: Anh thật dịu dàng “Tôi nói này trợ lý Thẩm, giường của Tổng giám đốc Dạ… có dễ leo lên không?” Một người trong số bọn họ mặc một bộ quần áo lòe loẹt đưa tay lên vén tóc trên má, cô ta nhìn chằm chằm Thẩm Kiều với ánh mắt đầy khinh miệt. Thẩm Kiều nghe thấy vậy thì khuôn mặt cô bỗng nhiên trở nên xanh xao. .:…thật dịu dàng “Cô nói vậy là có ý gì?” “Như tôi đã nói rồi đó, không phải cô dùng cách đó mới ngồi lên được cái ghế trợ lý này sao?” Người phụ nữ chế nhạo: “Trước đây tôi nói cô đi cửa sau, nhưng ai mà ngờ được cửa sau lại lớn đến như vậy.” “Ôi, chị Tường Vi, sao nói người phụ nữ này đi cửa sau vậy? Người đi cửa sau đều là người có chỗ dựa, nhìn cô ta thân hình thì không có, sắc đẹp thì cũng không, giống người muốn đi cửa sau sao? Chị không thấy cô ta còn di đến căn tin ăn cơm sao? Đi xuống từ xe của Tổng giám. :…thật dịu dàng. đốc Dạ thì nghĩ mình có quan hệ với Tổng giám đốc Dạ? Thật không biết xấu hồ.” Môi của Thẩm Kiểu tái nhợt, đôi đũa đang cầm ở trên tay bất giác nắm chặt lại. “Cô sử dụng mánh khóe với một người tàn phế lại bất lực như Tổng giám đốc Dạ, làm thế nào mà cô có thể dụ dỗ được anh ta thế? Thẩm Kiều: “Cô vừa nói cái gì?’ “Hỏi kỹ xảo của cô dấy, chúng tôi cũng muốn ngồi lên vị trí trợ lý này, cho nên đến hỏi cô chỉ dạy một vài cách.”. :…thật dịu dàng Lúc đầu họ mỉa mai nói xấu mình, Thẩm Kiều đã cảm thấy tức giận, bây giờ nghe thấy bọn họ nói tiếp Dạ Mặc Thâm tàn tật bất lực cái gì đấy. Cô tức đến mức sắc mặt có chút méo mó, đập đũa xuống bàn. “Các cô bảo ai tàn phế, bất lực hả?” Trên người Thẩm Kiều đột nhiên bộc phát ra tới khí thế khiến cho mấy người phụ nữ hoảng sợ, kinh ngạc nhìn cô một lúc lâu sau đó mới hồi phục lại tinh thần cười giễu cợt. “Ai tàn phế bất lực không lẽ cô còn không biết hay sao? Tại sao cô biết rõ còn cố hỏi?” :…thật dịu dàng “Ổ, người ta bây giờ đã là tình nhân của Tổng giám đốc Dạ rồi, nói chuyện với người ta phải lịch sự một chút.” “Tôi sợ gì chứ, không phải chỉ là tình nhân thôi sao?” Tàn tật, bất lực, tình nhân này nọ càng lúc càng cảm thấy khó nghe, tính tình của Thẩm Kiều thật sự không thể suy sụp, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy người trước mặt. “Không ngờ tố chất của các cô lại thấp như vậy.” “Sao nào? Dám làm còn sợ người khác nói sao?”. :…thật dịu dàng. Một người phụ nữ trong đó nhìn Thẩm Kiều không vừa mắt trực tiếp bưng tô canh nóng lên hắt thẳng vào người Thầm Kiều. Cô ta ra tay quá nhanh, hơn nữa Thầm Kiều lại đang ngồi, lúc cô đứng lên cũng không nghĩ cô ta đột nhiên ra tay, nhìn thấy nước canh hắt vào người, cô xoay người tránh theo bản năng. Nhưng nước canh nóng vẫn hắt trực tiếp lên bả vai và lưng của Thẩm Kiều. “Aaaaaa.” Canh vừa được mang ra đồ lên vai Thẩm Kiều khiến cho làn da trắng na. :..,thật dịu dàng. nõn của cô ửng đỏ, hơn nữa quần áo bị ướt hết dính vào da, càng thêm nghiêm trọng. “Hừ, thật sự nghĩ mình “ là người có mặt mũi sao?” “Cũng không hỏi thăm một chút, Ê chúng tôi là ai?” Thẩm Kiều ôm bả vai, tức giận cắn môi dưới. Vết thương cũ chưa lành bây giờ lại bị vỡ ra, cô nhìn chằm chằm “ vào người phụ nữ đã hắt canh vào mình. Nghĩ rằng Thẩm Kiều cô dễ bắt nạt có phải không? Thẩm Kiều không hề nghĩ ngợi liền đem bát đĩa trên bàn ném về. :…thật dịu dàng phía ba người đối diện. nÁIh “Cô làm gì vậy.” Trong căn tin vang lên tiếng thét hoảng sợ của ba người phụ nữ. Mọi người trong căn tin đều nhìn lại hướng phát ra âm thanh. Thẩm Kiều hắt canh và đồ ăn đều vừa được mang lên, khi cô thu lại chén đĩa trong tay, nhưng… đồ ăn, nước canh đều dội hết lên người ba người phụ nữ kia, không một ai may mắn thoát được. Vì thức ăn hắt thằng vào giữa ba người, trùng hợp chính là vào người. :…thật dịu dàng phụ nữ vừa hắt canh lên người Thầm Kiều. “A! Ả tiện nhân này.” Vài người hét chói tai lao lên