Cô vợ đánh tráo
Chương 88 : Dù sao thì
cũng không thể rửa sạch được, chi bằng chặt đứt đi Nghe nói như vậy, Thẩm Kiều lập tức ngước mắt lên nhìn anh một cái, cô cắn môi dưới giải thích: “Tôi sẽ giặt sạch sẽ cho anh.”
“Giặt thế nào?“ Dạ Mạc Thâm liếc mắt nhìn cô một cái, giọng điệu vô cùng trào phúng: “Giặt tay sao?”
Thẩm Kiều hơi khựng lại, chớp chớp mắt: “Dĩ nhiên là không phải, () tôi sẽ đưa đến tiệm giặt quần áo cho anh.”
Mặc dù nhà cô cũng không phải gia đình dư dả gì, nhưng cô là người có sự thưởng thức nên cũng biết, áo vest không thể dùng nước để giặt, đặc biệt là loại đắt tiền như thế này.
“À, còn may là không đến mức không biết gì.“ Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng: “Nhưng cô cảm thấy là giặt xong thì tôi sẽ mặc sao?”
Thẩm Kiều mím môi không nói câu nào.
Dạ Mạc Thâm tiếp tục không hề suy nghĩ mà nói ra mấy câu sắc như dao găm đâm thẳng vào tim cô: “Áo ) vest đã bị cô mặc rồi, tromg lòng tôi thấy căm ghét, coi như giặt sạch sẽ rồi tôi cũng sẽ không mặc.
Cũng giống như một người phụ nữ, trorig lòng yêu thích sự xa hoa phù phiếm, nhưng ngoài mặt lại giả vờ không có, cô ta cũng là một người phụ nữ không đứng đắn, hiểu chứ?”
Lúc đầu Thầm Kiều còn có thể không thèm để ý, nhưng sau khi nghe những lời này xong thì cảm thấy rất tức giận: “Chẳng phải chỉ là một cái áo vest thôi sao? Tôi cầu xin anh đưa cho tôi mặc sao? Là chính anh khoác cái áo vest này lên người tôi, nếu như anh cảm thấy cái áo vest này bẩn, vậy vừa nãy ở trong } văn phòng anh sờ soạng tôi một lúc lâu, sao anh không rửa tay đi?”
Dạ Mạc Thâm: “…”
Tiêu Túc: Mẹ nó, lượng tin tức quá lớn.
Sờ soạng..
Một lúc lâu? Tiêu Túc lặng lẽ đánh giá Thẩm Kiều một chút, không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên tặng cho cô một lời khen ngợi! Dạ Mạc Thâm không ngờ rằng lúc mèo con bộc phát lại đáng sợ như vậy, ngay cả mấy lời như thế này cô cũng dám nói thằng ra cho dù có cả người thứ ba, nhưng anh lại bị cô nói cho cứng họng, chỉ có thể hung ) hãng trả lời một câu: “Sao cô biết tôi không rửa?”
Thẩm Kiều thuận thế lấn tới: “Rửa rồi thì sao? Dù sao cũng không rửa sạch được, chỉ bằng chặt đứt luôn đi.”
Dạ Mạc Thâm: “…“ Trong lòng Tiêu Túc cảm thấy dở khóc dở cười, trợ lý Thẩm… Thật sự quá mạnh mẽ! Thẩm Kiều cũng vì bị anh làm cho tức điên lên, vốn cô còn tốt bụng định cầm áo vest về cho anh, cũng đã nói sẽ mang đi giặt cho anh, anh không mặc thì thôi, không cần phải nói mấy lời châm chọc cô như vậy ) chứ.
Cho nên, cô tức giận.
Bầu không khí trong thang máy căng như dây đàn, khí thế chiến đấu trên người Thẩm Kiều không hề giảm, còn hơi thở dữ tợn trên người Dạ Mạc Thâm thì lại dần dần tăng thêm.
Anh nheo hai mắt lại, đôi mắt đen như mặc mang theo ánh sáng khiếp người nhìn chằm chằm vào Thẩm Kiều.
