Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 220 : Không thể đưa đứa nhỏ theo

Hồng Liệt sửng sốt, ý cười cứng ngắc trên gương mặt. Mấy năm nay, cô chưa từng chủ động nhắc đến người và việc nước Z, anh ta gần như quên mất, cô mang theo thương tích đầy mình từ nước Z đến đây. Mỗi một người, đều có quá khứ thuộc về chính mình. Một lúc sau, biểu tình trên gương mặt Hồng Liệt thả lỏng, thuận thế năm tay cô: “Được, có anh đi cùng em, nhất định tất cả sẽ thuận lôi. Lần này, em muốn về bao lâu?" “Nhanh thì mấy tháng, chậm thì khoảng hai năm, sẽ không quá lâu” Trái tim căng chặt của Hồng Liệt, hoàn toàn thả lỏng, chỉ cần cô chịu trở về, vậy là đủ rồi. Bọn họ, còn có rất nhiều thời gian. "Được, anh về với em, đợi chúng ta trở lại, sẽ tiếp tục niềm vui bất ngờ ban nãy!". Cảnh báo được giải trừ, Tiêu Nhi âm thầm thở phào, cong môi cười nhạt, không tỏ rõ thái độ. Buổi tối. Trong căn phòng trẻ con cực lớn được trang trí theo phong cách thủy thủ, chiếc đèn ngủ nhỏ bé yếu ớt soi chiếu giường ngủ xinh xắn, soi sáng cậu bé nhắm chặt đôi mắt thở đều đang nằm trên giường. Tiêu Thục Nhi buông quyển “Chiến lược tài chính" trong tay xuống, khóe môi hàm chứa ý cười. Mấy đứa nhỏ khác trước khi ngủ đều nghe kể chuyện cổ tích, thằng nhóc này bắt đầu từ năm ba tuổi, chỉ thích nghe tin tức tài chính. Cô dịu dàng vuốt mái tóc xoăn trên trán cậu bé, khẽ hôn lên trán: “Ngủ ngon, con yêu!” Cô nhẹ nhàng nói xong, kéo lại góc chăn cho cậu bé, đứng lên rời khỏi. Khi vừa xoay người, tay cô bị một bàn tay bé nhỏ mềm mại kéo. Tiêu Nhi đột nhiên bật cười. lại. "Con yêu, con không ngoan! Lại giả vờ ngủ lừa mami!” Cô quay đầu nói, ánh mắt không giấu được vẻ yêu thương chiều chuộng. Cậu bé vừa rồi còn giả vờ ngủ trên giường, hé môi mỉm cười, tròng mắt sáng tỏ như sao trời: “Mami, con diễn có giỏi không?". Tiêu Nhi khom người, thân thiết điểm nhẹ lên chóp mũi cậu: "Giỏi, rất giỏi, mami bị kỹ thuật diễn xuất cao siêu của con lừa rồi này." Ý cười trên gương mặt cậu bé càng đậm, ngọt ngào nói: "Nhưng hôm nay kỹ thuật diễn của mami không tốt!” Cậu bé chớp mắt, lộ ra vài phần già dặn: “Mami, hôm nay rõ ràng mẹ đoán được daddy sẽ cầu hôn, tại sao mẹ lại cố ý đổi chủ đề vậy? Có phải mẹ không muốn gả cho daddy? Hay là chưa chuẩn bị xong? Là vị trí hoàng phi, khiến mẹ cảm thấy áp lực quá lớn sao?". Tiêu Nhi bị dáng vẻ nghiêm túc của cậu bé chọc cười, nắm chặt bàn tay mũm mĩm của cậu bé: “Con yêu, sao con lại thông minh như vậy?!". Cậu bé bật cười, đắc ý lắc đầu: “Vì con là con yêu của mami với daddy mà!". Sau đó cậu bé lại nói: “Cho nên, mami, mẹ đừng chuyển chủ đề nữa!". Khúc xương nhỏ này! Trực tiếp chặt đứt đường lui của cô! May mà, cô vốn cũng không muốn giấu. Tiêu Nhi đến bên giường ngồi xuống, một tay nắm lấy tay cậu bé, tay còn lại ôm cậu bé vào lòng: “Con nói đúng, mami quả thật vẫn chưa chuẩn bị xong. Nhưng không liên quan đến daddy của con và vị trí hoàng phi kia, là mami còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong, trong lòng vẫn còn chướng ngại. Cho nên, tạm thời không thể quyết định được." Cậu bé chớp mắt: “Liên quan đến nước Z sao? À, cho nên mami mới muốn về nước Z?" "Thông minh." Mày mắt Tiêu Nhi chứa ý cười, đáy mắt xẹt qua nỗi buồn không dễ phát giác. Cậu bé nằm chặt tay cô, mềm mại dụi vào lòng cô: “Mami, mẹ yên tâm, bất kể là chuyện gì, con và daddy đều sẽ cùng mẹ xử lý." Cậu bé khựng lại, như nghĩ đến chuyện gì đó, tò mò ngẩng đầu nói: “Mami, từ nhỏ mẹ đã để con học tiếng nước Z, lịch sử văn hóa nước Z, là muốn chuẩn bị để chúng ta cùng về nước Z sao?". Tròng mắt cậu bé vừa to vừa sáng, dường như có thể nhìn thấu lòng người. Tiêu Nhi xoa đầu cậu bé, ngăn cản tầm