7 ngày để nói anh yêu em ii: nói yêu em 7 lần

Chương 1 : Bị thấy hết rồi, làm sao đây

- Con nhỏ kia, bà mau đứng lại cho tui – Tiếng la hét dọc con đường đi khiến tất cả mọi người quay đầu nhìn về hai nhỏ. - Ngu sao đứng lại – Nhỏ quay người lại nhún nhảy nhìn nhỏ Phương cười trêu, tay giơ cao tấm vé xem ca nhạc trên tay mình. - Bà mà không đứng lại, tui nghỉ chơi với bà – Nhỏ Phương thở hổn hển đứng chống nạnh đe dọa. - Có một câu mà bà đem ra đe dọa hoài hà, nhai tới nhại lui. Sao đến bây giờ tui chưa thấy bà nghỉ chơi với tui đi . Bà nói hoài mà không biết chán à, tui chán thay bà rồi – Nhỏ le lưỡi đáp. - Quân tử khôn là quân tử dại. Quân tử nhại lại là quân tử khôn. Bà chưa nghe hả - Nhỏ Phương hất mặt hỏi, sau đó nhỏ ghiến răng dậm chân – Bà có trả lại tui không hả? Cái đồ cướp giật. - Miếng ngon giữa đàng, ai đàng hoàng là dại. Bà chưa nghe hả - Nhỏ làm mặt xấu trêu chọc lại lời của nhỏ Thu, sau đó giơ cao cái tay cầm tấm vé lên bảo – Hẹn tối nay gặp lại, ngoan đi, tối tui mua bắp rang hai đứa mình cùng ăn. Nói xong nhỏ chạy biến đi, nhỏ Phương nhìn theo nhỏ bực tức nói: - Tùng Linh, tối nay bà mà không mua bắp, để xem tui xử bà thế nào? Cuối cùng nhỏ dù tiếc đứt ruột tấm vé đi xem ca nhạc phải vất vả chen lấn mới mua được, đang định cùng bạn trai mới quen đi xem, cũng đành để đứa bạn thân cướp đi mà thôi. Tùng Linh về nhà nhanh chóng ăn cơm, tắm rửa rồi lên phòng nghĩ cách để tối nay chuồn đi mà thần không biết, quỷ không hay. Năm vừa rồi anh trai nhỏ vì đi học đại học xa nhà, mỗi lần từ nhà đến trường cũng mất gần 2 tiếng đồng hồ. Cho nên đã ở trọ lại gần trường, một tuần mới về nhà một lần và như thế, phòng anh nhỏ đã bỏ không. Còn nhỏ cũng bắt đầu lên lớp 10, cho nên nhỏ nhân cơ hội liền vòi vĩnh anh trai đổi phòng với mình. Vốn dĩ phòng nhỏ với phòng anh trai cũng không hơn kém nhau là bao nhiêu, nhưng nhỏ viện lí do phòng mình nhỏ hơn, mà nhỏ đang tuổi phát triển có rất nhiều vật dụng cần dùng, phải sử dụng phòng lớn nên nhất quyết đòi chuyển sang phòng anh trai nhỏ. Ba nhỏ xem như nhỏ đang tuổi lớn nên tâm tính thất thường, cũng đồng ý cho nhỏ với anh trai chuyển phòng để yên thân, không phải nghe nhỏ vật vả khóc la nữa. Nhưng có điều, ba nhỏ bắt nhỏ phải tự thân vận động, nghĩa là phải tự mình duy chuyển vật dùng từ phòng này sang phòng khác và ngược lại. Và vì vậy, nhỏ phải tạm biệt nào bàn, nào tủ, nào giường thân yêu của mình vì không thể di chuyển nổi chúng. Nhưng nhỏ cảm thấy, tất cả vô cùng xứng đáng, còn xứng đáng thế nào, sau này mọi người sẽ biết. Đây là bí mật không thể nói ra. Tùng Linh liền đi đến tủ quần áo, tìm ngay cái áo mà cả thế kỷ rồi nhỏ không thèm nhìn tới nữa, sau đó dùng sức cấu xé cho nó tan nát rồi lén lút đi tìm con Kitty thân yêu của mẹ nhỏ. Con Kitty thân yêu của mẹ nhỏ đang nằm dài trên sofa xem….tivi. Chán… Có con chó nào sướng hơn con chó này không cơ chứ, nó còn mê xem tivi hơn cả nhỏ nữa mới ghê. Tự nó dùng chân đập lên cái điều khiển mở tivi xem, xem chán thì tắt. Chả hiểu một sự việc tốn điện như thế mà mẹ nhỏ lại lấy làm thích thú và dung túng cho con kitty xem tivi thoải mái, còn nhỏ thì mẹ cứ la hét ầm ĩ cả lên. Mỗi khi nhỏ phản đối lời mắng của mẹ thì mẹ nhỏ luôn chống nạnh bảo: - Con còn dám nói. Con Kitty xem tivi xong còn biết tắt tivi, còn con thì sao hả, không ngủ quên thì cũng đứng dậy mặc kệ cái tivi đang phát rồi đi chơi. Lần nào cũng như lần nào, con còn thua cả một con chó nũa. Thật đúng là quá shock mà, sao mẹ nhỏ lại có thể so sánh nhỏ với con kitty như thế chứ. Nhỏ chỉ là lâu lâu xem tivi rồi ngủ quên, nửa đêm tỉnh dậy bò trở về phòng quên tắt tivi. Sáng mẹ nhỏ dậy phát hiện tivi vẫn đang phát thì nổi điên mắng cho nhỏ một trận nên thân rồi còn gì. Và cũng chỉ thỉnh thoảng đang xem tivi thì nghe điện thoại của mấy đứa bạn thân rồi sốt sắng đi thay quần áo đi chơi quên tắt tivi thôi mà. Vậy mà mẹ lại mắng nhỏ the thảm như thế. Nhiều lúc nhỏ nghi ngờ, không biết con Kitty là con của mẹ hay là nhỏ nữa. Vì thế cho nên….nếu như nhỏ lỡ tay làm bể cái bình hoa mới mua của mẹ, nhỏ sẽ lập tức đổ thừa cho con Kitty ngay. Hay ví dụ như nhỏ có ăn dụng món nào đó mà bị mẹ phát hiện thì con Kitty sẽ làm hình nhân thế mạng cho nhỏ ngay. Hehe, đôi khi nhỏ cũng cảm thấy mình quá ư giang xảo. Và lần này, con Kitty lại tiếp tục bị nhỏ mang ra làm tội đồ chất vấn. Nhỏ chạy đến trước mặt ba mẹ dùng bộ mặt mếu máo khóc ròng lên, tay chìa cái áo do chính mình xé rách bảo: - Huhu, con không chịu đâu, ba mẹ xem đi, con Kitty nó xé rách cái áo mà con thích nhất rồi. Con định mặc cái áo này để đi chơi với tụi bạn vào tuần sau, vậy mà ….. - Thì mặc cái áo khác đi chơi có sao đâu. Đâu phải con có mỗi cái áo này đâu – Mẹ nhỏ nhíu mày bảo. - Con không chịu đâu, con muốn mặc cái áo này hà – Nhỏ cố tỏ vẻ đau khổ luyến tiếc cái áo vô cùng. - Ai bảo con không chịu đóng cửa phòng lại đàng hoàng, để Kitty vào phòng xé rách áo. Là lỗi của con, còn trách ai nữa – Mẹ nhỏ lườm nhỏ trách. Con Kitty nằm dưới chân mẹ nhỏ nghe nhắc tên mình thì ngóc đầu nhìn lên rên hừ hừ, chả biết có phải nó đang phản đối việc nhỏ vu khống hành vi tội lỗi cho nó hay không nữa. Nhỏ nhìn con kitty nhủ thầm nói : Xin lỗi em nha, chịu khó đi, mai chị sẽ mua bánh bù lại cho nha” Lòng nghĩ thế, nhưng ngoài mặt nhỏ vẫn khăng khăng bảo: - Tại mẹ cứ chìu nó riết thì có. - Thôi được rồi. Mai ba cho tiền mua áo khác đi chơi với bạn. Trong bụng nhỏ mừng réo rắt nhưng vẫn cố giả vờ làm như không có chuyện gì hết. Mặt méo xẹo, vùng vằng bỏ đi lên lầu đóng sầm