Đối mặt với loại ánh mắt uy hiếp người khác như thế này, sau lưng Thẩm Kiều đã đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn đứng thẳng lưng dối mặt với Dạ Mạc Thâm, dáng vẻ như không () muôn chịu thua.
Một lát sau, Dạ Mạc Thâm cười lạnh: “Đúng là một người phụ nữ không biết xấu hổ.”
“Tịnh.”
Thẩm Kiều căm hận trừng mắt lườm anh một cái, bước nhanh ra khỏi thang máy.
Tiêu Túc suy nghĩ, cảm thấy tính tình Thẩm Kiểu cũng không phải dạng vừa, lại nhìn lại dáng vẻ hiện tại của Dạ Mạc Thâm, mặc dù tâm trạng của anh đang rất không ổn, nhưng rõ ràng là anh đã bị Thẩm Kiều làm cho tức nghẹn không thề nói ra lời.
() Bỗng nhiên vào lúc đó, Tiêu Túc lại cảm thấy hơi sảng khoái là sao? Có ai mà không biết, mặc dù cậu hai nhà họ Dạ ngồi trên xe lăn, nhưng vui buồn vô cớ, mà miệng thì vô cùng độc ác, đừng nói là đối với đàn ông, đối với phụ nữ cũng không có lúc khách khí.
Lúc đi tham gia các buổi tiệc, bất cứ người phụ nữ nào đến tìm Dạ Mạc Thâm nói chuyện, thì cuối cùng cũng đều bị anh nói cho đến mức hai mắt đỏ ngầu, không phải khóc chạy đi thì chính là tức quá phải bỏ di.
Bình thường Thẩm Kiều giống như một quả hồng mềm rất dễ bắt () nạt, không ngờ là lý lẽ cũng đúng trọng tâm như thế.
Như vậy vấn đề là? Tiêu Túc xum xoe trước mặt anh, nụ cười hề hề đê tiện hỏi: “Cậu Dạ, có cần tôi chuẩn bị dao cho ngài không?”
“Cút!”
Dạ Mạc Thâm đạp cho cậu ta một phát.
Sau khi Thẩm Kiều rời khỏi công ty, chuẩn bị đi thằng đến trạm xe buýt, thì lúc đang chờ xe, lại thấy một chiếc Bentley màu xám bạc dừng lại trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ ra () gương mặt dịu dàng của Dạ Lẫm Hàn.
“Em dâu.”
“Anh cả?“ Thẩm Kiều hơi khựng lại: “Sao anh lại ở chỗ này?”
“Về nhà sao? Lên xe đi, anh cả đưa em về.” Dạ Lẫm Hàn đi xe về nhà họ Dạ? Như vậy thì đương nhiên sẽ không chạm mặt Dạ Mạc Thâm, đến lúc đó Dạ Mạc Thâm lại nói cô không đứng đắn, nay người này mai người kia.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều lại uyển chuyển từ chối ý tốt của Dạ Lẫm Hàn: () “Không cần đâu anh cả, em đã quen ngồi xe buýt rồi.”
Dạ Lẫm Hàn vẫn chưa từ bỏ ý định, cười nói: “Xe buýt nhiều người, đi xe của anh an toàn hoàn hơn.
Thầm Kiều đáp: “Thật sự không cần đâu, anh cả, anh đi về trước di.”
Dạ Lẫm Hàn: “Em dâu sợ là ngồi xe của anh sẽ bị người khác bàn tán sao?”
Thẩm Kiều: “Em xin lỗi, anh cả, em…”
“Có phải là em dâu đang trách anh vì buổi sáng không giấu giúp em không?”
Nói đến đây, trên mặt Dạ () Lẫm Hàn để lộ ra chút cô đơn, ngay cả nụ cười nhẹ nhàng trên mặt cũng phai nhạt đi một chút: “Thôi, nếu đã vậy…” Bởi vì đây là trạm xe buýt, cho nên cuộc nói chuyện giữa Dạ Lẫm Hàn và Thẩm Kiều đều bị những người khác nhìn thấy và nghe được, đủ loại ánh mắt tò mò đánh giá Thẩm Kiều, khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ, cộng thêm Dạ Lẫm Hàn đang như thế này, làm Thẩm Kiều rất bất đắc dĩ.
