Cô vợ đánh tráo

Chương 74 : Theo dõi

anh ta Cuối cùng Thẩm Kiều thật sự đi theo, cô bàn chuyện với người ta cũng tạm được, bởi vì công việc trước kia cũng đã từng trải qua việc giống vậy, lúc đó cấp trên của cô bảo cô đi bàn một hợp đồng khó, mà đối phương vẫn luôn không chịu gặp mặt cô, cô di đến gặp nhưng bị từ chối rất nhiều lần. Thế là sau đó Thẩm Kiều phải tự mình đi tìm tổng giám đốc của đối phương, thế nhưng tổng giám đốc vẫn tránh gặp mặt cô, Thẩm Kiều dùng đủ cách để đi theo anh ta, xuất hiện ở những chỗ mà vị tổng giám đốc kia xuất hiện, sau đó vị tổng giám đốc kia bị cô đi theo đến tận bây giờ không có cách nào khác nên đồng ý cho cô một cơ hội. Một khi cơ hội tới tay thì Thẩm Kiều sẽ không để cho cơ hội chạy mất, nên rất nhanh đã giúp công ty lấy được phần hợp đồng kia. Thẩm Kiều đi theo nhóm người Dạ Mạc Thâm đến một căn biệt thự thì mới phát hiện hình như trước kia cô đã từng tới chỗ này rồi, lúc đó cô đang làm kiểm tra ở bệnh viện thì bỗng nhiên một nhóm người xông tới đánh cô ngất xỉu mang đi, sau khi tỉnh lại thì nhìn thấy Dạ Mạc Thâm. Chẳng lẽ… Lần này hai người phụ nữ kia cũng gặp phải tình cảnh giống như của cô? Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều cau chặt lông mày, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Tại sao Dạ Mạc Thâm chuyên môn đánh những người phụ nữ có thai? Nhìn thấy bọn họ xuống xe, Thẩm Kiều cũng bảo bác tài xế dừng xe lại, sau đó lặng lẽ xuống xe đi vào theo. Bác tài xế tò mò nhìn cô một cái, Thẩm Kiều cảm giác được ánh mắt ông ta có chút kỳ lạ, không muốn nhiều chuyện nên nói ra một câu: “Bác tài xế, tôi đi bắt kẻ thông dâm.” Nghe thấy vậy bác tài xế lập tức mở to hai mắt rồi chỉ vào người phía trước, Thẩm Kiều nhẹ nhàng gật đầu.  “Cố lên cô gái!” Biết chân tướng sự việc bác tài xế đáp trả cô bằng một lời động viên cố lên, sau đó nhỏ giọng nói: “Tôi đi ra bên ngoài chờ cô, nếu chút nữa cần thì cô ngồi lên xe của tôi.” Thẩm Kiểu nhịn không được cười: “Được.” Nhưng mà suy nghĩ kĩ, Thẩm Kiều vẫn nói thêm một câu: “Bác tài xế, nếu mười lăm phút tôi vẫn chưa đi ra thì bác đi trước đi.” “Được tồi.” Sau khi bác tài xế rời khỏi, Thẩm Kiều lén lén lút lút đi về phía cửa chính của căn biệt thự. Ngược lại không có người nào trông coi, thế mà cửa biệt thự vẫn mở ra như vậy, rõ ràng tất cả mọi người ở bên trong. Bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của Thẩm Kiều chui vào rất nhanh, di theo nhóm người Dạ Mạc Thâm và Tiêu Túc vào bên trong, may mắn cho cô là chỗ này trồng rất nhiều cây xanh nên cô có rất nhiều chỗ để ẩn thân. “Cậu chủ Dạ, người đã ở trên tầng hai, tôi mở thang máy để cậu đi lên. “Ừm.” Thẩm Kiểu ở bên ngoài nghe thấy vậy muốn cất bước đuổi theo nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy… Mình làm như vậy dường như có chút không chính đáng. Đây là chuyện của người ta, mà cô chạy tới dính vào để làm gì? Thế nhưng… Đáy lòng cô lại không kìm nén được sự hiếu kì, Thẩm Kiều vẫn chậm rãi đứng dậy, ghé vào cạnh cửa nhìn thấy những người đi theo cùng đi vào thang máy với Dạ Mạc Thâm, sau đó không gian bỗng trở nên trống rỗng. Thẩm Kiều suy nghĩ, vẫn cảm thấy nên đi xem một chút. Nghĩ tới đây Thẩm Kiều chạy về phía thang bộ, lúc đi đến đầu bậc thang thì đúng lúc nghe thấy đỉnh một tiếng thang máy mở ra, theo sau đó là tiếng xe lăn chuyển động, Thẩm Kiều vô cùng quen thuộc với tiếng này nên đoán được là Tiêu Túc đầy Dạ Mạc Thâm ra. Thẩm Kiều ghé vào phía sau cửa, cách một khe cửa nho nhỏ nhìn thấy một đoàn người đi vào một căn phòng, cửa phòng không đóng lại nhưng Thẩm Kiều lại không nhìn thấy một cái gì, cô có chút tò mò nên đẩy cửa tạo thành một khe nhỏ, muốn ra bên ngoài nghe một chút. Trong phòng có hai tên mang theo hai người phụ nữ đang ôm nhau ở một chỗ, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi, nhìn thấy cửa bị đẩy ra khiến cho các cô ta bị dọa sợ hét ầm lên, không dám động đậy. “Tất cả đứng lên, cậu chủ Dạ có chuyện muốn hỏi các cô!” Tiêu