Cô vợ đánh tráo
Chương 267 : Em có thể vĩnh viễn ỷ lại anh biệt thự hải giang
Hơn nửa đêm, tài xế lái xe tới, các bảo vệ tuần tra ban đêm từ xa đã nhìn thấy xe của Dạ Mạc Thâm, hai bên chào nhau một tiếng rồi trực tiếp cho qua.
Xe dừng tại bãi đỗ xe, tài xế nhanh chóng xuống mở cửa.
Dạ Mạc Thâm xuống xe, Thẩm Kiều cuộn tròn trong lòng anh, trên người khoác thêm áo vét của Dạ Mạc Thâm.
Nơi đây gần biển, gió đêm thổi đến lạnh đến mức run lầy bẩy, nhưng mà Thẩm Kiều ngủ say trong lòng Dạ Mạc Thâm không thấy lạnh chút nào.
“Cậu Dạ, mấy hôm nữa cậu sẽ đều ở lại đây sao?”
“Ừ.” Dạ Mạc Thâm khô khốc đáp một tiếng, sau đó lại nói tiếp: “Đợi đến mai, sau khi Tiêu Túc giải quyết vấn đề kia xong sẽ tới tìm tôi, tối nay ông cứ về trước đi.”
“Vậy cậu Dạ chỉ có một mình?”
Tài xế không yên tâm nhìn Thẩm Kiều được Dạ Mạc Thâm ôm trong lòng.
“Tôi không sao, ông về trước di.”
Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nói.
Chú tài xế nghe vậy mới gật đầu: “Vâng, cậu Dạ, có chuyện gì thì cậu cứ gọi cho tôi, tôi đi trước đây.”
Tài xế nói xong thì lái xe rời đi luôn.
Giữa trời đêm lộng gió chỉ có một mình Dạ Mạc Thâm ôm Thẩm Kiều chậm rãi tiến lên phía trước, bánh xe lăn vẫn chuyển động không ngừng, phát ra âm thanh đều đều, gió biển thổi đến làm nhăn áo sơ mi, nét mặt Dạ Mạc Thâm vẫn không thay đồi chút xíu nào.
Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng một chút.
Từ lúc xuống xe, hình như cô cảm thấy lạnh và bất an, tay vẫn luôn bám thật chặt vào áo anh, cơ thể nhỏ nhắn không ngừng cọ tới cọ lui trong lòng anh, giống như trẻ con luôn ỷ lại người lớn vậy, bám chặt lấy anh.
Trước đây, Dạ Mạc Thâm ghét nhất là những người phụ nữ luôn cố ý tiếp cận anh.
Còn bây giờ, thật sâu trong lòng anh nổi lên một niềm mong muốn, chỉ mong người phụ nữ này mỗi ngày đều quấn quít dính lấy anh.
Cũng giống như lúc này, cô coi anh là bến đỗ an toàn nhất, toàn tâm toàn ý dựa vào anh.
Nghĩ đến đây, đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm cong lên, tay không tự chủ vuốt ve gương mặt mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp: “Cô gái ngốc, cứ ÿ lại vào anh như vậy di.”
“Anh mãi mãi là điểm tựa của em.
Mà câu nói phía sau, tiếng vô cùng nhỏ, chắc chỉ có một mình Dạ Mạc Thâm nghe thấy.
Thẩm Kiều nghe thấy tiếng anh, ừm một tiếng, đôi mày thanh tú nhíu lại, lại vùi vào lồng ngực anh tìm kiếm hơi ấm, Dạ Mạc Thâm tăng tốc tiến vào trong nhà.
Người giúp việc trực ca đêm giúp bọn họ mở cửa, thấy Dạ Mạc Thâm nửa đêm nửa hôm trở về còn tưởng có việc gì gấp, cuối cùng khi bình tĩnh lại mới thấy trong lòng anh có thêm một người, mặc dù được áo vest của anh bao bọc, không nhìn rõ là ai, nhưng mà làn váy xanh lam và giày cao gót lộ ra ngoài đã tiết lộ giới tính của người này.
Mấy người giúp việc ngơ ngác nhìn nhau, không dám nói câu gì.
Dạ Mạc Thâm trực triếp ôm Thẩm Kiều lên lầu, sau đó tự mình giúp cô nằm gọn gàng, an ổn.
Trong lúc đó, Thẩm Kiểu vẫn luôn nắm chặt áo Dạ Mạc Thâm, làm cách nào cũng không chịu buông tay, Dạ Mạc Thâm nhíu mày lại: “Em buông ra trước, còn phải thay quần áo cho em nữa.”
“Tôi không muốn.” Thẩm Kiều mở mắt ra, mơ hồ nhìn anh: “Anh muốn ăn đậu hũ của tôi!”
Dạ Mạc Thâm ngừng lại, ánh mắt sâu hơn, anh cúi thấp người xuống, đặt trán mình lên trán cô, khàn giọng: “Em nói ai muốn ăn đậu hũ của em?”
“Anh!” Thẩm Kiều nổi giận ngầng đầu lên, quát anh một câu, bời vì biên độ động tác quá lớn mà đôi môi mềm mại của cô trực tiếp dán lên môi anh, trong nháy mắt đó, Dạ Mạc Thâm cảm thấy hô hấp của mình nặng thêm mấy phần, nhưng mà không chờ anh phản ứng lại, Thẩm Kiều đã kêu lên, dùng tay bịt lấy miệng mình, sau đó cứ như gặp quỷ, trợn mắt nhìn anh.
