhà, Lâm Trấn phịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt chị Ngọc, hung hăng bạt tai chính mình: “Mẹ, là con gây phiền phức cho mẹ!”
Đau lòng nhìn con trai, chị Ngọc muốn ngăn lại, tay duỗi ở giữa không trung lại từ từ rơi xuống, lắc đầu nói: “Trấn à, dù là mẹ làm chuyện gì, cũng là vì con, con chỉ cần nhớ là được rồi.”
Nói xong, sâu kín thở dài một hơi, đi vào phòng bếp.
Lâm Trấn quỳ trên đất nửa ngày, hai tay nắm thành nắm đấm, con mắt mở to đỏ lên.
Đột nhiên, cậu ta đứng dậy, thay quần áo đi ra ngoài.
Chị Ngọc ở trong phòng bếp nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng đi ra ngoài: “Trấn, con đi đâu?”
Ngoài cửa đã sớm không còn ai.
…
Lưu Bình đẩy cửa phòng Tưởng Cầm ra, cô đang ngồi giữa giường, trong tay ôm một quyển vở, đang không ngừng vẽ.
“Ôi, lại đang vẽ? Không thể nghỉ ngơi một chút sao?” Bà nhỏ giọng oán trách, đi qua nói: “Bên ngoài có một người trẻ tuổi muốn gặp con.”
Tưởng Cầm không ngẩng đầu lên hỏi: “Ai thế?”
“Ách, cậu ta nói cậu ta là con trai của chị Ngọc…”
Bút trong tay lập tức dừng lại, Tưởng Cầm ngẩng đầu, sau khi bỏ đồ xuống thì xuống giường: “Con đi ra xem.”
Đi đến cửa, nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi, tóc nhuộm màu xanh lam nổi bậc, đang mặc t – shirt, một cái quần jeans đầy lỗ thủng, đứng ở đối diện.
Tưởng Cầm nháy mắt: “Cậu là…con trai của chị Ngọc?”
Lâm Trấn đi đến, nhìn Tưởng Cầm, đột nhiên quỳ xuống với cô.
Tưởng Cầm kinh hãi, “Cậu…” Cô vội vàng muốn kéo cậu ta lại, Lâm Trấn lại lắc đầu: “Tôi là thay mẹ tôi đến trả nợ.”
Tay Tưởng Cầm cứng lại, nghi ngờ hỏi: “Trả nợ?”.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
54 chương
153 chương
1 chương
9 chương
63 chương
10 chương