An Thiến bên cạnh nhìn thấy không nhịn được hỏi cô bé: “Trước kia cậu chưa từng thấy pháo hoa sao?” “Không phải.’ Đường Viên Viên lắc đầu: “Thật ra thì hàng năm đều có thể thấy, nhưng pháo hoa hàng năm đều khác nhau” “Khác cái gì?” Vẻ mặt An Thiến có chút xem thường, cô ta nhìn ra bên ngoài rồi nói: “Không phải pháo hoa đều như vậy sao, không có gì đẹp, thật nhàm chán.” Đường Viên Viên thấy cô ta không thích cũng không cãi cọ với cô ta nữa mà tự chơi một mình. An Thiến thấy cô bé như vậy cảm thấy bây giờ cô bé giống như con ngốc, nhưng bởi vì cùng đi nên cô ta cũng không nói thẳng ra. Dọc theo đường đi Đường Viên Viên rất hưng phấn, thấy cái gì cũng hưng phấn giống như một đứa trẻ, cô bé tràn ngập tò mò và nhiệt tình đối với tất cả mọi thứ. Chung Sở Phong luôn nhìn chằm chằm cô bé xuyên qua kính chiếu hậu, trong mắt luôn có vẻ cưng chiều, thậm chí mỗi lần Đường Viên Viên hoan hô thì cậu đều không kiềm được lên tiếng đáp lại cô bé. An Thiến ở bên cạnh nghe thấy mà phiền, cô ta lấy tai nghe ra nhét vào tai, sau đó nghe nhạc D.). Tuổi của cô ta và Đường Viên Viên gần nhau, nhưng cô ta tương đối phản nghịch, hơn nữa cô ta du học từ nước ngoài về nên vô thức cảm thấy Đường Viên Viên giống như cái đồ nhà quê, mấu chốt là cô bé vừa tròn lại béo. Có vẻ chính là loại nữ sinh bị thức ăn ngon dụ dỗ mà không hề có sức kiềm chế. An Thiến ghét nữ sinh như vậy nhất, không ép buộc thân thể mình, mập giống như heo. Sau đó Đường Viên Viên cũng mệt mỏi tựa vào ghế sau. Cô bé nhỏ giọng nói với Uất Trì Diệc Thù: “Anh, em mệt, em có thể ngủ một lát không?” “Còn rất lâu chúng ta mới có thể đến nơi, mệt thì ngủ đi” “Đúng đó bé Viên, em yên tâm ngủ đi, chốc nữa anh cũng ngủ, nửa đêm sau bọn anh thay phiên lái xe” “Dạ” Đường Viên Viên yên tâm ngủ, An Thiến đeo tai nghe nghe nhạc, cô ta thấy Đường Viên Viên không ồn ào nữa thì gỡ tai nghe ra. Rồi sau đó đột nhiên cô ta nghĩ đến gì đó nên bấm vào nhóm bạn bè của mình mắng chửi với bạn cô ta. “Các cậu biết không? Hôm nay tớ gặp một cái đồ nhà quê, nhìn thấy pháo hoa mà tấm tắc bảo lạ giống như chưa từng nhìn thấy bao giờ”“ Cái nhóm này rất sôi nổi, huống chỉ hiện giờ là đêm giao. thừa nên có rất nhiều người rảnh rỗi, rất nhanh đã có người nhảy ra đáp. “Gì vậy, thời đại này rồi mà còn coi pháo hoa là vật hiếm sao? Người nọ từ thâm sơn cùng cốc nào ra vậy?” “Vãi, người trong thành phố mà như cái đồ nhà quê” “Thật làm mất mặt người thành phố chúng ta” An Thiến vui vẻ gõ chữ: “Đúng đó, mấu chốt là hình như ông anh thiểu năng của tớ thích cái đồ nhà quê này” “Anh họ cậu?” “Đúng, hơn nữa các cậu biết không? Cái đồ nhà quê đó trông như gần cả trăm cân” “Trời mái” “Một trăm cân!” “Cái thứ khổng lồ gì vậy?” “Trời ạ, khẩu vị anh họ cậu mặn thật, sao anh ta lại đi thích một cái đồ nhà quê nặng một trăm cân chứ?” “Rốt cuộc mập cỡ nào vậy, có thể xin cái hình không?” Hình? An Thiến nhìn Đường Viên Viên đang ngủ, sau đó lại nhìn hai người đàn ông trước mặt, nếu chụp hình lúc này thì sẽ không bị phát hiện chứ? An Thiến suy nghĩ rồi lén mở camera ra nhắm ngay mặt Đường Viên Viên mà chụp. Kết quả Đường Viên Viên trong hình da trắng nõn mịn màng, thoạt nhìn không hề xấu xí. Cô ta không cam lòng nên tính đưa điện thoại di động ra xa một chút để chụp toàn thân Đường Viên Viên, dù sao hình như ngũ quan của con nhỏ này cũng được, chụp người nó là được rồi. Vì vậy An Thiến chỉ có thể chậm rãi dịch chuyển vị trí, mà hướng cô ta vừa vặn đối diện tay lái. Trước khi cô ta nhấn chụp thì cảm nhận được sự lạnh lẽo bao trùm lấy mình. Động tác của An Thiến bỗng chốc khựng lại rồi vô thức nhìn sang Uất Trì Diệc Thù. Cậu không nói mà chỉ lạnh lùng nhìn cô ta. An Thiến vô thức rụt điện thoại lại. Vừa rồi cô ta… đã bị phát hiện sao? Không phải anh ta đang lái xe sao, sao có thể để ý phía sau xảy ra chuyện gì? Cô ta lại nhìn Chung Sở Phong đã ngủ giống như heo. Ánh mắt kia của Uất Trì Diệc Thù khiến An Thiến không dám tùy ý hành động nữa, dù sao sau này còn có rất nhiều cơ hội. Trong nhóm vẫn còn đang ồn ào. “Hình đâu?” “An Thiến đâu?” An Thiến nhìn tin nhắn trong nhóm, nói: “Tạm thời không tiện chụp, chờ sau này tiện rồi nói”.