Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 511 : Cô Nhất Định Sẽ Gắng Qua
Sau đêm đó, cô không còn tin tức của anh, cũng chưa từng chủ động hỏi.
Kỳ thật, dùng một cách tạm biệt không tính là tạm biệt như vậy để kết thúc, đối với cô và anh đều tốt, ít nhất, cô biết, giây phút rời đi kia, không hận nhau.
Vậy là đủ rồi.
Buổi chiều, Tưởng Cầm cố ý yêu cầu xuất viện, dù sao, cơ thể của cô cũng phải điều dưỡng từ từ, cô tình nguyện về nhà.
Vưu Thiên Ái lái xe đưa cô về, bất ngờ là, Tưởng Mạc Hoài lại xuất viện sớm hơn cô hai ngày.
Đi vào phòng của ba, ông ngồi trên xe lăn, mặc dù triệu chứng trúng gió không giảm bớt, nhưng sắc mặt không tệ.
Nhìn ra được, là vì mẹ đã về nên tâm trạng mới tốt lên.
“Ba,” Cô hạ giọng gọi một tiếng.
Khóe miệng Tưởng Mạc Hoài co giật hai cái, nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô, than nhẹ một tiếng. nói: “Mặc dù quá trình vất vả…, nhưng kết quả như vậy là tốt nhất.”
Tưởng Cầm đương nhiêu hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của ba, ánh mắt cô lảng đi, không muốn nhắc lại, sau đó đưa phần tài liệu Cao Dương đưa đến bệnh viện đến trước mặt ông.
Lúc sau nói nói: “Anh ấy trả Tưởng Thị cho ba rồi.”
Ai ngờ, Tưởng Mạc Hoài lại lắc đầu: “Anh ta không phải đưa cho ba, mà là đưa cho con.”
Tưởng Mạc Hoài là người sáng suốt, Mộ Dung Hoành Nghị làm ra một trận thế lớn như vậy, từng bước cướp đi mọi thứ, kết quả, anh lại không đi đến bước cuối cùng, vì sao, trong lòng ông rất rõ.
Tình cảm của anh với con gái mình, Tưởng Mạc Hoài cũng chưa từng phủ nhận.
Chỉ là…Bỏ thân phận Mộ Dung Hoành Nghị qua một bên không nói, cho dù anh có ưu tú hơn nữa, Tưởng Mạc Hoài cũng không thể nào chấp nhận anh.
Trên vấn đề này, nhân vật của Tưởng Mạc Hoài vĩnh viễn là một người bố, là một người bố không muốn con gái chịu một chút tổn thương nào,
Tưởng Cầm cũng không bao nhiêu hứng thú với chuyện này, thứ quan trọng nhất của cô đã mất đi, bây giờ cái gì đối với cô cũng không có ý nghĩa.
“Công ty vẫn là Cao Dương tạm thời quản lý, ba tùy thời có thể tiếp nhận.”
Tưởng Cầm nói qua, đứng dậy muốn đi, Tưởng Mạc Hoài gọi cô lại, ông nói: “Thân thể của ba, con cũng biết, chỉ sợ không có tinh lực mà để ý đến công ty nữa.
Nếu như…con có thể tiếp nhận thay cho ba, ba nghĩ ba sẽ rất yên tâm.”
Tưởng Cầm vẫn trầm mặc, hồi lâu mới lên tiếng: “Con không có tâm trạng đó.”
Đối với chuyện này, Tưởng Mạc Hoài cũng không bất ngờ: “Con chỉ là không có tâm trạng, không phải là không có năng lực…Cho nên, ba cho con thời gian, đợi đến lúc con có tâm trạng.”
Tưởng Cầm không trả lời, đẩy cửa ra ngoài, sau lưng đứt quãng truyền đến tiếng của Tưởng Mạc Hoài: “Cầm, con phải nhớ kỹ, một đời người rất dài, con chẳng qua cũng chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.”
Tưởng Cầm đóng cửa lại, với chuyện mình muốn sống một cuộc đời thế nào, cô chưa từng nghĩ đến, bây giờ nếu có thể đần độn sống qua một đời như vậy, cũng không tệ.
