Cô vợ đánh tráo
Chương 110 : Kiếm chuyện
“Cái gì?“ Dạ Mạc Thâm nheo mắt nhìn với vẻ nguy hiểm: “Cô có ý kiến gì sao?“ Thẩm Kiều bị dọa một phen, cô vô thức xị mặt xuống, “Không, không có gì.” Chỉ là cô cảm thấy có chút kỳ lạ, Dạ Mạc Thâm… Trước đây rõ ràng anh rất ghét cô, vì ngủ cùng cô nên mới thay đổi suy nghĩ của mình? Điều này nghe có vẻ khó tin.
Cô rất muốn hỏi anh, liệu anh có để tâm đến chuyện nếu đứa con trong bụng cô không phải là của anh không? Nhưng lời nói mới kịp tới môi, Thẩm Kiều đã nhanh chóng nuốt trở lại.
Cô đang mong chờ điều gì cơ chứ? Vốn dĩ anh không hề thích đứa trẻ này, trước kia còn muốn đánh chết con cô, tuy rằng Thẩm Kiều không biết vì sao sau đó anh ta đột nhiên đổi ý, nhưng bọn họ cũng đã thỏa thuận xong rồi, sáu tháng sau cô sẽ rời khỏi nơi này.
Trở lại phòng, Thẩm Kiều đột nhiên trở nên im lặng.
Dạ Mạc Thâm trả lại cho cô hai chiếc điện thoại di động.
“Là người phụ nữ đó đưa cho cô?” Lúc đầu Thẩm Kiểu có chút sửng sốt, sau khi nhận thức được người phụ nữ mà anh đang nhắc tới là ai, cô cau mày nói: “Anh đừng nói về cô ấy như vậy, Tuyết U có tên mà!” Nói xong, cô nhập dấu vân tay vào điện thoại di động, hỏi: “Anh có tùy tiện động vào điện thoại của tôi không đấy?” Dạ Mạc Thâm cau mày tức giận: “Có bí mật không muốn để người khác biết à?” Nghe xong, Thẩm Kiều nhướng mắt nhìn anh: “Bí mật thì không có, chỉ là tôi không thích người khác nhìn trộm chuyện riêng tư của mình thôi, bản thân anh cũng có quyền riêng tư mà?” Dạ Mạc Thâm cười một cách lạnh nhạt:” Vợ chồng với nhau mà còn có chuyện riêng tư sao?” Thẩm Kiểu: “…” Bọn họ không phải chỉ là vợ chồng trên hợp đồng thôi sao? Cũng } chẳng phải là vợ chồng đúng nghĩa.
Có điều cô không nói gì thêm với Dạ Mạc Thâm cả, chỉ quay người cất điện thoại đi, sau đó thu dọn quần áo: “Tôi đi tắm đây.” Sau đó cô bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm nước nóng xong, Thẩm Kiều trở về chiếc giường ngủ nhỏ ấm áp của mình.
Dạ Mạc Thâm không ở trong phòng, cô vội vàng trùm chăn bông lên, mở Zalo trên điện thoại, kiểm tra lịch sử trò chuyện của mình với Hàn Tuyết U.
Tình cờ lại nhìn thấy tin nhắn Hàn Tuyết U gửi cho cô.
“Thẩm Kiều, ngày mai cậu có thời gian không? Chúng ta gặp nhau một lúc đi.” Đọc xong dòng tin nhắn này, Thẩm Kiều cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn một chút.
“Có chuyện gì vậy?” “Cuối cùng thì cậu cũng trả lời mình rồi, mình còn tưởng cậu không quan tâm mình nữa.” “Tuyết U?” “Không, chỉ là mình có chuyện muốn nói với cậu thôi.” “Được, sau giờ tan làm ngày mai.” Sau khi hai người họ hẹn thời gian xong, Thẩm Kiều nhanh chóng xóa tất cả lịch sử trò chuyện trước đó, nhìn thấy khung trò chuyện trống không, trái tim Thẩm Kiều cũng coi như được nhẹ nhõm hơn chút.
Sau khi cất điện thoại đi, Thẩm Kiều đắp chăn chuẩn bị đi ngủ.
Có lẽ tối qua quá mệt mỏi nên Thẩm Kiều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tới nửa đêm, Thẩm Kiều cảm thấy như có ai đó hôn nhẹ lên môi cô, nhưng ngay sau đó nó lại biến ()
Cô trở mình rồi lại ngủ thiếp di.
Ngày hôm sau.
Khi Thẩm Kiều tỉnh dậy đã thấy Dạ Mạc Thâm bước ra từ phòng tắm.
Thường ngày cô đều thức dậy sớm hơn Dạ Mạc Thâm, thế nhưng hôm nay cô lại…
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa, giọng nói khó chịu và lạnh tanh của Dạ Mạc Thâm từ bên ngoài vọng lại: “Nhanh lên chút.” Thẩm Kiều khựng lại một chút, gật đầu trong vô thức.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong xuôi, cô nghĩ rằng lẽ Dạ Mạc Thâm đã đi trước rồi, nhưng không ngờ anh vẫn đứng ngoài đợi cô.
“Sao anh.. Vẫn còn ở đây?” Thầm Kiều cảm thấy có chút kỳ lạ nên đã hỏi anh.
Nét mặt của Dạ Mạc Thâm có chút khó xử, lộ vẻ bực bội khi nói chuyện.
“Đây là phòng của tôi, tại sao tôi không thể đứng dây?” “Không, ý của tôi là… Sao anh chưa tới công ty?” Nếu là trước kia thì anh đã rời đi () từ lâu rồi, Thầm Kiều đều đợi anh đi rồi mới bắt xe buýt.
