Cô vợ đánh tráo

Chương 268 : Chán ghét anh đến thế sao?

Giọng nói trầm thấp lại có chút lười biếng, không hề cảnh báo trước mà rơi vào tai Thầm Kiều. Thẩm Kiều sững sờ vài giây, bỗng nhiên phản ứng lại. Đây là giọng của Dạ Mạc Thâm mài Người ôm cô là Dạ Mạc Thâm sao? Thẩm Kiều quay đầu lại, quả nhiên nhìn thầy khuôn mặt gần sát của Dạ Mạc Thâm, nhưng mà bây giờ anh đang nhắm mắt lại, dáng vẻ vẫn còn đang ngái ngủ. Trong nháy mắt đó, Thẩm Kiều giật mình nghi hoặc, không phải cô đang nằm mơ hả? tại sao trong giấc mơ của cô lại có Dạ Mạc Thâm? Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều không nhịn được đưa tay lên véo má mình một cái. Đau quá… Thẩm Kiều nhíu mày nhăn nhó, suýt rơi nước mắt luôn. Đau thế này, chẳng lẽ là thật? Nhưng mà… sao cô tự nhiên lại ở căn phòng cạnh biển này, còn nằm cạnh Dạ Mạc Thâm, loại hình ảnh này thế nào cũng thấy không chân thực chút nào. Thầm Kiều vươn tay lên mặt Dạ Mạc Thâm, dùng sức véo má anh một cái. Nếu như anh không biết đau thì không phải thật rồi. “DU. Cô véo mạnh một cái trên má anh, Dạ Mạc Thâm đau, kêu lên một tiếng, sau đó lông mi rung động, mở mắt ra. Đôi mắt anh vừa đen vừa sâu, sâu rộng như biển cả vậy, nhưng bởi vì vừa ngủ dậy, nên ẩn chút mơ hồ, mê man. Thẩm Kiều rụt tay lại, ngốc nghếch hỏi một câu: “Đau không?” Đau không? Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Mới sáng ra em đã làm cái gì vậy hả?” Nói xong, anh vươn tay ra kéo cô ôm vào trong lồng ngực mình, cúi đầu nhích lại gần: “Ngoan, ngủ tiếp đi.” Thẩm Kiều bị anh ôm vào lòng, gò má kề sát vào ngực anh, nghe tim anh đập một lúc, Thẩm kiểu chớp mắt thật mạnh một cái, cô không nhịn được chọc chọc lồng ngực anh. Tiếng tim đập mạnh, vì vậy… đây là thật hả? Càng nghĩ, Thẩm Kiều càng cảm thấy tim Dạ Mạc Thâm đập mạnh hơn, rõ ràng hơn. Hả? Thẩm Kiểu bắt đầu nghỉ ngờ, chuyện gì thế này? Cô cúi đầu nhìn lại, sau đó nhoài ra nghe. Đang lúc luống cuống, Thẩm Kiều lại nghe thấy tiếng Dạ Mạc Thâm, lồng ngực phập phồng, giọng Dạ Mạc Thâm khàn khàn: “Sáng sớm đã muốn quyến rũ anh sao?” Cái gì? Thẩm Kiểu kinh ngạc ngầng đầu lên: “Ai… ai muốn quyến rũ anh? chẳng lẽ đây không phải giấc mơ sao?” Nói xong, cô đẩy anh ra, ngồi phật lên, ánh mắt run rầy. Cô cứ tưởng chỉ là mơ mà thôi, nhưng mơ kiểu này cũng chân thực quá rồi. “Mơ sao?” Dạ Mạc Thâm cười nhẹ một tiếng, ánh mắt như màn đêm lạnh lẽo rủ xuống, anh đột nhiên nhồm dậy đè cô xuống, cơ thể cao lớn cứ vậy mà nằm đè lên người cô. “Này, buông tôi ra! Dạ Mạc Thâm, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì rồi hả? Tại sao tôi lại ở đây? Tại sao anh cũng ở đây?” “Quên rồi?” Dạ Mạc Thâm cười nhẹ, người phụ nữ này quả nhiên đã quên sạch sành sanh chuyện tối hôm qua. “Xem ra anh phải làm gì đó để em cẩn thận nhớ lại mới được.” Vừa dứt lời, nụ hôn của anh rơi xuống, tốc độ nhanh đến mức Thầm Kiều không kịp né tránh, đôi môi đã bị anh hung hăng ngậm lấy. Môi cô vẫn ngọt ngào y như tối hôm qua, Dạ Mạc Thâm vốn chỉ muốn để cô nhớ lại một chút mà thôi, nhưng hôn mãi, hôn mãi, bàn tay không nhịn được từ gáy cô vuốt xuống dưới. “A… ưm…” Thẩm Kiều kêu lên một tiếng, trực tiếp cắn môi dưới của Dạ Mạc Thâm. Dạ Mạc Thâm bị đau nên lùi lại, không vui nhìn chằm chằm cô. “BÂy giờ nhớ lại rồi chứ?” hình ảnh hôn môi vừa rồi kích thích cô, Thẩm Kiều cuối cùng cũng nhớ ra được một số đoạn ngắn, nhưng rất vụn vặt, chẳng có lợi ích gì nhiều lắm. Nhưng mà cô có thể chắc chắn, tối hôm