Cô vợ đánh tráo

Chương 68 : Mắt đi mày lại

Giọng nói của cô cố gắng ép tới rất thấp, phòng ngừa Hàn Tuyết U đi đằng trước sẽ nghe được. Môi mỏng của Dạ Mạc Thâm cong lên, khẽ mở miệng nói. “Sợ?” Thẩm Kiều nhìn Hàn Tuyết U trước mặt một chút. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ, kiểu váy phác họa dáng người của cô ấy một cách hoàn hảo, dáng người của Tuyết U vẫn luôn rất đẹp, đường cong chữ S, vô cùng quyến rũ. Chẳng lẽ, Dạ Mạc Thâm coi trọng? Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều nắm chặt nắm đấm, cắn môi nói: “Anh biết rõ cô ấy là bạn của tôi, tại sao anh còn đồng ý đi ăn sáng với chúng tôi? Rốt cuộc cái có ý đồ gì?” “Cô vợ của tôi ơi, hình như cô không rõ tình huống cho lắm.” Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng, giọng điệu mang theo trào phúng. “Là bạn của cô mời tôi, cho dù có ý đồ không tốt, cũng là bạn của cô có ý đồ không tốt với tôi mới đúng.” Thẩm Kiều: “…” Nói rất hay rất có lý, thế nhưng cô không có cách nào phản bác! Không đúng! Tuyết U không phải loại người như vậy! “Anh ít tại ở đây nói hươu nói vượn đi, Tuyết U chỉ là thấy anh đi ra nên khách sáo hỏi anh một câu mà thôi, ai biết anh lại đồng ý thật chứ?” Bất luận như thế nào, Thầm Kiều đều kiên quyết không tin tưởng Hàn Tuyết U có ý đồ làm loạn với Dạ Mạc Thâm. Quả thực, vứt bỏ chuyện anh bị tàn tật, Dạ Mạc Thâm đúng là một người đàn ông rất ưu tú, nhưng dù sao anh và cô cũng có danh nghĩa vợ chồng, Tuyết U không thể có có ý đồ gì với anh. Cô tin tưởng nhân cách của Tuyết U! “A, ngây thơ.” Dạ Mạc Thâm phát hiện đầu óc người phụ nữ này vô cùng có vấn đề, lười cãi nhau với co. Mặc dù Thẩm Kiểu tức giận, nhưng vẫn không thể không đầy Dạ Mạc Thâm vào trong thang máy, bất đắc dĩ ấn xuống nút đóng cửa lại. Ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại, một cái tay thò vào giữa cửa, khiến cửa thang máy lại mở ra (Gô vợ đánh tráo) một lần nữa. Thẩm Kiều ngầng đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Dạ Lẫm Hàn nở nụ cười khiêm tốn lễ phép, ánh mắt dịu dàng lướt qua cô và Dạ Mạc Thâm còn có Hàn Tuyết U: “Trùng hợp thật, sớm như vậy đã gặp phải mọi người.” “Anh Dạ?” Hàn Tuyết U nhìn thấy Dạ Lẫm Hàn thì nhanh chóng nghiêng người sang: “Vào đi.” “Cảm ơn.” Dạ Lẫm Hàn mỉm cười với cô ta, sau đó mở hai chân thẳng tắp đi tới, đứng bên cạnh Dạ Mạc Thâm: “Em dâu, Mạc Thâm, sao hôm nay dậy sớm như vậy?” Thẩm Kiều giật giật bờ môi, vừa định giải thích, Hàn Tuyết U đã mở miệng mời mọc: “Chúng em đang định ra ngoài ăn sáng ạ, anh Dạ có muốn đi cùng chúng em không?” “Cùng ăn sáng ấy hả? Suy nghĩ không tệ đâu.” Dạ Lẫm Hàn mỉm cười, rất ga lăng gật đầu: “Nếu cô Hàn đây đã mời, vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh.” Thẩm Kiều hơi xấu hồ, có điều đồng thời cũng thở dài một hơi. Nếu Dạ Lẫm Hàn cũng cùng đi, Dạ Mạc Thâm… Chắc là sẽ không làm cái gì đâu nhỉ? “Sắc mặt em dâu không tốt lắm, cần phải chú ý thân thể nhiều hơn đó.” Dạ Lẫm Hàn đột nhiên nhìn Thẩm Kiều nói một câu. Sắc mặt Thẩm Kiều hơi thay đổi một chút, đối diện ánh mắt dịu dàng của Dạ Lẫm Hàn, cô ngơ ngác khẽ gật đầu, sau đó cụp mắt. Hình như anh trai Dạ Mạc Thâm quan tâm cô quá mức rồi, dù đây chỉ là một vào lời nói khách sáo, thế nhưng anh ta như thế làm Thẩm Kiều hơi bối rối. Bởi vì Dạ Mạc Thâm sẽ hiểu lầm “Mạc Thâm, dạo này chân em thế nào rồi? Vết thương cũ có tái phát hay không?” Dạ Lẫm Hàn quan tâm Thẩm Kiều xong, lại bắt đầu hỏi thăm về vết thương của Dạ Mạc Thâm. Dạ Mạc Thâm mím môi, hơi thở trên người lạnh như băng. “Không có.” So sánh với Dạ Lẫm Hàn dịu dàng, Dạ Mạc Thâm thật sự vô cùng lạnh lùng, Thẩm Kiểu thảm nghĩ trong lòng. Mà Hàn Tuyết U ở một bên lại không nghĩ như vậy, cô ta cảm thấy Dạ Lẫm Hàn là người rất dịu dàng như nước, yêu đương với người đàn ông như vậy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, bởi vì anh ta