********** Chương 1682: Mạnh Khả Phi vẫn chưa ngủ, nghe cô ta gọi tới tên mình lại không thể nào giả chết được nên chỉ có thể nói: “Hôm đó có khả năng tôi vẫn phải đi làm thêm, nếu như ông chủ đồng ý cho tôi nghỉ một hôm thì tôi chắc chản sẽ đi, nếu ông chủ không đồng ý thì đành phải có lỗi với cậu thôi” “Được rồi, trước đó vài hôm cậu cứ thử xin phép ông chủ xem sao, nhớ là nói mấy câu êm tai một chút, hẳn là chú ấy sẽ châm chước cho cậu nghỉ một hôm” “Ừ, để tôi thử xem sao” Sau đó ký túc xá rơi vào trạng thái im lặng, không ai nói với ai câu nào nữa. Mỗi người họ đều mang theo những tâm tư của riêng mình tiến vào giấc mộng. Hôm sau Đường Viên Viên muốn đi chọn quà sinh nhật cho Viên Nguyệt Hàn, rốt cuộc cũng là đến dự sinh nhật của người ta, nói thế nào cũng không thể đi tay không tới được, vốn dĩ cô muốn rủ Mạnh Khả Phi cùng đi chọn quà với mình, kết quả Mạnh Khả Phi lại phải đi làm thêm, không còn cách nào khác, Đường Viên Viên đành phải đi một mình. Kết quả vừa ra khỏi cổng trường cô đã đụng phải Uất Trì Diệc Thù. Nhìn thấy anh, Đường Viên Viên vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng, nhanh chân chạy tới chỗ anh. “Anh, sao anh lại tới nữa thế?” Từ sau lần làm hòa lúc đó, tần suất Uất Trì Diệc Thù tới tìm cô càng lúc càng tăng lên rồi. “Lại?” Uất Trì Diệc Thù khế híp hai mắt lại: “Sao lại dùng từ “lại”? Không lẽ em không mong muốn anh đến đây thăm em à?” “Đương nhiên là không phải” Đường Viên Viên lắc đầu nói: “Chỉ là mỗi ngày anh đều dành thời gian tới đây tìm Viên Viên, có phải sẽ lỡ mất rất nhiều thời gian làm chuyện khác không?” “Sẽ không đâu, ở bên cạnh em sao có thể coi là chuyện tốn thời gian được chứ, hôm nay em định làm gì vậy?” Tuy rằng hai người họ vẫn chưa thổ lộ tình cảm với nhau, cũng chưa từng nói rằng muốn ở bên nhau, nhưng mà những chuyện họ làm lúc này thật giống như khoảnh khắc ngọt ngào nho nhỏ giữa các cặp đôi yêu nhau hằng ngày, ví dụ như Uất Trì Diệc Thù sẽ đi cùng cô tới những nơi mà cô muốn đi, hoặc là ăn một bữa cơm bình thường giản dị, uống một cốc trà sữa thanh mát ngọt ngào. “Hai ngày nữa em phải đi dự sinh nhật của một người bạn, cho nên em muốn mua cho cô ấy một món quà. ” “Sinh nhật? Bạn nào vậy?” Uất Trì Diệc Thù đã từng gặp qua ba người bạn cùng phòng ký túc của Đường Viên Viên, nhưng trừ Mạnh Khả Phi ra thì hai người còn lại nhìn thế nào cũng cảm thấy giống như kiểu người không tốt lành gì hết. “Chính là hai người bạn cùng phòng của em mà anh đã từng gặp rồi ấy, một người là Viên Nguyệt Hàn, một người là Trương Hiểu Lộ, đúng rồi, cả hai cô ấy đều thích anh đó” Quả nhiên là hai người họ, Uất Trì Diệc Thù nhớ tới sự kiện làn trước khi đang ăn cơm thì có một người rời khỏi đó, mím môi lại, sau đó nằm tay cô gái nhỏ đi về phía trước. “Mua quà sinh nhật thì được, nhưng mà chỉ dừng lại trong giới hạn đưa cho hai người họ thôi, sinh nhật thì tốt nhất không nên đi” Nghe anh nói vậy, vẻ mặt của Đường Viên Viên ngập tràn sự khó hiểu. “Vì sao vậy anh?” Cô bé của anh quá mức hồn nhiên, Uất Trì Diệc Thù cũng muốn bảo. vệ sự trong sáng ấy của cô nên tất nhiên sẽ không nói xấu về hai cô gái kia trước mặt cô, chỉ dịu dàng nói: “Nếu như em tham dự tiệc sinh nhật rồi thì ai ăn cơm cùng anh đây?” Quả nhiên sau khi Đường Viên Viên nghe xong thì bắt đầu tỏ ra vô cùng bối rối. “Không có ai ăn cơm cùng anh à?” “Ừ, nếu như em không tới thì anh chỉ có thể ăn cơm một thân một mình thôi. ” “Nhưng mà trước đó anh…” Không phải trước đó anh vẫn luôn ăn cơm một mình hay sao? Cũng chưa từng thấy anh tủi thân tới mức này mà, sao hôm nay lại cứ tỏ ra như vậy thế? “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, có thể giống nhau được sao?” Uất Trì Diệc Thù duỗi tay búng nhẹ lên trán cô một cái: “Hay là em cảm thấy sinh nhật của cô bạn kia có khả năng sẽ có rất nhiều bạn nam khác tới tham dự, muốn tới đó gặp gỡ làm quen đúng không?” Không hiểu sao Đường Viên Viên có chút chột dạ, bởi vì đây đều là những lời Viên Nguyệt Hàn đã nói với cô đêm hôm qua, nhưng câu nói này của anh hôm nay giống như đã ở hiện trường lúc các cô đang nói chuyện vậy. - ----- !.