nhìn kia lại, dịu dàng nói: “Đương nhiên không phải. Vì mami là người nước Z, cho nên con cũng vậy, đương nhiên phải có hiểu biết nhất định với quê hương. Hơn nữa, nước Z là một nước văn minh to lớn, sở hữu văn minh lịch sử lâu đời và khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất, có rất nhiều chỗ để chúng ta học hỏi vay mượn." Cậu bé đột nhiên hiểu ra gật đầu: “Dạ, khi con nghe tin thời sự chính trị quốc tế, cũng có rất nhiều thứ liên quan đến sự phát triển mạnh mẽ của nước Z. Mami, thật muốn cùng mẹ và daddy về đó xem thử!” "Con ngoan đi, ngủ sớm chút, đợi mami và daddy chuẩn bị xong, sẽ đưa con đi cùng." Tiêu Nhi nói rồi, nhét cậu bé vào trong chăn, đắp xong, lại hôn lên trán cậu: “Được rồi, ngủ ngon, con yêu” “Ngủ ngon, mami!” Cậu bé ngọt ngào đáp lời, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhớ đến những cảnh sông núi tráng lệ của nước Z trong sách và video đã xem, từ từ bước vào giấc mộng. Hôm sau, sáng sớm. Trong phòng ăn, Tiêu Nhi và Hồng Liệt, cậu bé đang dùng bữa sáng. Thị nữ Sa Lệ vội vàng bước vào, hành lễ báo cáo: “Điện hạ, vương hậu đến." Cô ta vừ dứt lời, vương hậu Đề Đạt Ba Tụng cùng bốn thị nữ theo hầu, vội vã bước vào. Vương hậu Đề Đạt có ngũ quan thanh tú, mang theo phong cách cổ kính và duyên dáng mà người ở độ tuổi này nên có, cộng với cách ăn mặc giản dị, chỉ mang theo vài món trang sức vàng tô điểm, hiển nhiên vô cùng bình dị gần gũi, cũng có thể nhìn ra vô cùng vội vàng. Tiêu Nhi và Hồng Liệt nhìn nhau, vội vã kéo cậu bé đứng lên, dẫn dắt người trong phòng hành lễ. "Tham kiến mẫu hậu." “Tham kiến vương hậu” Vương hậu Đề Đạt mỉm cười đoan trang, thân thiết nói: “Miễn lễ. Ta qua đây chỉ muốn cùng bảo bối Vân Thiên dùng bữa sáng, mọi người không cần căng thẳng.” Đại thị nữ sau lưng bà nhấc tay, bảo nhóm người giúp việc lui xuống, trong phòng chỉ còn lại tổ tôn ba đời. Không có thị nữ, vẻ mặt của vương hậu Đề Đạt rõ ràng thoải mái hơn. Bà hiền từ vẫy tay với cậu bé: "Bảo bối Vân Thiên, nhanh, đến chỗ bà nội." Cậu bé hé môi mỉm cười, lập tức buông tay Tiêu Nhi ra. "soạt" một tiếng nhào vào lòng vương hậu Đề Đạt, dùng ngôn ngữ Thanh Bạch tiêu chuẩn nói: “Bà nội vương hậu, Vân Thiên rất nhớ bà." Cả trái tim của vương hậu Đề Đạt đều muốn tan chảy, ôm Vân Thiên không muốn buông tay: “Ây dà, đúng là cháu ngoan của bà." Hồng Liệt vội vàng mời vương hậu ngồi xuống: “Mẫu hậu, mời ngồi!". Vương hậu ôm Vân Thiên qua, lại hôn cậu bé rồi mới để cậu ngồi kế bên mình: “Gần đây Vân Thiên lại nặng hơn rồi, thật tốt." Tiêu Nhi thay bà lấy đồ ăn, cung kính nói: “Đều là công lao của mẫu hậu tận tâm cho người dạy dỗ chăm sóc." Năm năm nay, cô và Hồng Liệt trong mắt tất cả mọi người, là hoàng tử và hoàng phi được công nhận, chỉ là không tổ chức hôn lễ chính thức mà thôi. Vì khi Hồng Liệt đưa cô trở về, trong bụng cô đã có con, sợ động thai khí, mới không tổ chức. Sau khi sinh Vân Thiên, mấy lần vương hậu cho người hối thúc, Hồng Liệt muốn Tiêu Nhi đạt được vài thành tựu trong giới y học, không màng thể diện hoàng gia kéo rồi lại kéo. Nhưng trước mặt mọi người, cô đều xưng hô với các thành viên hoàng thất khác theo Hồng Liệt. Vương hậu khẽ cười, giọng điệu ôn hòa: “Là con và Hồng Liệt sinh tốt. Nhưng mà, tối qua ta nghe thị nữ nói, con muốn về nước Z? Còn muốn đưa Hồng Liệt và Vân Thiên đi cùng?". Tiêu Nhi mấp máy môi, thành khẩn nói: “Vâng, mẫu hậu, chúng con đúng là có dự định này” Vương hậu thu lại ý cười trên mặt, mày đẹp cau lại: “Nước Z dù sao cũng là quê hương của con, con và A Liệt trở về cũng là chuyện nên làm. Nhưng bảo bối Vân Thiên, các con không thể mang theo được." Giọng nói của bà dịu dàng, ngữ khí lại không cho phép từ chối.