Rất tự nhiên, anh cười nói với những người xung quanh như chẳng có gì. Một người đàn ông dáng người bệ vệ tiến đến phía cô, ông ta kéo tay cô đến chỗ ngồi bên cạnh ông ta. Tuyết Vũ chẳng mấy dễ chịu, cô cười một cách gượng gạo. Người đàn ông kia nham nhở: -Chắc là lần đầu tiên đến đây phải không? Cô qua đây ngồi với tôi. Những người xung quanh thấy vậy cũng cười cười: -Lão Mạc! Hành động nhanh quá đấy! Tuyết Vũ đỏ mặt, cô chẳng chuẩn bị gì cho tình huống lúc này. Cô nhìn sang Thiên Đức, anh vẫn thoải mái nói chuyện với người kế bên như không hề có chuyện gì. Cô nuốt cục tức xuống ngực, trong lòng có chút tủi thân. Vậy ra anh định hạ nhục cô theo kiểu này đây. Không cần nói ra cũng biết, một nhân viên quèn đến nơi của những người giàu có uống rượu vang xa xỉ thế này ngoài mục đích thăng tiến bằng con đường tắt thì chẳng còn gì hết. Anh ngoài việc không muốn người khác biết cô là vợ anh lại còn muốn sỉ nhục cô nữa. Tuyết Vũ nắm chặt chiếc túi xách, bộ dạng cô lúc này không cần nói cũng biết giận đến mức nào. Thiên Đức cảm thấy bờ vai cô đang run lên nhè nhẹ. Vị giám đốc họ Mạc kia vẫn chưa chịu buông tha cho cô: -Sao vậy, cô Dương! Không thoải mái à? Nói rồi ông ta đẩy một ly rượu về phía cô. Tuyết Vũ vội vã lắc đầu: -Xin lỗi tôi không biết uống rượu! -Không sao, uống rồi sẽ quen thôi. Ai mà chẳng có lần đầu! Tuyết Vũ chưa kịp từ chối thì Thiên Đức đã lên tiếng: -Cô nhận đi, giám đốc Mạc đã nhiệt tình đến thế! Tuyết Vũ cắn chặt môi, có cảm tưởng như nó sắp bật máu. Cô nhìn anh, vẫn một bộ mặt lạnh hơn tiền. Được rồi, vậy cô chiều ý anh, dù gì thì bây giờ số phận cô cũng nằm trong tay anh. Thà để anh vui vẻ một chút giữ lời hứa với cô còn hơn. Tuyết Vũ nhận lấy ly rượu, cô nhắm mắt tu liền một hơi. Vị ngọt hơi nồng còn lưu lại nơi đầu lưỡi nhưng cuống họng đã tê rát. Thiên Đức nhìn cô, ánh mắt hơi có vẻ giễu cợt. À thì ra rượu có vị như vậy, đến giờ cô mới biết. Thứ rượu thượng hạng đắt tiền này, cô làm sao mua nỗi. Nghĩ tới tên Thiên Đức đáng ghét kia, cô lại uống tiếp một ly. Giám đốc Mạc bên cạnh khá hài lòng, ông ta thích thú nhìn Tuyết Vũ: -Cô có muốn sang chỗ của tôi làm không? Tất nhiên, không quy mô như Đồng Gia nhưng ít ra Mạc Thị của chúng tôi cũng không hề kém xa. Đối với cô, tôi còn có nhiều ưu đãi khác. -Ưu đãi? Tuyết Vũ đã ngà ngà say ngẩng đầu lên hỏi lại: -Ông có thể cho tôi một quả thận hay không? Giám đốc Mạc hơi kinh người nhưng sau vài giây ông ta nghĩ rằng Tuyết Vũ đang nói đùa liền hỏi lại: -Cô muốn gì tôi cũng có thể cho cô! Cô sang làm thư ký cho tôi nhé? Tuyết Vũ lắc đầu, cô khẽ cười đáp lại: -Không, không! Tôi ở bên cạnh chủ tịch Đồng đã đủ lắm rồi! Nói rồi, cô cầm ly rượu đi sang chỗ của Đồng Thiên Đức. Anh đang thảo luận chuyện gì đó với cô gái bên cạnh. Hai người họ nói chuyện trông rất vui vẻ. Tuyết Vũ lịch sự nói với cô gái kia: -Xin lỗi chị có thể nhường chỗ không? Cô gái kia nhìn Thiên Đức, anh khoát tay. Cô gái rời khỏi đó nhường chỗ cho Tuyết Vũ. Cô ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt anh: -Chủ tịch, cạn một ly với tôi nhé! Thiên Đức hơi nhếch mép ra ý cười, Tuyết Vũ ghét nhất là kiểu cười này của anh, giống như đang khinh thường cô vậy, mà có lẽ anh cũng đang khinh thường cô. -Được thôi! Thiên Đức cầm ly rượu lên khẽ chạm