đánh Thầm Kiều, nắm lấy tóc của cô. Thẩm Kiều cũng không yếu thế, cô cũng nắm lấy tóc của đối phương, sức lực của cô không kém, ngay lập tức nắm được đối phương khiến cho họ khóc lóc thảm thiết. <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210409/co-vo-danh-trao-111-0.jpg" title="Chương 111" data-pagespeed-url-hash=2547598986 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"> “Các cô đang làm cái trò gì vậy?” Một âm thanh chất vấn mang theo vẻ lo lắng vang lên. :…thật dịu dàng Thẩm Kiều bị người khác cứu ra, bên cạnh ba người phụ nữ kia cũng được kéo ra. Ba người bọn họ lúc này bộ dáng không ra gì, nhưng rõ ràng họ trông còn thảm hơn Thẩm Kiều. Người đến là Dạ Lẫm Hàn, lúc nào anh cũng dịu dàng như ngọc nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Kiều cũng nhịn không được nhíu mày, tức giận hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại đánh nhau?” Thẩm Kiều đưa tay lau một chút máu ở khóe miệng nhưng không hề. :…thật dịu dàng mở lời. Tô Tô đứng bên cạnh Tường Vy đột nhiên bước ra chỉ tay vào Thẩm Kiều nói. “Phó tổng giám đốc Dạ, là trợ lý Thẩm đột nhiên hắt thức ăn lên người chúng tôi, chúng tôi tức giận quá nên mới đánh nhau với cô ta.” Nghe nói vậy Dạ Lẫm Hàn nhìn cô ta một cái hỏi: ”Thật vậy không?” Tô Tô bị ánh mắt đó làm hoảng sợ lùi lại hai bước, ngày thường Phó tổng giám đốc Dạ luôn luôn nho nhã lễ độ, chưa bao giờ thấy anh tức giận. Nhưng lúc này ánh mắt anh trở Chương. :…thật dịu dàng {) sự lạnh lùng,so với dáng vẻ dịu dàng thường ngày cơ bản giống như là hai người khác nhau. “Dạ, Phó tổng giám đốc Dạ. Sự thật là như vậy, những người khác có thể làm chứng cho chúng tôi.” Tô Tô ỷ vào bản thân đã vào công ty lâu rồi, cho nên nói khoác lác. Dạ Lẫm Hàn lại nhìn về phía Thẩm Kiều, sau đó giọng nói nhẹ di vài phần nói: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Có phải là bọn họ làm khó em không?” Làm sao cô có thể nói những lời kia với Dạ Lẫm Hàn? Những… Kẻ đê hèn và vô liêm sỉ —. 7tr0 13/18. :…thật dịu dàng này, cô mím môi không trả lời, vẻ mặt cô cố chấp cực kỳ nhưng ánh mắt lại kiên định lạnh lùng nhìn ba người đối diện. Dạ Lẫm Hàn cảm thấy thất vọng, bất đắc dĩ, sau đó nhanh chóng cởi áo khoác của mình choàng lên người co. “Nếu em không muốn nói vậy thì đừng nói, anh đưa em di xử lý vết thương một chút.” Thẩm Kiều không nói gì bị Dạ Lẫm Hàn đỡ di ra ngoài. “Phó tổng giám đốc Dạ, cô ấy thật sự đánh chúng tôi trước, tại sao anh lại bao che cho loại người phụ (Cô vợ đảnh tráo) Chương. :…thật dịu dàng nữ này?” “Phó tổng giám đốc Dạ.” Dạ Lẫm Hàn đưa Thẩm Kiều đến phòng nghỉ của mình nói: “Nơi này có phòng tắm, em đi vào tắm rửa một chút đi, anh bảo trợ lý chuẩn bị quần áo cho em.” Thẩm Kiều vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, Dạ Lẫm Hàn cau mày. “Làm sao vậy? Có phải bị thương chỗ nào không?” Nói xong anh đưa tay muốn chạm vào cô. Thầm Kiều vừa cúi đầu, nhìn ) Chương. :…thật dịu dàng. thấy trên người mình dơ bẩn, cô giật mình lùi về sau hai bước. “Anh đừng đụng vào tôi, trên người tôi đang bẩn.” Tuy lúc đầu cô chỉ bị hắt nước canh nhưng sau đó đánh nhau với bọn họ, trên người cô cũng dính không ít thức ăn vào, lúc này người cô bần thỉu giống như chui ra từ hố rác vậy Dạ Lãm Hàn sạch sẽ như vậy, một người nhìn ôn nhuận như ngọc như vậy, làm sao có thể chạm vào cô được? Dạ Lẫm Hàn sững sờ một chút, bàn tay dừng lại ở giữa không trung (Cô vợ đánh trảo) Chương. :…thật dịu dàng sau đó vững vàng hướng về phía trước đưa tay nắm lấy bả vai của cô: “Ngốc nghếch này? Tôi không chệ em bẩn, trước hết nói cho tôi biết trên người có chỗ nào bị thương không? Hay là tôi đưa em đi bệnh viện trước.” Hiện tại bộ dáng cô giống quỷ thế này còn đi bệnh viện? Thẩm Kiều: “Tôi không sao. tôi vào tắm rửa một chút là được.” Bình luận.