Trên trán Dạ Mạc Thâm nổi lên những gợn gân xanh: “Lại đây đẩy tôi đi.” “Vâng.” Thẩm Kiều không cự tuyệt mệnh lệnh của anh, lằng lặng đi tới đầy anh xuống lầu, sau đó dìu anh lên xe, chuẩn bị rời đi.
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210409/co-vo-danh-trao-110-0.jpg" title="Kiếm chuyện" data-pagespeed-url-hash=3810962097 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Khi đến công ty, nhiều người không khỏi trầm trồ khi thấy Thẩm Kiều bước xuống xe của Dạ Mạc Thâm.
“Có chuyện gì vậy? Đó không phải là trợ lý Thẩm sao? Tại sao cô ấy lại bước xuống từ xe của cậu chủ Dạ của chúng ta?” “Đúng vậy, chẳng phải cậu chủ Dạ từ nhà họ Dạ đi làm hay sao? Tại sao trợ lý Thẩm lại đi cùng cậu ấy như vậy? Lẽ nào có bí mật gì đó trong chuyện này sao?” “Trước giờ cậu chủ chủ Dạ chưa từng có trợ lý nữ, thế nhưng sự xuất hiện lần này của Thẩm Kiều chắc chắn là cô ta đã trở thành trợ lý chính thức của cậu chủ Dạ rồi. Bây giờ hai người họ lại còn đi chung một xe, ha ha, loại phụ nữ như này cũng chỉ để lên giường, không có tí năng lực nào.” “Chậc, tôi đã nói mà cô ta làm sao có thể trở thành trợ lý của cậu chủ Dạ được, nhìn cái bộ dạng của cô ta là biết không được cái nết gì, mặt thì xấu xí, vóc dáng lại càng không. Cậu chủ Dạ làm sao lại thích cô ta được?” “Dạ Mạc Thâm nhà chúng ta tuy là chủ tịch tập đoàn nhà họ Dạ, nhưng cậu ấy lại bị tàn tật, hơn nữa nghe nói anh ấy không cử động được! Không biết người phụ nữ này rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì.” “Suyt, chuyện Dạ Mạc Thâm không cử động được là chuyện cấm ky, không được nhắc tới. Cô còn dám nhắc tới, muốn chết à?” “Sợ cái gì, nói thì chỉ có chúng ta biết mà thôi, Dạ Mạc Thâm không nghe được đâu.” Đầy Dạ Mạc Thâm đến thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, Thầm Kiều cảm thấy suốt dọc đường đi cô đã bắt gặp rất nhiều ánh mắt đang thăm dò, không cần nhìn cô cũng có thể cảm nhận được mọi người đang xì xào bàn tán về mình.
Chắc chắn họ đang thảo luận xôn xao về mối quan hệ giữa cô và Dạ Mạc Thâm.
Cô liếc mắt nhìn Dạ Mạc Thâm ở phía trước, không khỏi thắc mắc tại sao hôm nay anh lại đột nhiên bảo cô lên xe cùng đi đến công ty, chẳng lẽ là vì…
Nghĩ đến chuyện đó, sắc mặt Thẩm Kiều lập tức thay đổi.
Nếu mối quan hệ của cô và Dạ Mạc Thâm thay đổi vì sự cố này, cô thật sự không muốn. Mặc dù không biết tại sao, nhưng trong suy nghĩ của mình, Thẩm Kiều luôn nghĩ rằng cô phải chống lại mối quan hệ giữa mình và Dạ Mạc Thâm.
Rất chắc chắn.
Sau khi đẩy Dạ Mạc Thâm đến văn phòng, Thẩm Kiều đi tới phòng trà pha cà phê cho anh.
Khi Thầm Kiều đi vào để đưa cà phê cho anh, cô bắt gặp ánh mắt của Dạ Mạc Thâm, ngay lập tức vội vàng né tránh.
“Nếu không còn việc gì, tôi xin phép ra ngoài làm việc.” Thẩm Kiều nói xong, vội vàng bước tới bàn làm việc của mình trước khi anh kịp phản ứng lại.
Dạ Mạc Thâm nhìn theo bóng dáng cô, anh cũng nhận thấy dường như cô có ý muốn né tránh anh, có chút gì đó thật mơ hồ, không khỏi nheo mắt lại.
Dường như cô muốn né tránh anh sao? Tại sao? | Thầm Kiều đã dành cả buổi sáng “để ghi nhớ hết đường đi của tập đoàn và sau đó đợi đến giờ xuống tầng ăn cơm. Cô hoàn toàn quên mất chuyện sáng nay mình cùng Dạ Mạc Thâm đi chung xe tới công ty, cho đến khi cô đối mặt với những ánh mắt hiếu kỳ trong căng tin, cô mới đột nhiên hoàn hồn.
“Ổ, chẳng phải đây là trợ lý Thẩm hay sao?” Có hai ba cô gái ngồi tụ tập nói chuyện đối diện với cô.
“Đã quyến rũ được tổng giám đốc Dạ rồi, sao vẫn còn tới nhà ăn ăn cơm?” “Ôi trời, quyến rũ thì quyến rũ, nhưng cũng không phải chính chủ, thế không ăn ở nhà ăn, chẳng lẽ cô ta ăn ở nhà họ Dạ hay sao?” Thẩm Kiểu: “…” Muốn kiếm chuyện sao?
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
14 chương
11 chương
5 chương
10 chương
16 chương