vào cốc của cô. Tiếng thủy tinh vang lên nhè nhẹ. Uống xong một ly, Tuyết Vũ quay người sang nói với anh, rất nhỏ nhưng đủ để người bên cạnh nghe thấy: -Anh biết tôi ghét nhất điều gì ở anh không? Chính là nụ cười nhếch mép ngạo mạn đó. Nó khiến tôi buồn nôn. Nói xong, cô gục đầu xuống bàn. Thiên Đức mỉm cười. “Vậy là cuối cùng cô cũng đã nói thật lòng mình!” Một nữ phục vụ đỡ Tuyết Vũ ra ngoài. Giám đốc Mạc nhìn thấy liền đề nghị với Thiên Đức: -Chủ tịch Đồng! Để tôi đưa cô Dương về! Thiên Đức từ chối: -Giám đốc Mạc làm vậy phiền anh quá rồi, cô ấy là nhân viên của tôi… Thiên Đức chưa nói hết câu, Tuyết Vũ gật gà bên cạnh đã vội nói: -Đúng rồi, Chủ tịch Đồng, phiền anh đưa tôi về, chồng tôi đang đợi! Giám Đốc Mạc ở bên cạnh không khỏi ngạc nhiên: -Cô…Cô có chồng rồi sao? Tuyết Vũ nghiêng người lảo đảo nhưng vẫn đủ tĩnh táo để trả lời: -Vâng, để ngài hiểu lầm rồi! Nói rồi cô bước lên xe của Thiên Đức. Bên ngoài Trần Lương cẩn thận đỡ cho cô khỏi té ngã. Thiên Đức cũng lên xe. Hai người họ rời đi, bỏ mặc giám đốc Mạc vẫn chưa hết ngạc nhiên đứng chôn chân ở đó. Trên đường về nhà, gió thổi mát rượi. Tuyết Vũ chẳng chịu ngồi im, cô thò đầu ra ngoài cửa kính, hét lên mấy câu vô nghĩa chẳng ai hiểu. Thiên Đức vội kéo cô lại, miệng không nhịn nỗi hét lên: -Cô bị điên à, có chịu ngồi im không hay để tôi đá cô xuống xe? Tuyết Vũ nhìn anh, cô cười hì hì, miệng lẩm bẩm: -Không, không làm nữa. Anh mà bỏ rơi tôi thì chỉ còn đường chết! Nói xong cô gục đầu vào vai anh ngủ ngon lành. Thiên Đức cảm thấy không thoải mái định đẩy cô ra thì bỗng nhiên lại ngừng lại. Cũng chẳng sao, anh cho cô dựa vào anh một lúc, đẩy ra lúc này có vẻ không đàn ông cho lắm, thật mất mặt. Anh quay người ra cửa sổ tránh đi gương mặt đang ngủ của cô. Về đến nhà, anh không đánh thức cô dậy, bế cô lên phòng. Vừa đặt cô xuống giường, đang định đắp chăn cho cô thì bỗng nhiên cô mở mắt tỉnh dậy. Đôi mắt to tròn nhìn anh rất lâu mới hỏi: -Vì sao lại đối với tôi như vậy? Sao lại chọn tôi? Thiên Đức hơi khựng lại, rất nhanh anh lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày: -Tôi thích thế! Tuyết Vũ à lên một tiếng vô thức, đôi môi cô mấp máy: -Vậy khi nào anh định làm chuyện đó đây? Hay là tối nay luôn nhé, vừa hay tôi đang say, có thể chẳng cảm nhận được gì! Ánh mắt Tuyết Vũ có phần tự giễu. Cô cũng có ngày nói những câu thế này đấy, nhưng đối với sự sỉ nhục của anh thì chẳng thấm tháp gì. Cô nhìn anh trân trối, đôi mắt lạnh hơn cả ngày đông. Bàn tay cô run run vòng tay sau cổ anh kéo xuống. Môi cô chạm vào môi anh lạnh ngắt. Thiên Đức vội kéo cô đến sát hơn, anh ngấu nghiến môi cô, không phải hôn mà là một sự dày vò khiến người ta đau đến tận tâm can. Hơi thở cả hai dồn dập, khó chịu đến nỗi Tuyết Vũ cảm giác mình không thể thở nỗi. Đến khi bàn tay lạnh ngắt của anh chạm sau lưng cô tìm dây kéo chiếc váy, cô mới vô thức ngăn bàn tay đó lại. Thiên Đức ngừng lại, anh nhìn cô nhếch mép cười: -Cô rốt cuộc cũng chỉ có vậy! Nói xong anh bước ra khỏi phòng, cánh cửa đóng sập một tiếng vang lên khô khốc. Nước mắt Tuyết Vũ đã rơi từ lúc nào, cô lặng lẽ chùi đi. “Mới chừng này mày đã không chịu được sao? Đúng là đồ nhát gan mà!” Tuyết Vũ kéo chăn đắp lên kín người, cô vùi mặt vào gối, cố quên đi cơn ác mộng hôm nay!