cửa lại. Chỉ nghe mẹ nhỏ mắng một câu:” Kitty hư quá đi mất” Nếu ai biết được chuyện này chắc chắn sẽ rất thắc mắc vì sao nhỏ phải bày trò vu khống cho con kitty đáng yêu tội nghiệp kia lắm . Tất nhiên nhỏ vu khống Kitty như vậy chính là mục đích để ba mẹ cứ nghĩ nhỏ giận dỗi ở miết trong phòng không thèm đi ra ngoài nữa. Đây tất nhiên không phải lần đầu nhỏ giận lẫy rồi ở miết trong phòng như thế cho nên ba mẹ nhỏ quen quá với việc này. Riết rồi ai cũng mặc kệ nhỏ giận dỗi ra sao thì giận. Và tất nhiên, nhỏ là cố tình giận dỗi như thế, lần đầu nhỏ cố ý giận nín nhịn ở trong phòng không đi ra ngoài, dù ba mẹ khuyên thế nào cũng nhất quyết không ra. Như vậy vài lần, giống như chú bé chăn cừu nói dối, làm tới lần thứ 3, người ta không thèm chú ý đến nữa. Và nhỏ cứ tha hồ, làm gì không ai biết hết. Thâm hiểm quá đi mất. Trở về phòng, nhỏ nhanh chóng thay đồ, diện cho thật đẹp để đi xem ca nhạc với nhỏ Thu. Và cái lí do, nhỏ nằng nặc đòi đổi sang phòng anh trai của nhỏ chính là đây. Ông nội nhỏ, khi xây nhà cho ba nhỏ, cũng nhân tiện xây luôn cho chú nhỏ một căn gọi là giống y hệt nhau từ thiết kế cho đến diện tích và màu sắc, chỉ khác nhau vị trí từ trái sang phải. Trông hai căn nhà nằm cạnh nhau cứ như hình và bóng. Mà hai căn nhà nằm rất sát vào nhau từ ban công phòng nhà này ra ban công phòng nhà kia chỉ cách có một sải tay. Vô cùng ngắn ngủi. Cho nên , nếu có gan một chít thì nhảy từ ban công này có thể sang được ban công nhà bên kia. Còn nhỏ, nhỏ chọn cách an toàn nhất, dùng một tấm ván làm cầu bắt qua. Chú của nhỏ vì tính chất công việc của một nhiếp ảnh gia, cho nên rất thường xuyên đi đó đi đây, bỏ nhà trống không. Nhỏ đã lén lút chôm được một xâu chìa khóa nhà, sau đó di chuyển từ nhà mình sang nhà chú, dùng chìa khóa cứ thế mở cửa nhà chú để chuồn đi xem ca nhạc. Vậy là thần không biết, quỷ không hay. Tùng Linh lôi tấm ván dưới gầm giường ra, đặt lên trân ban can của phòng nhỏ nối qua ban can của phòng đối diện nhà chú nhỏ, cứ thế nhảy lên rồi từng bước từng bước đi qua đó. Vừa bước được hai bước nhỏ, Tùng Linh bỗng cảm thấycó gì đó, giác quan thứ 6 của phụ nữ mách bảo nhỏ, hình như có ai đó, đang nhìn mình, mắt nhỏ lập tức đảo vòng ngay và phát hiện mục tiêu đang đứng ở bên dưới ngẩng đầu nhìn lên. Nếu như nhỏ mặc quần jaen, nhỏ mặt kệ tên kia nhìn đến khi chóng mặt thì thôi. Nhưng vì nhỏ đang mặc váy, mà cái váy này cũng thuộc loại phùng, cho nên theo tầng suất mà nói thì chắc chắn 100% là cái quần nhỏ bên trong của mình đã được thu vào tầm mắt của cái tên khốn đang ngẩng đầu ở bên dưới kia. Sau một giây thất thần, nhỏ trợn mắt nhìn cái tên bên dưới, nhưng hắn ta vẫn không hề cúi đầu xuống. Mà nhỏ thì mức độ xẩu hổ đang tăng dần lên, nhỏ quên mất chuyện chỉ cần bước đi