“Sao vậy?” Dạ Mạc Thâm mím môi, cố gắng thật tỉnh táo nhìn cô chằm chằm, anh cố gắng áp chế một ngọn lửa vừa nổi lên ở bụng dưới.
Anh muốn xem xem người phụ nữ này sẽ nói thế nào.
Thẩm Kiều che miệng lại trừng anh một lúc, sau đó bỏ tay ra, nói ra một câu khiến Dạ Mạc Thâm suýt chút nữa cạn lời luôn.
“Vừa nãy anh đã hôn tôi rồi, chính là ăn đậu hũ của tôi!”
Khi nói ra lời này, biểu cảm của cô vô cùng đáng yêu, ánh mắt long lanh, trong sáng như nước suối không nhiễm bất kỳ tạp chất gì, Dạ Mạc Thâm bị câu nói này của cô chọc cho ngứa ngáy khắp người, vươn hai bàn tay ra, kéo cô tới gần mình hơn.
Hơi thở ấm nóng phả lên gương mặt trắng nõn của cô: “Em vừa nói… anh hôn em sao?”
Anh đột nhiên tới gần khiến Thẩm Kiều hoảng sợ, cô lại trợn trừng mắt lên, đặt tay lên ngực Dạ Mạc Thâm muốn đầy anh ra, nhưng Dạ Mạc Sâm vẫn vững như ngọn núi cao, không xê dịch nhúc nhích tẹo nào, khiến người ta phải nghi ngờ sức lực của bản thân.
“Vậy em nói xem… anh hôn em ở đâu?”
Thẩm Kiều ngơ ngác chớp mắt một cái.
“Hửm? Nói đi.” Giọng Dạ Mạc Thâm hạ xuống thật thấp, mang theo chút dụ dỗ.
“Miệng… ưm.”
Thầm Kiều vươn tay lên chỉ vào đôi môi hồng của mình, vừa mới nói được một chữ đã bị Dạ Mạc Thâm mạnh mẽ chặn lại.
Một tay Dạ Mạc Thâm đỡ lấy gáy cô, một tay siết lấy eo cô, ôm cô thật chặt, sau đó cúi đầu liếm mút môi cô.
Thẩm Kiều say rượu thực sự mê người hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Dạ Mạc Thâm, đôi mắt lạnh lùng thường ngày vào lúc này lại đầy dịu dàng, quyến rũ, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng khiến anh không dứt ra được.
Lần trước cô say rượu đã khiến Dạ Mạc Thâm thần hồn điên đảo, Dạ Mạc Thâm còn tưởng rằng người phụ nữ nào uống say đều sẽ có sự quyến rũ như vây.
Nhưng tối hôm nay, sau khi gặp phải Tiểu Nhan điên điên dại dại kia, anh mới biết… không phải người phụ nữ nào cũng giống Thẩm Kiểu, có sức hấp dẫn chí mạng với anh.
Vợ của anh, Thẩm Kiều.
Nhẫn nhịn suốt dọc đường, cuối cùng đã được bung xõa, Dạ Mạc Thâm hôn Thẩm Kiều không ngừng, từ môi đến mũi, rồi đến đôi mắt, cuối cùng hôn xuống cổ cô, trên làn da trắng nõn xuất hiện vài đóa hoa màu hồng nhạt.
Thẩm Kiều bị đau, mơ mơ màng màng đầy anh ra, kết quả lại đổi lấy một làn sóng tiến công mãnh liệt khác.
Cuối cùng, cả người Thẩm Kiều mềm nhữn như nước xuân, vùi trong lồng ngực Dạ Mạc Thâm.
Ngày hôm sau, khi Thẩm Kiều tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường lớn mềm mại, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ sát đất, khiến cả căn phòng vô cùng sáng sủa.
Nhưng mà ngay sau đó, Thẩm Kiều nhìn thấy màu xanh thằm của biển rộng, ánh mặt trời chiếu lên mặt biển, sóng nước dập dềnh, khiến ai nhìn thấy cũng phải cảm thán.
Vẻ đẹp của tự nhiên, thực sự đẹp đến mức thoát tục, như có bàn tay của quỷ thần giúp đỡ tạo nên.
Thứ con người không thề tạo ra.
Thẩm Kiều nhìn biển rộng hồi lâu, đột nhiên phản ứng lại.
Đây là đâu? Sao cô lại ở đây?
Hơn nữa… không phải tối qua cô đi tìm Tiểu Nhan sao? Sao bây giờ cô lại ở một căn phòng cạnh biển?
Lẽ nào… cô đang nằm mơ?
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều cử động một chút, muốn đứng dậy xem, nhưng bên hông lại bị xiết một cái, cô bị ai đó kéo lại, sau đó ngã xuống một lồng ngực ấm áp.
Thẩm Kiều vừa định hét lên thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên tai: “Ngủ thêm lát nữa di.”
Truyện khác cùng thể loại
147 chương
78 chương
14 chương
145 chương
24 chương
67 chương
25 chương