Đi xuống lầu, Lưu Bình và Vưu Thiên Ái đang bận rộn trong phòng bếp, thấy cô xuống, Lưu Bình vội vàng giục cô về phòng nghỉ ngơi, không cho phép xuống lầu nữa.
“Thời điểm này của phụ nữ là quan trọng nhất! Nếu như không dưỡng tốt thân thể, đây chính là chuyện cả đời!”
Lưu Bình lại lấy cái gì đó trong tay Vưu Thiên Ái: “Thiên Ái à, con về phòng với con bé đi, một mình dì bận rộn là được rồi.”
Vưu Thiên Ái gật đầu đưa Tưởng Cầm về phòng, nhìn chằm chằm cô lên giường, lúc này mới ngồi sang một bên, nhìn nhìn cô, hỏi: “Bên công ty định làm thế nào?”
Tưởng Cầm nằm trên giường, hai con ngươi vẫn vô thần nhìn lên trần nhà, lắc đầu: “Không biết.”
Vưu Thiên Ái liếc cô một cái: “Tớ xin cậu đấy, cậu có tâm một chút có được không? Tốt xấu gì đó cũng là công ty nhà các cậu!”
Ánh mắt Tưởng Cầm hơi rũ xuống, nhìn lên trên, có chút như trên mây: “Có hay không có nó, đối với tớ cũng không quan trọng đến như vậy.”
“Vậy cái gì mới quan trọng?” Vưu Thiên Ái chất vấn: “Mộ Dung Hoành Nghị sao?”
Tưởng Cầm nhíu mày lại, không nói gì.
“Vì một người đàn ông, cậu lại làm mình muốn sống muốn chết, Tưởng Cầm, cậu cũng có bản lĩnh quá!” Vưu Thiên Ái cười nhạo một tiếng không chút lưu tình nói: “Trên thế giới này có hai thứ không đáng tin, một là đàn ông, cái khác là tình cảm! Có thời gian để đau lòng không bằng thử nghĩ xem, làm thế nào mới có thể khiến mình sống càng tốt hơn!”
Tưởng Cầm vẫn không nói một lời, hai con ngươi hơi khép lại, không nhìn rõ cảm xúc trong mắt.
Vưu Thiên Ái có mấy phần cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cô ấy oán giận nói: “Cũng chỉ là bị sự thật đẩy một cái mà thôi, cậu đã uất ức như vậy? Tưởng Cầm trước kia chưa bao giờ để bất kỳ kẻ nào trong lòng đâu rồi? Cậu có chút tiền đồ có được không!
Tưởng Cầm trầm mặc, làm Vưu Thiên Ái nổi giận, cô ấy đứng vọt lên, cả giận nói: “Nếu như thật sự không cam lòng như vậy thì đi tìm anh ta! Tớ cùng cậu đi gặp tên khốn nạn kia với cậu!”
Cô ấy không thể nhìn dáng vẻ Tưởng Cầm như bây giờ, cho nên, tình nguyện cùng với cô đi thêm một đoạn, làm cô hoàn toàn mất hết hi vọng, cũng tốt hơn là trừng phạt chính mình vì lỗi sai của người khác như bây giờ!
Cô ấy muốn kéo Tưởng Cầm xuống giường, tay Tưởng Cầm lại nhẹ nhàng ngăn cô ấy lại, Vưu Thiên Ái giật mình, cô nâng mắt lên, khẽ mấp máy môi, tự cười một tiếng, không nhanh không chậm nói: “Phụ nữ tính tình quá nóng nảy, rất dễ có nếp nhăn.”
Vưu Thiên Ái trừng mắt nhìn cô: “Còn nói? Đây không phải đều là vì cậu!”
“Tớ biết.” Ánh mắt, khóe miệng Tưởng Cầm vẫn luôn mỉm cười thản nhiên.
Vưu Thiên Ái nhìn chăm chú, lại quay về: “Cầm, không phải cậu không chịu nổi một kích như vậy chứ.”
