Cô vợ đánh tráo
Chương 1722
“Đừng khóc, là anh trai nói sai rồi”
Anh không khuyên cô thì vẫn còn ổn, vừa khuyên xong thì Đường Viên Viên lập tức không ngăn được chảy nước mắt, từ nơi khóe mắt trượt lên khắp cả mặt.
Hôm qua, bộ dáng lúc cô ôm lấy eo anh khóc liền khiến anh cảm thấy ruột gan rối bời, giống như cả người đã bị rút mất linh hồn.
Phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại được.
Mà hôm nay cũng như vậy, nhìn thấy cô rơi nước mắt liền rất hoảng loạn.
Đường Viên Viên khóc nức nở.
Thật ra cô không muốn khóc.
Cô cảm thấy bản thân đã là người trưởng thành rồi, nên thật sự trưởng thành rồi.
Bằng không, đến lúc đó, anh trai lại muốn nói, trong mắt anh, cô mãi mãi đều là một đứa trẻ.
Cô nên trưởng thành một chút.
Nhưng vừa rồi, lúc nghe thấy câu nói của anh: “Sẽ không có chuyện không ai cần em” Đường Viên Viên luôn cảm thấy dường như anh trai đang từ chối cô.
Sau đó, nhất thời không nhịn được.
Mà hiện giờ, Đương Viên Viên cũng cảm thấy bản thân đã quá vô lý hỉ có thể vừa lau nước mắt, vừa kìm nén lại.
Uất Trì Diệc Thù cũng đang giúp cô lau nước mắt.
Kết quả, càng lau lại càng nhiều.
Cuối cùng, Uất Trì Diệc Thù chỉ có thể đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ trắng bóc của cô, thấp giọng nói: “Anh cũng đâu nói là không thích em, cũng không nói là không cần em, sao đột nhiên lại khóc thành thế này? Cho dù là muốn xử phạt thì cũng phải cho một lý do chính đáng chứ, không phải sao?”
Đường Viên Viên khóc thút thít, muốn nói lại mãi không nói được thành lời.
“Được rồi, đừng khóc nữa” Uất Trì Diệc Thù đau lòng nói: “Em còn cứ khóc tiếp thế này thì anh cũng không biết phải làm sao nữa”
Nghe thấy vây, Đường Viên Viên khit khịt mũi, đột nhiên đưa ngón tay ra, chỉ vào má mình.
Uất Trì Diệc Thù nheo mắt lại, không hiểu ý nghĩa của động tác của cô lắm.
Đường Viên Viên thấy anh không có hành động gì thì nước mắt lại rơi xuống.
“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa.
Em bảo anh làm gì cũng được, anh giao cả mạng cho em, có được không?”
“Thật, thật sao?” Đường Viên Viên sụt sịt hỏi.
Tuy vẫn còn thút thít, nhưng nước mắt cũng coi như đã có dấu hiệu dừng lại.
Uất Trì Diệc Thù thở phào một hơi.
“Ừ.
Thật.
Nói đi, em muốn anh làm gì?”
Cô gái nhỏ lần nữa làm động tác vừa rồi với anh, lại chỉ lên đôi má trắng bóc của mình, Uất Trì Diệc Thù vẫn như cũ không hiểu ý của cô.
Uất Trì Diệc Thù chỉ đành mím môi, lúc sau mới hỏi: “Thế này là có ý gì”
Đường Viên Viên rưng rưng nước mắt, ấm ức nói: “Thơm em một cái”
Uất Trì Diệc Thù ngẩn người ngay tại chỗ, cảm thấy có chút không biết phải làm thế nào.
“Anh không bằng lòng?”
Nghe thấy cô hỏi vậy, yết hầu Uất Trì Diệc Thù lăn lên lăn xuống, sau đó kéo tay của cô gái nhỏ này lại, nghiêm túc nói: “Viên Viên, em nghe anh nói.
Hiện giờ em còn quá nhỏ, cho nên…”
“Em không còn nhỏ nữa” Đường Viên Viên tức giận muốn hất tay Uất Trì Diệc Thù ra.
Cô vừa giấy dụa vừa nói: “Em đã là người trưởng thành rồi.
Chính là ngày hôm qua.
Hôm qua anh còn tặng em quà mừng trưởng thành, anh quên rồi sao?”
Quả thật, hôm qua cô đã là người trưởng rồi.
Nhưng đối với Uất Trì Diệc Thù mà nói, cô vẫn là dáng vẻ của cô bé con trong ký ức.
Bảo anh thương cô, chiều chuộng cô đều có thể, nhưng bảo anh… Thì thật sự vẫn không thể làm được.
Cậu cảm thấy làm như vậy thật sự quá mức cầm thú.
Nếu như anh đặt nụ hôn xuống thì anh còn là người sao?
Thấy Uất Trì Diệc Thù mím chặt môi, chần chừ không hành động, ánh mắt Đường Viên Viên trở nên lạnh nhạt: “Rõ ràng em đã là người trưởng thành rồi.
Vì sao anh vẫn không chịu đồng ý? Có phải anh thật sự không thích Viên Viên?”
Uất Trì Diệc Thù khẽ ho nhẹm đổi cách thức giải thích với Đường Viên Viên.
“Cô bé ngốc.
Chuyện thế này là việc giữa các cặp đôi mới làm.
Em..”
“Vậy anh làm bạn trai của Viên Viên đi”
Nói xong, Đường Viên Viên đưa tay vòng lấy cổ của Uất Trì Diệc Thù, cách thức biểu đạt tình cảm mãnh liệt lại trực tiếp: “Hôm qua, lúc anh tặng em dây chuyền, em cũng đã hôn anh rồi.
Khi đó, anh cũng không hề từ chối.
Em tưởng rằng chí ít anh cũng thích Viên Viên”
Nhắc đến nụ hôn trên vòng quay chọc trời hôm qua, Uất Trì Diệc Thù lại càng cảm thấy đau đầu.
Chính là vì hành động này của cô nên mới hại anh cả đêm hôm qua đều không ngủ ngon.
Vừa nhắm mắt lại, thì tất cả hình ảnh đều là khuôn mặt nhỏ xấu hổ của cô gái nhỏ này, còn cả dung mạo phong to khi cô lại gân, bờ môi mềm mại, còn cả… tiếng nước không ngừng làm đảo lộn tinh thần người khác ở trong phòng tắm đó.
Trời mới biết buổi tối hôm qua Uất Trì Diệc Thù đã trải qua thế nào.
Loại giày vò này đúng là không có cách nào nghĩ tới..
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
107 chương
63 chương
29 chương
65 chương
243 chương
10 chương