Túc nhìn thấy dáng vẻ thô lỗ của bọn cấp dưới, liền nhịn không được trách mắng một câu: “Các cậu có thể nhỏ tiếng một chút không, kiểu này sẽ dọa người ta sợ hãi!” Sắc mặt người kia thay đổi, lùi sang một bên không dám nói nữa. Tiêu Túc tiến lên an ủi cảm xúc của hai người phụ nữ có thai kia: “Các cô đừng sợ, cậu chủ Dạ của chúng tôi muốn hỏi các cô mấy vấn đề, tuyệt đối không có ác ý, các cô chỉ cần tập trung trả lời xong thì có thể đi.” Giọng nói của Tiêu Túc tương đối ôn nhu nên hai người phụ nữ có thai nhìn về phía anh ta, Tiêu Túc đánh giá hai người này một chút thì cảm thấy hai người lớn lên rất xinh đẹp, nhưng dáng người lại bình thường, không có chỗ nào đặc biệt. Trong hai người này sẽ có người mà cậu chủ Dạ muốn tìm? Trong đó có một người phụ nữ cũng đang nhìn Tiêu Túc, lại nhìn Dạ Mạc Thâm một chút: “Trả lời xong vấn đề thì có thể đi?”. Chuyên trang đọc truyện # trumt ruyen.c om # “Đương nhiên.” Tiêu Túc gật đầu: “Nhưng nhất định phải nghiêm túc trả lời, không thề nói dối!” Nhìn Dạ Mạc Thâm một cái, mấp máy môi, “Cậu chủ Dạ… Là tập đoàn Dạ thị đứng đầu thành Bắc?” Tiêu Túc có chút ngoài ý muốn: “Cô biết?” Người phụ nữ nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhìn thấy ánh mắt của Dạ Mạc Thâm có chút khác biệt, không nói gì. “Được, tôi hỏi các cô, ngày 13 tháng 6 ngày đó các cô đều đi qua chỗ đó để làm gì?” Tiêu Túc trực tiếp vào luôn vấn đề. Trong đó có một người nói ra rất nhanh những chỗ mình đi và những chuyện đã làm ngày hôm đó, Tiêu Túc nghe xong sau đó híp mắt lại hỏi cô ta: “Đều là thật sao?” Người phụ nữ tranh thủ thời gian nhẹ gật đầu, sau đó Tiêu Túc lại hỏi: “Vậy hôm nay cô đi kiểm tra có thai, mà nghe nói cô độc thân, vậy đứa con là của ai?” Nghe nói vậy, sắc mặt người phụ nữ thay đổi, hô hấp cũng dồn dập khẩn trương, cô ta nắm chặt mép váy của mình: “Cái này… Có liên quan gì sao?” “Thành thật trả lời vấn đề, bằng không…” Bỗng nhiên giọng nói Tiêu Túc thay đổi khiến cho lòng người nảy sinh sự sợ hãi. Người phụ nữ bị dọa đến run rầy rồi nhìn Tiêu Túc một chút, lại nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm, trong lòng biết hai người này không dễ chọc, cắn môi dưới, lúc này mới khó chịu mở miệng giải thích. “Là của bạn trai cũ của tôi, nhưng tháng trước anh ta vừa mới mồ chân mà lại cùng với người khác, hôm nay tôi đi kiểm tra để xem có phải có thai hay không, nếu như đúng thì tôi chuẩn bị phá thai. Tôi đã nói rõ ràng như vậy rồi, có thề thả tôi đi được chưa?” Ánh mắt Dạ Mạc Thâm nhìn thằng cô ta, một lát sau môi mỏng khẽ mở: “Có thể.” Tiêu Túc gật đầu, tìm người đến đưa cô ta ra ngoài, cũng an ủi cô ta một chút. Còn lại một người nữa, Tiêu Túc nhìn chằm chằm cô ta. “Đến cô, nói một chút đi, ngày đó cô đi những chỗ nào, làm cái gì?” Người phụ nữ ngồi không nhúc nhích, ánh mắt chuyền động, không biết đang định có chủ ý gì. “Anh là ai? Ở chỗ này làm cái gì?” Đột nhiên, khu bên ngoài truyền đến một tiếng kêu, sắc mặt Tiêu Túc thay đổi, lập tức nhìn ra phía bên ngoài. “Có người xa lạ xông vào, nhanh bắt lấy.” Thẩm Kiều thật vất vả mới đi ra khỏi thang bộ, lặng lẽ không tiếng động di tới gần cửa, muốn nghe một chút bọn họ đang nói chuyện gì, thế nhưng khoảng cách có chút xa nên cô không có nghe rõ. Cho nên toàn bộ quá trình chỉ thỉnh thoảng mới nghe được mấy câu, cái gì tháng 6, cái gì mang thai, cái gì bạn trai các loại. Thông qua mấy từ ngữ này nên Thẩm Kiều không biết chuyện gì xảy ra, lúc vừa rồi định đi đến gần để nghe một chút, ai biết lại đụng phải người đi ra từ bên trong, một nhóm người hai mặt nhìn nhau, sau đó dối phương kịp phản ứng. “Bắt lấy cô ta!” Thẩm Kiều lấy lại tỉnh thần, quay đầu muốn chạy. Người của đối phương bước di như bay, số người lại nhiều giống như thiên la địa võng, rất nhanh đã vây chặt Thẩm Kiều lại, Dạ Mạc Thâm xuất hiện trong vòng vây, Tiêu Túc đi theo phía sau, lúc thấy người đến là Thẩm Kiều thì lông mày Dạ Mạc Thâm cau lại thành một đường. “Tại sao cô lại ở chỗ này?”