Cô vợ đánh tráo
Chương 1724
Uất Trì Diệc Thù suy đoán một chút, lúc này chắc cô đang xấu hổ chui vào trong chăn, hơn nữa lúc sáng cô ăn cũng khá nhiều nên anh cũng không thúc giục cô nữa, chỉ nói: “Em đi thu dọn một chút đi, lát nữa chúng ta trở về nhà”
Cả một đêm không trở về, đợi sau khi trở về cũng nên giải thích với người nhà một chút.
Lúc này Uất Trì Diệc Thù cũng không còn tâm trí ăn uống nữa, nhưng mua nhiều đồ quá mà không ăn thì lại lãng phí nên anh chỉ đành ngồi xuống giải quyết nốt đồ ăn còn lại sau đó thu dọn đồ hộp bỏ vào thùng rác.
Đã hơn nửa giờ trôi qua, Đường Viên Viên vẫn chưa đi ra, vì vậy Uất Trì Diệc Thù đành phải bước tới gõ cửa phòng cô một lần nữa.
“Viên Viên, em thu dọn đồ đạc xong chưa?”
“Xong rồi, đợi em một chút”
Đường Viên Viên ở trong phòng trả lời xong, một lúc lâu sau cô mới mở cửa đi ra khỏi phòng, sau đó đi vào phòng tắm, vặn vòi nước, dùng nước lạnh vỗ vào mặt.
Cũng không biết tại sao, nhưng vì một nụ hôn nhẹ trên trán như chuồn chuồn đạp nước mà mặt cô đỏ đến tận bây giờ.
.
Truyện hay luôn có tại [ TRÙMtruy ện. org ]
Cô ấy vỗ vào khuôn mặt mình vài cái, hít thở sâu, qua một lúc, Đường Viên Viên mới cảm thấy sự nóng ran trên mặt đã giảm bớt, sau đó mới dùng khăn lau sạch, rồi đi ra ngoài.
Đúng lúc Uất Trì Diệc Thù đang đứng ngoài cửa, nhìn thấy cô bước. ra, tóc trên trán có chút ẩm ướt, trong đôi mắt đen hiện lên một tia cười: “Xong rồi chứ?”
Đường Viên Viên không nói lời nào, cô vào phòng ngủ thu dọn một chút, sau đó đi ra ngoài.
“Anh, em đã thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi”
‘Ừm: Sau đó, Uất Trì Diệc Thù đưa Đường Viên Viên rời khách sạn Vì cả đêm không về nên đương nhiên Uất Trì Diệc Thù sẽ đưa Đường Viên Viên trở về nhà họ Đường trước, nhưng trên đường trở về, Uất Trì Diệc Thù nhận được điện thoại của mẹ mình.
“Nhóc con, bây giờ con đang ở đâu? Con chuẩn bị về nhà chưa?”
“Ừm” Uất Trì Diệc Thù liếc nhìn tình hình đường xá, rồi gật đầu: “Con đang đi trên đường.”
“Chuẩn bị đi đâu hả?”
Uất Trì Diệc Thù nhìn Đường Viên Viên ở ghế phụ, nhỏ giọng nói: “Đưa cô ấy trở về nhà họ Đường, có chuyện gì vậy?
“Cái gì mà đi về nhà họ Đường chứ? Mẹ mời cả ông Đường và bà Đường đến nhà chúng ta rồi”
Uất Trì Diệc Thù: “2”
“Mẹ có ý gì “Có ý gì là có ý gì?” Ở đầu bên kia điện thoại, mẹ của Uất Trì Diệc Thù “Hừ” lạnh một tiếng: “Tối qua, con đã đưa con gái nhà người ta đi cả một đêm không về.
Mẹ đây không phải là đang giúp con giải quyết mọi việc hay sao?”
Nghe thấy vậy, lông mày của Uất Trì Diệc Thù từ từ cau lại, nhưng bởi vì Viên Viên đang ở đây nên có một số chuyện anh không dám trực tiếp hỏi thẳng.
Đúng lúc bên đường có một cửa hàng tiện lợi, Uất Trì Diệc Thù dừng xe nói với Đường Viên Viên: “Anh đi mua chai nước, em ở trên xe đợi anh một chút nhé.”
“Vâng ạ”
Thực ra tâm trí Đường Viên Viên vẫn còn đang nhớ tới nụ hôn trên trán cô, nên không mảy may chú ý đến chuyện xảy ra xung quanh, vì vậy khi Uất Trì Diệc Thù nói anh đi mua nước, cô cũng không nghi ngờ gì mà ngoan ngoãn chờ đợi trên xe.
“Binh!”
Sau khi xuống xe, Uất Trì Diệc Thù bước vào cửa hàng tiện lợi rồi lấy điện thoại di động ra gọi lại.
“Xùy, con đúng là đứa dám làm mà không dám nhận, trước mặt con bé cũng không dám nói rõ mọi chuyện với mẹ?”
Mặc dù bây giờ Uất Trì Diệc Thù đã lớn nhưng đối với Hàn Mộc Tử anh vẫn không khác gì khi còn nhỏ, nhưng bây giờ anh không thể nào dễ dàng đối đáp với mẹ mình giống như lúc nhỏ, hiện tại về mặt phương diện tình cảm của anh đã thu liễm lại hơn rất nhỉ “Cái gì mà dám hay không dám, con làm cái gì chứ?”
“Con đã làm gì? Con làm gì thì không phải tự con biết rõ hơn ai hết hay sao? Hay con còn muốn mẹ nói cho con biết? Hôm qua, con gái nhà người ta vừa bước vào tuổi trưởng thành, con đưa con bé đi cả đêm không về”
Hơi thở của Uất Trì Diệc Thù trở nên nặng nề hơn: “Đó là vì đêm qua trời mưa to quá, nhiều nơi bị ngập lụt”
“Vậy thì sao nào? Ai quan tâm đến lý do của các con chứ? Mọi người cũng chỉ biết rằng con đưa con gái nhà người ta đi cả đêm không về.
Con là đàn ông, đương nhiên có thể không sao nhưng còn Viên Viên thì sao? Chẳng lẽ con cũng nghĩ con bé cũng giống như con đều không vấn đề gì cả sao? Con bỏ mặc con bé vậy sao? “
Uất Trì Diệc Thù: “Con…”
“Được rồi, đừng nói lung tung nữa, mau đưa con bé trở về.”.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
107 chương
63 chương
29 chương
65 chương
243 chương
10 chương