“Anh cả.”
“Mau lên xe đi.”
Bất đắc dĩ, Thẩm Kiều chỉ có thể (} đi vòng qua bên ghế lái phụ, mở cửa Xe ngồi vào.
Sau khi ngồi vào xe, Thẩm Kiều bắt đầu mặt ủ mày chau, nơi này gần công ty như vậy, mặc dù về nhà họ Dạ thì có mấy con đường, nhưng không biết Dạ Mạc Thâm có thể đi ngang qua con đường này, rồi nhìn thấy cảnh này hay không? Chẳng qua là, bây giờ hẳn là cô không nên lo lắng về chuyện này, mà nên suy nghĩ chuyện sau khi trở về thì sẽ thế nào.
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều lập tức mở miệng nói: “Anh cả, lát nữa về tới giao lộ gần nhà, thì anh để cho em () xuống xe nhé.”
Nghe cô nói như vậy, thao tác điều khiển vô lăng của Dạ Lẫm Hàn hơi khựng lại, một lát sau anh ta cười quay đầu nhìn cô: “Em dâu, anh cả là người không biết xấu hổ như vậy sao?”
Khóe miệng Thầm Kiều hơi giật giật một chút, không phải là không biết xấu hổ, mà là có người nào thực sự quá kinh khủng.
Buổi sáng cô chỉ mặc một quần áo do người giúp việc của Dạ Lẫm Hàn chuẩn bị mà thôi, kết quả Dạ Mạc Thâm lại nồi cáu xé nát quần áo trên người cô, mặc dù sau đó anh () cũng tìm quần áo khác cho cô mặc vào.
Thế nhưng mà tính cách như thế, khiến cô thật sự rất sợ hãi.
Lỡ như đêm lại bị xé một lần nữa, Thẩm Kiều thật sự không dám cam đoan là Dạ Mạc Thâm có thể sẽ làm gì với mình không.
“Được, anh biết em khó xử, lát nữa anh đưa em đến giao lộ thì sẽ dừng xe.”
Dạ Lẫm Hàn hiểu được lòng người nói.
Lúc này Thẩm Kiều mới yên tâm được một chút: “Cảm ơn anh cả.”
(} “Đúng rồi, em với Mạc Thâm, quan hệ cứ như vậy sao?“ Dạ Lẫm Hàn đột nhiên hỏi.
Nghe anh ta nói vậy, Thẩm Kiều sững người, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Theo lý thuyết, quan hệ giữa cô và Dạ Mạc Thâm là hôn nhân kinh tế, lấy nhau về nửa năm sau là ly hôn, nhưng đây là bí mật giữa hai người bọn họ, không có lý do gì để nói cho Dạ Lẫm Hàn cả.
“Em dâu, em đừng hiểu lầm ý anh, ý của anh là thái độ của nó đối với em vẫn luôn tệ như vậy sao?”
Thẩm Kiều cụp mắt xuống, cười } cười: “Không quan trọng là tệ hay không, không phải tính cách của anh ta vẫn luôn là như vậy sao? Không phải anh cả đã bảo em phải thông cảm cho anh ta sao?”
“Đúng là như vậy, không sai, chẳng qua là anh cả cảm thấy hơi lo lắng cho em.“ Dạ Lẫm Hàn thở dài một hơi: “Có lẽ, lúc trước ông nội đưa ra quyết định này là một sai lầm, anh còn chưa nói cho em biết đúng không? Thực ra anh và Mạc Thâm không phải là anh em ruột.”
Thẩm Kiều chợt giật mình: “Không, không phải anh em ruột?”
Không trách được thái độ của {) Dạ Mạc Thâm đối với Dạ Lẫm Hàn vẫn luôn không tốt như vậy, mà cách anh sống cùng với người nhà họ Dạ cũng rất kì lạ.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
107 chương
63 chương
29 chương
65 chương
243 chương
10 chương