Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 221 : Thưởng lớn tìm người

Vẻ mặt Tiêu Nhi hơi sửng sốt, Hồng Liệt lập tức mỉm cười hài hước nói: “Mẫu hậu, người nói gì vậy? Sao cứ như con và Nhi Nhi đi làm chuyện xấu thế? Chúng con chỉ là qua đó bàn việc làm ăn, rất nhanh sẽ về thôi. Hơn nữa, bây giờ Vân Thiên còn chưa đi học, chính là lúc tràn ngập tò mò với thế giới, vừa khéo theo chúng con đi xem thử thế giới này, thăm quê hương của mẹ thằng bé” Ánh mắt vương hậu dịu dàng xoay chuyển giữa Hồng Liệt và Tiêu Nhi, thở dài: “Không phải ta nghi ngờ các con, ta không nỡ xa cháu ngoan của mình." Bà xoay đầu nhìn Vân Thiên, ánh mắt tràn đầy ánh sáng hiền từ: “Chỉ cần ta nghĩ đến rất lâu không được nhìn thấy bảo bối Vân Thiên, trong lòng sẽ rất khó chịu” Tình yêu thương sâu sắc như vậy, không chỉ vì Vân Thiên thông minh đáng yêu, còn là vì Hồng Liệt nói với bên ngoài Vân Thiên là con trai của anh ta. Tiêu Nhi mấp máy môi, tâm niệm thoáng dao động, cô mím môi, muốn nói lại thôi. Chân Hồng Liệt dưới bàn, khẽ chạm vào đùi cô, lắc đầu. Trong mắt vương hậu chỉ có Vân Thiên, không phát giác động tác nhỏ của hai người. Tròng mắt sáng như thủy tinh của Vân Thiên xoay chuyển, ôm cánh tay vương hậu làm nũng: "Chỉ cần một khoảng thời gian dài không gặp bà nội vương hậu của con, trong lòng Vân Thiên cũng cảm thấy khó chịu!". Giọng nói trẻ con mềm mại, lập tức khiến vương hậu mỉm cười: “Ngoan! Đúng là cháu ngoan của bà." Vân Thiên giảo hoạt chớp mắt với Tiêu Nhi và Hồng Liệt, lại ôm cánh tay vương hậu lắc lư: “Nhưng mà, vừa nghĩ đến không thể ở cạnh daddy mami, vừa nghĩ đến không thể tận mắt nhìn thấy quê hương của mami, không thể tận mất nhin thấy sự cường thịnh và văn minh của nước Z, trong lòng Vân Thiên cũng khó chịu!". Nhìn cậu bé phụng phịu, phồng má, vương hậu lập tức đau lòng cau mày: “Cháu ngoan, đừng khó chịu, vậy con muốn làm sao?". Vân Thiên nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc: “Bà nội vương hậu, hay là như vầy, con theo daddy mami về làm việc, thuận tiện học hỏi kiến thức văn hóa khoa học. Chờ dady mami làm việc xong, con sẽ cùng họ về xây dựng tổ quốc của chúng ta! Đương nhên, trong thời gian đó, con đảm bảo mỗi ngày sẽ nói chuyện điện thoại với bà nội vương hậu, như vậy mỗi ngày bà nội vương hậu đều được gặp bảo bối Vân Thiên, bảo bối Vân Thiên cũng có thể gặp bà nội!". Cậu bé nói hết một hơi, chớp đôi mắt to đầy mong đợi nhìn vương hậu, gương mặt nhỏ nhắn có chút đắc ý vui vẻ vì bản thân nghĩ ra cách hay. Vương hậu trước giờ yêu thương cưng chiều cậu bé nhất, hoàn toàn không thể chống cự được ánh mắt như vậy, bất đắc dĩ thỏa hiệp nói: “Được rồi! Để con vui vẻ, bà nội sẽ lùi một bước!". Bà khẽ véo chóp mũi của Vân Thiên, nhấn mạnh: “Nhưng mà, con phải đảm bảo, mỗi ngày đều gọi video với bà nội!". Vân Thiên không nói hai lời, trèo lên ôm chặt cổ vương hậu, "chụt" một tiếng hôn lên má bà: “Cám ơn bà nội, bà nội vạn tuế! Bà là bà nội tốt nhất trên đời!” Dáng vẻ nịnh nọt của cậu bé, thật sự giống hệt mình năm đó! Tiêu Nhi nhìn bà cháu hai người vui vẻ, có một thoáng thất thần. Vương