Nhân hôm nay, Vưu Thiên Ái cũng nhớ lại, tình cảnh lần đầu tiên đến thăm hỏi cô.
Trước khi đến, Vưu Thiên Ái nghĩ sẵn những lời dạo đầu, nhắc mình phải thể hiện tự nhiên một chút, hào phòng một chút, không muốn tạo thêm cho cô bất kỳ áp lực hay không thoải mái gì.
Kết quả, không đợi cô ấy mở miệng, Tưởng Cầm đã mỉm cười trước với cô ấy, nói: “Thiên Ái, cậu là người đầu tiên đến thăm tớ.”
Khoảnh khắc đó, Vưu Thiên Ái trong lòng chua xót muốn khóc, nhưng Tưởng Cầm lại vô cùng bình tĩnh, đạm mạc.
Sau đó, Vưu Thiên Ái từng nói bóng nói gió hỏi tâm trạng lúc đó của cô, Tưởng Cầm trả lời cô, không muốn bị sự thật tàn nhẫn nuốt chửng, cố gắng thích ứng, là lối ra duy nhất, Vưu Thiên Ái quả thật bị chấn động, phải biết rằng, lúc đó Tưởng Cầm cũng chỉ mới 17 tuổi.
Mà Tưởng Cầm bây giờ, phải kiên định mạnh mẽ hơn, càng thấu hiểu cách sinh tồn, cô không nên yếu ớt như vậy.
“Có lẽ, cũng bởi vì thứ đáng giá đã từng có được mới biết được nỗi đau khi mất đi, cho nên không dám làm liều nữa.” Tưởng Cầm hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Thiên Ái, lần này, cậu vẫn có thể ở bên cạnh tớ sao?”
Vưu Thiên Ái khẽ giật mình, lập tức, cười thành tiếng: “Nào có chuyện tốt như vậy? Lần này, tớ muốn gấp đôi lương!”
Tưởng Cầm cười rồi, có mấy phần vui vẻ lại có mấy phần mấy phần cô đơn người ngoài không nhìn thấu được…
…
Nhận được điện thoại của Tưởng Cầm, Nghiêm Túc dừng hết tất cả mọi chuyện, đứng dậy đi đến ban công, muốn gió đêm thổi vào để đầu óc càng thêm thanh tỉnh.
“Nghiêm Túc, có thể giúp tôi một việc không?” Tưởng Cầm đi thẳng vào vấn đề nói.
Nghiêm Túc ngay cả do dự cũng không: “Cô nói đi.”
“Giúp tôi quản lý Tưởng Thị.” Cô ngừng lại, “Tạm thời.”
Nghiêm Túc nhíu mày một cái thật sâu, chi tiết trong đó không cần hỏi nhiều đương nhiên cũng có thể đoán ra được, anh ta nhẹ nhàng cười: “Vì sao tìm tôi?”
Anh để ý, không phải là tìm anh ta làm gì, mà là tại sao lại tìm anh ta! Với anh ta mà nói, nguyên nhân quan trọng hơn so với động cơ.
Tưởng Cầm hơi trầm mặc, sau đó mở miệng: “Anh là người mà tôi tín nhiệm nhất!”
Nghiêm Túc một tay cầm điện thoại, tay kia cắm ở túi quần, ngầng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, cười: “Ha ha, chỉ là người cô tín nhiệm nhất sao?”
Tưởng Cầm không trả lời, cũng không biết trả lời thế nào.
Mặc dù, đáp án này, không phải là anh ta muốn nghe, nhưng mà, cũng xem như là cho qua.
Nghiêm Túc thu lại ý cười, nhàn nhạt đáp lại: “Tôi có thủ đoạn quản lý của tôi, tôi không hy vọng người khác can thiệp vào.
Mặc khác, tôi cũng sẽ không quản lý quá lâu, cho nên, cô nhất định phải trong thời gian này vực dậy chính mình.”
Tưởng Cầm nở nụ cười: “Cảm ơn.”
“Tôi nói rồi, không muốn nghe cô cảm ơn với tôi nữa.”