qua cô lại bị Dạ Mạc Thâm ăn đậu hủ rồi! “Khốn nạn!” Cô mắng anh một câu, sau đó đầy anh ra. Dạ Mạc Thâm nằm xuống bên cạnh cô, Thẩm Kiều nhanh chóng đứng dậy, phát hiện quần áo của mình đều được thay rồi, luống cuống vội vàng chạy chân đất ra khỏi phòng ngủ. Dạ Mạc Thâm không duổi theo Nơi này, không phải muốn ra là có thể ra được. Ít nhất, dựa theo tính cách của cô thì chắc cũng không tìm được đường. Ha ha, người phụ nữ ngốc nghếch. Khóe môi Dạ Mạc Thâm rộ ý cười, sau đó anh đưa tay chạm vào môi mình một cái, tự mình nhớ lại mùi vị đó, trên môi dường như vẫn còn vương mùi vị ngọt ngào, tươi mát của cô. Thẩm Kiều chạy ra khỏi căn phòng đó, đi dọc theo hành lang ra ngoài, phong cảnh dọc đường đi khiến cô sững sờ, sau đó bước chân cũng chậm dần, cuối cùng không đi nữa, ngơ ngác đứng trên tấm gỗ, ngắm từng đợt sóng vỗ trên mặt biển rộng mênh mông. Căn nhà nhìn ra biển. Trước đây, khi cô vừa kết hôn xong, vẫn mong rằng khi cô và chồng mình đi hưởng tuần trăng mật, sẽ ở một căn phòng cạnh biển, như vậy, mỗi ngày cô đều có thể ngắm mặt trời mọc và mặt trời lặn. Đáng tiếc là nguyện vọng đó vẫn chưa thể thực hiện được. Không thể ngờ… hôm nay cô có thể hưởng thụ một cách chân thực đến vậy. Dạ Mạc Thâm đưa cô đến căn nhà ven biển, dù bây giờ đã là giữa trưa, nhưng phong cảnh mặt biển vẫn rất đẹp, ai nhìn thấy cũng sẽ phải cảm thán. Thầm Kiều cứ ngây ngốc đứng đấy. Đại dương bao la có một loại sức mạnh rất thần kỳ. Chỉ là một góc biển cả mà thôi nhưng lại cô cùng thu hút ánh mắt người ta, chỉ cần đứng nhìn một lát, tâm tình không tốt đã tan biến hết thảy, Thẩm Kiều cảm thấy tâm trạng cô đã bình tĩnh lại rồi. Nơi này… rốt cuộc là ở đâu chứ? Cô bước lên phía trước, đứng trên miếng gỗ ngoài cùng. “Cần thận không lại ngã xuống bây giờ.” Một giọng nói lành lạnh truyền đến từ phía sau, Thẩm Kiều quay đầu lại, nhìn thấy Dạ Mạc Thâm ngồi trên xe lăn theo cô ra ngoài, lúc này anh ở ngay phía sau, cách đó không xa. Thẩm Kiều nhìn anh một cái lại thôi, sau đó hừ lạnh, không muốn đề ý đến anh. biển rộng đẹp như vậy, cô nên lán lại ngắm thêm một chút mới phải, tức giận với anh chính là lãnh phí thời gian và sinh mệnh. Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều nằm xuống cái ghế ở gần đấy, còn có chiếc ô che nắng bên cạnh, vừa vặn che ánh nắng chói chang cho cô, mắt có thể có lượng ánh sáng phù hợp ngắm cảnh biển. Tiếng xe lăn đến gần, Thẩm Kiều lên tiếng: “Anh mà tới gần thì tôi sẽ đi ngay.” Sau đó xe lăn dừng lại, Dạ Mạc Thâm ở chỗ cách cô mấy bước, nhíu mày nhìn cô: “Chán ghét anh đến vậy sao?” “Đúng!” Thẩm Kiều nặng nề trả lời một câu: “Dù thế nào thì anh mà tới, tôi sẽ đi.” Dạ Mạc Thâm hít sâu một hơi, khóe môi cong lên: “Người phụ nữ ngốc, em phải hiểu rõ, đây là địa bàn của anh, anh muốn đi đâu thì đi, huống hồ, em cho rằng em có thể ngăn cản anh sao?” “Tôi biết mình không cản anh được.” Thẩm Kiều đứng dậy, tay nắm thật chặt, đối diện với anh: “Nhưng mà anh cũng không ngắn được việc tôi rời đi, vì vậy, anh mà đi qua, tôi sẽ đi khỏi đây ngay lập tức, tóm lại, tôi không muốn ở cùng một chỗ với anh.” Ánh mắt Dạ Mạc Thiên lạnh lùng nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng giống như đã thỏa hiệp: “Được thôi, em cứ ở đây cho bớt giận đi đã, hai mươi phút nữa, anh sẽ cho người đưa bữa sáng tới cho em.” Nói xong, anh thực sự quay xe rời khỏi. Thẩm Kiểu kinh ngạc, hơi há miệng, Dạ Mạc Thiên… sao đột nhiên dễ nói chuyện vậy hả?