sẽ cần thận từng li từng tí với bạn gái, cái gì cũng quan tâm rất chu đáo. Nhưng Hàn Tuyết U vẫn không nhịn được nhìn Dạ Mạc Thâm một cái. Cô ta luôn cảm thấy, vẫn là người đàn ông như vậy khiến người ta có cảm giác muốn chỉnh phục hơn, mặc dù hơi thở trên người anh rất lạnh lẽo, trên khuôn mặt điền trai như viết mấy chữ người sống chớ gần, nhưng chính bởi vì như thế… Hàn Tuyết U mới có thể cảm thấy. Người đàn ông này, lúc không yêu bạn sẽ rất lạnh lùng. Nhưng chỉ cần một khi anh ấy yêu bạn rồi, anh ấy sẽ trở nên nhiệt tình như lửa, không phải loại dịu dàng như Dạ Lẫm Hàn có thể so sánh được. Nghĩ tới đây, trong mắt Hàn Tuyết U càng thêm kiên định. Bốn người với suy nghĩ khác nhau, rất nhanh ra khỏi thang máy, sau khi ra khỏi nhà họ Dạ, Hàn Tuyết U đi lái xe, vốn ý của cô ta là để Dạ Mạc Thâm di xe của cô ta, nhưng lại không để ý đến chuyện Dạ Mạc Thâm ngồi trên xe lăn. Xe lăn của Dạ Mạc Thâm muốn lên xe của cô ta rất không tiện, may mắn lúc này Tiêu Túc tới, thế là Dạ Mạc Thâm đi lên xe của mình, để Thẩm Kiều đẩy anh qua. Sau khi hai người đi rồi, Hàn Tuyết U nhìn qua bóng lưng Dạ Mạc Thâm, có một chút thất vọng. “Cô Hàn, không ngại ngồi xe của tôi chứ?” Hàn Tuyết U lấy lại tỉnh thần, nhìn về phía Dạ Lẫm Hàn đang nở nụ cười dịu dàng đứng bên cạnh, giật giật khóe môi, lắc đầu: “Không cần, tôi có lái xe tới, chúng ta cứ tự mình lái xe đi, tối nay lúc làm việc cũng thuận tiện.” Dạ Lẫm Hàn nghĩ ngợi, gật đầu: “Ừm.” Bên này, sau khi Thẩm Kiều đầy Dạ Mạc Thâm lên xe, thì tìm vị trí cho mình ngồi xuống, sau đó cô nhìn thấy Hàn Tuyết U và Dạ Lẫm Hàn đều lái xe rời đi theo, thì nhìn thêm mấy lần. “Muốn ngồi xe Dạ Lẫm Hàn?” Dạ Mạc Thâm đột nhiên lạnh giọng hỏi. Nghe anh nói vậy, Thầm Kiều lấy lại tinh thần, nghi hoặc nhìn anh một chút. Dạ Mạc Thâm ngước mắt, nở nụ cười châm chọc nhìn chằm chằm cô. “Tôi đoán sai hả? Trong thang máy, người mắt đi mày lại với anh ta, không phải cô sao?” Mắt đi mày lại? Cô mắt đi mày lại với Dạ Lẫm Hàn lúc nào rồi? Thẩm Kiều giận tím mặt: “Anh đừng tùy tiện oan uổng người khác!” “A, có thể khiến anh tôi hỏi han ân cần với cô như thế, thủ đoạn của cô cũng cao siêu đấy chứ.” Thẩm Kiều: “…” Cô cắn chặt răng, hai tay đặt ngang ở hai bên âm thầm nắm chặt, khớp nối trên ngón tay có chút trắng bệch. “Một câu tra hỏi mà thôi, anh nhất định phải hiểu lầm người khác như thế mới vui vẻ hả?” Thẩm Kiều cắn chặt môi dưới, không sợ hãi nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm. Ánh mắt xấu xa của Dạ Mạc Thâm rơi trên khuôn mặt của cô, đang muốn nói cái gì đó, Thẩm Kiều lại nhanh chóng buông lỏng tay ra, nghiêng đầu sang chỗ khác. “Anh thích nói cái gì thì nói cái đó đi, anh nghĩ như vậy, vậy coi như là như vậy đi.” Cô không muốn giải thích cái gì nữa, dù sao nói thế nào, Dạ Mạc Thâm cũng sẽ không thay đổi cái nhìn về cô. Được rồi. Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều nhìn qua quang cảnh không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ, trong lòng có chút buồn bã. Đến nhà họ Dạ, có lẽ vốn chính là một câu chuyện buồn. Nghĩ đến đêm hôm đó mẹ Thẩm đối xử với mình như thế, hơi thở trên người Thẩm Kiều lập tức sa sút hẳn đi, tràn ngập toàn bộ khoang xe. Cảm xúc sa sút này cực kỳ rõ ràng, Dạ Mạc Thâm rất nhanh cảm nhận được, giữa ngón tay thon dài gập lại, ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Kiều nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói cô hai câu thì cô trở nên sa sút như vậy, chẳng lẽ lại, thật sự là anh hiểu lầm cô ư? Nhưng vì sao, Dạ Lẫm Hàn lại quan tâm quá mức với một cô gái như thế? Nếu như cô không làm cái gì, hay là cho một vài phản ứng ám chỉ gì đó, Dạ Lẫm Hàn có thể như vậy được sao? Hiện tại giả vờ như thế để cho ai nhìn? Một người phụ nữ vì gả vào nhà họ Dạ, ngay cả em gái mình cũng có thể chen vào được, làm sao cũng không có khả năng là người tốt lành gì.