“….vậy thì, ngày mai gặp?”
Đầu bên kia điện thoại, Nghiêm Túc phát ra một tiếng cười trầm thấp.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Cầm nghe được tiếng cười vừa rõ ràng vừa trong sáng như thế của anh ta, cũng không khỏi cười ra tiếng theo.
Cúp điện thoại, nụ cười trên trên miệng Nghiêm Túc, cũng không biến mất.
Quả nhiên, cô so với tưởng tượng của anh ta, kiên cường hơn nhiều, cú điện thoại này, cũng đến sớm hơn dự đoán một chút.
Cao Dương làm xong hết công việc của mình mới đến nhà ăn nhân viên, lúc này không có nhiều người lắm, anh ta vừa nhấc mắt lên thì nhìn thấy người ngồi bên cạnh cửa sổ.
Nhẹ nhàng cười một tiếng, anh ta bước qua, trực tiếp ngồi xuống nói: “Cô muộn như vậy mới đến?”
Thuốc giữa ngón tay Vưu Thiên Ái dập tắt: “Tôi đang đợi anh.”
Cao Dương ngược lại có chút bất ngờ, vì vậy lại cười: “Hả?”
Vưu Thiên Ái ngước nhìn lên, yên lặng hỏi: “Mộ Dung Hoành Nghị đâu?”
Ánh mắt Cao Dương cụp xuống, vẻ mặt thong thả trả lời: “Cô là thay cô Tưởng hỏi sao?”
“Chỉ là tôi muốn biết.”
Cao Dương mỉm cười: “Vậy thì xin lỗi, tôi không thể trả lời.”
Anh ta tự nói với mình, nếu như Tưởng Cầm muốn hỏi, có thể, anh ta sẽ tự tiên chủ trương, lần nữa cho hai người một cơ hội.
Nhưng kết quả…
Vưu Thiên Ái cũng không giận, có vẻ không phải rất để ý đến chuyện này, cô ấy nói: “Vậy thì cứ giữ bí mật nhỏ của anh, ai đến hỏi cũng không được nói.
Cầm cô ấy cần một bắt đầu mới, trong đó tuyệt đối không có Mộ Dung Hoành Nghị.”
“Cô có thái độ rất cực đoan với tổng giám đốc.” Cao Dương nói thế.
Vưu Thiên Ái nhếch khóe miệng lên, cười khé: “Tôi chỉ có thể chọn một lập trường, nếu như lần nữa quyết định đứng về phía Cầm, tôi sẽ không để người khác dễ dàng bắt nạt cô ấy.”
Cao Dương dường như có chút hứng thú, nhìn chằm chằm vào cô ấy, sau đó nở nụ cười: “Có cô ở bên cạnh, cô ấy nhất định sẽ vượt qua.”
Nên hỏi cũng đã hỏi, Vưu Thiên Ái đứng dậy muốn rời đi, Cao Dương nhìn cô ấy, chậm rãi hỏi: “Tôi có thể cho rằng, cô là chạy ra từ bóng ma này sao?”
Vưu Thiên Ái không trực tiếp trả lời, mà nói: “Tôi nhớ, có người từng nói, đau lòng vì một người không thương mình, thì nên tỉnh lại.
Tôi nghĩ…tôi đã tỉnh rồi.”
Hai con mắt của Cao Dương, không thể tự chủ nhóm lên một vòng sáng, rất nhanh, không kịp bắt lấy.
“Nói như vậy, cô sẽ quên anh ta đi, có thể tiếp nhận một tình cảm khác rồi sao?”
Vưu Thiên Ái sững sờ, quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt Cao Dương vẫn như trước, khóe miệng có nụ cười ôn hòa, ánh mắt trong như nước.
Tim không khỏi đập lỡ một nhịp, trở nên không chút quy luật.
Cô ấy vội xoay tầm mắt, nói: “Tôi còn chưa muốn xem xét đến vấn đề này.”
Nói xong, cô ấy vội vàng rời khỏi nhà ăn..
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
264 chương
18 chương
37 chương
107 chương