hậu vui mừng ôm Vân Thiên vào lòng, nói với Hồng Liệt: "Bất kể bận thế nào, nhất định phải chăm sóc tốt cho Vân Thiên, biết chưa? Thằng bé không chỉ là con của hai đứa con là cháu trai trưởng của hoàng thất Ba Tụng chúng ta, hơn nữa cũng là cháu trai duy nhất hiện nay, người kế thừa hoàng vị tương lai, không thể bên ngoài quá lâu, có hiểu chưa?". Hồng Liệt gật đầu, mỉm cười lộ hàm răng trắng: "Mẫu hậu yên tâm, chúng con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé” Anh ta thâm tình nhìn Tiêu Nhi: “Con và Nhi Nhi là cha mẹ của tháng be, sẽ không bạc đãi thắng bê." Gò mắt Tiêu Nhi nóng lên, trịnh trọng nói với vương hậu: “Cám 11 ơn mẫu hậu, chúng con làm xong việc, nhất định lập tức trở về." Vương hậu không ngạc nhiên với dáng vẻ chẳng nghiêm chỉnh của con trai mình, chỉ đành bất đắc dĩ dặn dò Tiêu Nhi: "Các con phải làm tốt, sớm trở về." Tiêu Nhi ngoan ngoãn gật đầu, cho đến khi vương hậu rời khỏi, cô mới thở phào một hơi. Nước Z, thành phố Cẩm. Hôm nay là ngày thành lập công ty dược SN lớn nhất, dưới trướng tập đoàn nhà họ Hoắc. Vừa sáng sớm, các phóng viên và giới truyền thông được mời hoặc nghe tin đều đến chật kín hội trường họp báo của tập đoàn nhà họ Hoắc. Mười giờ sáng, khi cánh cửa gỗ mở ra, một bóng người cao lớn được cấp cao của các công ty vây quanh tiến vào. Bộ đồ tây theo phong cách cổ điển, ôm trọn dáng người cao lớn của người đàn ông. Mày kiếm dài, cánh mũi cao thắng, mắt sâu lạnh lùng nhìn phía trước, chân dài thắng tắp bước đi, mang theo khí thế vương giả quân lâm thiên hạ. "Oa, chủ tịch Hoắc đẹp trai quá!". Trong tiếng máy ảnh lần lượt vang lên, không biết ai si mê cảm thán một câu, sau đó vang lên tiếng thảo luận. “Phải đó phải đó! Chỉ riêng nhan sắc thôi, đã có thể đẹp trai đến mức khiến chân tôi mềm nhũn! Thêm vào đôi chân dài mét tám kia, quả thật muốn lấy mạng." "Cô không biết à? Trước đây anh ấy ngồi xe lăn, nghe nói bị anh cả hãm hại, bị liệt ngồi xe lăn suốt mấy năm, suýt nữa mất mạng. May mà sau này gặp được thần y, dùng trung y truyền thống chữa trị chân của anh ấy, mới có địa vị hôm nay!” “Đúng rồi, tôi cũng nghe nói. Mấy năm nay trọng tâm của tập đoàn nhà họ Hoắc đều nghiên cứu y dược, chính là vì năm đó anh ấy nhận ân huệ của vị thần y kia. Nhờ chữa khỏi đôi chân, anh ấy mới khôi phục lại ý chí chiến đấu, sau này lại điều dưỡng sức khỏe, anh ấy mới đánh bại cậu cả nhà họ Hoắc năm đó." "Nói đến cậu cả nhà họ Hoắc này, cũng thật ghế gớm! Hại em ruột mình tàn phế, ngồi lên vị trí chủ tịch còn chưa thỏa mãn, vẫn muốn nuốt chửng cả nhà họ Hoắc, hạ độc giết người, bắt cóc tổng tiền, tất cả thủ đoạn gian ác đều sử dụng hết." “Còn không phải sao, loại người này vốn phải bị trời phạt. Ai mà ngờ vận may anh ta lại tốt như vậy, có người báo tin cho anh ta, khi chủ tịch Hoắc thu lưới, anh ta đã chạy trước. Anh ta còn sống, chỉ sợ sớm muộn cũng là mối họa ngầm của nhà họ Hoắc!” “Đúng vậy đúng vậy." Lại có một giọng nói được đè thấp xuống: “Tôi nghe nói chủ tịch Hoắc này, mấy năm nay, vẫn luôn treo thưởng lớn tìm người trên khắp thế giới, chỉ e là muốn tìm người kia!”