Cô vợ đánh tráo

Chương 1650 : Dắt Tay

“Không có đối tượng, làm sao có thể có đối tượng được?" Trương Ngưng Vũ tỏ vẻ nghi ngờ: "Tài giỏi như vậy thì sao lại chưa có đối tượng được? Có lẽ nào là người có sở thích kỳ quái chăng?" Mẹ Trương bày ra bộ mặt ghét bỏ, đánh con gái một cái. "Đầu của con không biết là suy nghĩ cái gì nữa? Cậu ấy tài giỏi như vậy nên không nhìn trúng người khác thôi, cứ phải đầu là có mấy sở thích kỳ quặc? Nếu theo như con nói thì chẳng lẽ đàn ông tốt trên đời đều là những người kỳ quặc hết?" Khóe miệng Trương Ngưng Vũ giật giật vài cái: "Con không có ý đấy, con chỉ thắc mắc là tại sao anh ta vẫn còn độc thân thôi." "Con nghĩ là vì sao cậu ta lại như vậy, theo mẹ thấy cậu ta cũng suy nghĩ giống như con thôi nên đến bây giờ vẫn độc thân, con còn không nhanh qua kết bạn với cậu ấy đi. Dưới sự thôi thúc của mẹ Trương, cuối cùng Trương Ngưng Vũ cũng có chút động lòng. Cô ta lấy phấn hồng dặm lại lớp trang điểm một chút, sau đó mới đi về phía Uất Trì Diệc Thù. "Cố lên con gái." Mẹ Trương nhìn dáng người mảnh mai, thon thả phía sau của con gái, bà ta vui vẻ xoa xoa hai lòng bàn tay, con gái bà ta thật xinh đẹp, chắc chắn là tốt hơn con bé mập mạp của nhà họ Đường, Uất Trì Diệc Thù mà nhìn thấy con bé thì chắc chắn sẽ thích. Nếu cả hai có thể kết đôi thì tương lai sánh vai với hai Tập đoàn nhà họ Dạ và nhà họ Hàn không phải là nhà họ Đường mà sẽ là nhà họ Trương bọn họ.. Nghĩ đến viễn cảnh tương lai của nhà họ Trương sau này, mẹ Trương sung sướng cảm tưởng như người cũng muốn bay lên trời. Trương Ngưng Vũ càng lúc càng tới gần, Trương Ninh Vũ phát hiện ngũ quan của người đàn ông này vô cùng tinh tế, thậm chí còn đẹp hơn so với cô tưởng tượng. Lúc trước chỉ nghĩ là anh ta cũng ưa nhìn, nhưng khi nhìn càng gần thì anh càng khiến trái tim của Trương Ngưng Vũ đập thình thịch. Bước đến gần hơn một chút nữa, Trương Ngưng Vũ đang định chào hỏi. Đột nhiên, trong đám người vang lên một tiếng cảm thán, Trương Ngưng Vũ còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì, thấy mọi người đều đang nhìn về một hướng, ngay cả người đàn ông đẹp trai cũng xoay người lại, Trương Ngưng Vũ cũng nhìn theo hướng nhìn của anh. Cô gái trong chiếc váy dài màu vàng đi trên chiếc giày cao gót chậm rãi bước tới. Ánh đèn chiếu rọi vào đỉnh đầu cô gái làm lóe lên những viên kim cương xinh đẹp nơi khỏe mắt, phấn mắt màu hồng cùng với khuôn mặt ngọt ngào của cô gái phù hợp đến kỳ lạ. Khuôn mặt của cô gái chỉ to bằng lòng bàn tay, đường nét trên khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt trong veo như thể tất cả hào quang của thế gian đều tụ lại trong đó, cô ấy có vẻ hơi lo lắng, nhưng cô cố gắng làm cho mình mạnh mẽ hơn. Sự ngại ngùng của cô gái được kết hợp hoàn hảo với những cảm xúc biểu lộ ra. Trong một lúc, Trương Ngưng Vũ không khỏi ngơ người ra. Cô gái này là...! Hôm nay là lễ trưởng thành của con gái nhà họ Đường mà cô gái kia lại trang điểm đẹp như vậy, tất cả ánh đều tập trung chiếu trên người cô ấy, vậy nên...!Cô ấy là con gái nhà họ Đường, Đường Viên Viên? Nhưng mà, không phải nói là đứa con gái nhà họ Đường, Đường Viên Viên béo như heo sao? Đây lại là ai? Qua nhiên, không chỉ có mình Trương Ngưng Vũ mà phía sau có rất nhiều người cũng đều ngạc nhiên, mọi người bắt đầu xôn xao bàn luận. "Đây là ai? Tại sao tất cả ánh đèn đều tập trung trên người cô ấy?" "Bà có phải ngốc rồi không? Ánh đèn trên sân khấu đổ dồn vào cô ấy, tức là hôm nay cô ấy là nhân vật chính, nhìn tuổi thì chắc có lẽ là con gái nhà họ Đường" "Nhưng con gái nhà họ Đường không phải là một đứa béo sao? Người trước mặt mảnh mai như vậy, thực sự là con gái nhà họ Đường sao?" "Đều là chuyện bao nhiêu năm trước kia rồi, người ta không thể giảm cân sao?" "Ôi mẹ ơi." Trương Ngưng Vũ nghe được những lời này bên tai, cô ta quay đầu liếc nhìn anh chàng đẹp trai một cái rồi lại nhìn về phía Đường Viên Viên. Trong lòng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ rằng cô gái này và chàng trai đẹp trai vừa rồi quả thực đúng là trai xinh gái đẹp. Sau khi có suy nghĩ này, Trương Ngưng Vũ suýt chút nữa là tự cắn vào đầu lưỡi của mình. Hừ hừ hừ, đàn ông tài giỏi không có nhiều, chẳng lẽ cô ta lại dâng hai tay cho người khác? Nhưng nhan sắc của hai người họ trông thật xứng đôi. Gen tốt như vậy thì sẽ sinh ra những đứa con xinh đẹp đến mức nào, Trương Ngưng Vũ nghĩ. Vốn dĩ, Đường Viên Viên đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi ánh đèn chiếu lên người cô, cô trở nên căng thẳng, cả người chỉ có thể hít sâu một hơi, sau đó đi về phía sân khẩu, nơi người trong lòng cô đang đứng ở đó. Lúc đầu vì có chút xa nên cô bước đi vững vàng, nhưng về sau càng bước đến gần Uất Trì Diệc Thù, Đường Viên Viên bỗng có cảm giác muốn anh ngay lập tức bay về phía. Chủ yếu là vì căng thẳng nên khi chuẩn bị bước tới trước mặt anh, chân Đường Viên Viên đột nhiên khụy xuống một cái. Khuôn mặt cô không khỏi biến sắc, trong lòng vô cùng rối loạn. Nếu như lúc này mà ngã xuống thì đôi giày và bộ trang phục của cô, còn cả lớp trang điểm cùng kiểu tóc không dễ dàng gì mới làm xong...!Tay chân Đường Viên Viên luống cuống, tay vô thức lao về phía trước. Ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào cô, nhìn thấy tình huống trước mắt thì kinh ngạc hô lên một tiếng. "A!" Ngay trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, bỗng một đôi tay ấm áp nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Đường Viên Viên rồi kéo cô vào lòng. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh *nhất Cách đó không xa, thấy con gái mình suýt ngã, ba Đường hận không thể ngay lập tức lao tới mới có thể thở phào nhẹ nhõm, bà Đường tức giận đến mức thở hổn hển, nhỏ giọng oán thán: "Nhìn thấy Uất Trì Diệc Thù đứng trước nên muốn dùng kế anh hùng cứu mỹ nhân sao?" Ba Đường cong môi sờ sờ mũi, nhẹ giọng nói: "Tại sao tôi lại cảm thấy con gái hình như lớn rồi, sắp phải bước ra với thế giới bên ngoài rồi?” Bà Đường “Hừ” lạnh một tiếng: "Bước ra thế giới bên ngoài thì sao? Lúc đầu nếu tôi không bước ra ngoài thì có thể gả cho ông được sao?" Ba Đường bị phản kích, cũng chỉ cười cười: “Bà nói cũng đúng. Trước mặt mọi người, Đường Viên Viên được Uất Trì Diệc Thù kéo vào trong lòng, không những không bị ngã, mà ngược lại trước mặt mọi người hai người còn có màn đụng chạm tiếp xúc thân mật. Ngay lập tức, khuôn mặt Đường Viên Viên đỏ bừng, hoảng sợ cố gắng đẩy tay Uất Trì Diệc Thù ra. Nhưng không đẩy ra được, cánh tay Uất Trì Diệc Thù còn tăng lực, sau khi đỡ cô đứng lên, anh nói: "Gấp gì chứ? Cũng không phải là anh cố ý ôm em, đỡ em một chút mà thôi. Người khác có thể nói gì?" Dù nói như vậy nhưng Đường Viên Viên vẫn xấu hổ khuôn mặt càng đỏ hơn. Cô nói nhỏ với Uất Trí Diệc Thù: "Anh trai, em hơi căng thắng. "Đừng căng thẳng, có anh ở đây." Anh ở đây. Ba chữ này cũng đủ để đem lại cảm giác an toàn cho Đường Viên Viên, hơn nữa, dù sao bất luận có thể nào, anh trai đang ở đây, cho nên cô không cần phải căng thẳng. Sau đó, người dẫn chương trình đi lên chủ trì các tiết mục và cả buổi lễ. Vốn dĩ, Đường Viên Viên nghĩ lễ trưởng thành sẽ vô cùng rườm rà và rắc rối nên dù đã chuẩn bị đầy đủ nhưng cô vẫn căng thẳng và hồi hộp. Tận cho đến khi kết thúc buổi lễ, tinh thần cô vẫn có chút lo lắng. "Kết...!Kết thúc rồi ao?" "Um." Uất Tri Diệc Thù vỗ vỗ tay cô: "Em còn muốn tiếp tục sao?" Nghe vậy, Đường Viên Viên lắc đầu: “ Anh trai, bây giờ em có thể bước xuống sân khấu không?" "Đương nhiên, còn phải nói chuyện với ba mẹ em nữa, em đói rồi sao? Mệt lắm hả? Anh đưa em đi ăn chút gì nhé?" Đường Viên Viên có chút mệt mỏi nên gật đầu. "Vâng, em hơi đói, nhưng mà anh à...!Em không muốn ở đây nữa, em muốn ra ngoài hóng gió, có được không ạ?" Khóe môi Uất Trì Diệc Thù khẽ cong lên, trước mặt mọi người anh nắm chặt tay cô rồi dắt cô xuống dưới sân khấu. Cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Mẹ Trương ở cách đó không xa khi nhìn thấy cảnh này lọt vào mắt, lòng bà ta không khỏi tan nát. "Còn tưởng rằng có cơ hội để con gái mình gả vào nhà họ Dạ nữa." Rốt cuộc là kẻ nào mắt mù đồn thổi con gái nhà họ Đường là một cô nàng mập mạp, béo ú chứ?.