thêm 3 bước nữa là tới ban công nhà chú nhỏ, mãi lo túm váy khép chân che đậy lại, cuối cùng nhỏ lúng túng đứng không vững trên tấm ván và bắt đầu rơi tự do xuống bên dưới. Nói thật thì ban công tầng 1 với mặt đất cũng không cách nhau bao nhiêu, nếu nhỏ dám liều mạng, vẫn có thể nhảy xuống dưới mà vẫn toàn mạng như các diễn viên đóng thế ấy. Nhưng có điều nhỏ không biết mạng thì còn, nhưng chân có còn lành lặn hay không mà thôi. Khổ nhất là khi nhỏ rơi xuống, là nguyên cả thân người chạm đất cứ không chỉ có chân. Nghĩ xui một chút là đầu va chạm mạnh dẫn đến điên khùng, hay cột sống vì bị va đập mà bị liệt, vậy thì cả cuộc đời sau này của nhỏ không biết sẽ ra sao đây. Nhỏ đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, không ngờ lại phải tạm biệt nó nhanh đến như vậy. Tùng Linh đau khổ nhắm mắt chờ đợi, điều khủng khiếp sẽ đến. Nhưng…..nó hoàn toàn không xảy ra. Một bàn tay đã đưa ra hứng lấy nhỏ chẳng khác nào hứng dừa. Sau giây phút tim đập mạnh không ngừng, mắt nhắm ghiền lại, nhỏ cuối cùng đã có thể bình tĩnh lại và từ từ hé mắt nhìn. Trước mắt nhỏ là một anh chàng cực kì đẹp trai, nhưng đẹp trai thì để làm gì, có ăn được đâu, mà cái cảm giác tưởng chừng sắp chết khiến tim suýt rơi cả ra bên ngoài của nhỏ đều bắt nguồn từ tên này, đã vậy hắn ta còn nhìn thấy … của nhỏ. Từ cha sinh mẹ đẻ cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên nhỏ bị nhìn thấy, đúng là xấu hổ chết đi được. Nghĩ đến đây, nhỏ ghiến răng nổi cáu cả lên, liền trừng mắt nhìn cái tên đó bắt đầu bắn súng liên thanh. - Này đồ khốn, đồ dê xồm kia, anh có biết suýt chút nữa tôi bị anh hại chết rồi hay không hả. Mạng của tôi rất quý, anh liệu có đền được hay không. Còn nữa nha, nhìn tướng mạo của anh cũng đàng hoàng như vậy, vì sao lại mang trong mình máu dê như thế chứ hả, dám nhìn trộm con gái người ta như vậy….. Nhỏ **** mắng một hồi không dứt, anh chàng đó có chút khó chịu liền nói: - Này em gái, nói chuyện với người vừa cứu mình như vậy đó à. - Ai mượn anh cứu tôi, mau bỏ tôi xuống, anh đừng có giả bộ tốt bụng cứu tôi. Tôi biết rõ mục đích của anh là muốn lợi dụng tôi thôi mà. Anh đừng có mơ, tôi không ngu dại để anh lợi dụng đâu. Mau thả tôi xuống, nếu không tôi la lên cho mà xem – Nhỏ bèn vùng quẩy đòi thoát xuống đất. - Được, thả thì thả, mắc công làm ơn lại mắc oán Nói xong anh ta liền thả nhỏ xuống cái bịch. Tuy là từ khoảng cách của nhỏ với mặt đất chỉ tầm 1m mà thôi, nhưng mà khi rơi xuống vẫn khiến nhỏ đau âm ỉ. Quả thật là đau muốn chết được, nhỏ lại bị thả bất ngờ không có sự chuẩn như vậy, chẳng những mông chạm đất mà tay chân của nhỏ cũng bị va đập, đau đến nỗi muốn chảy cả nước mắt. Nhỏ đau quá, tức giận vô cùng, đang lồm cồm ngồi dậy, muốn đánh cho tên khốn này một trận nhừ tử thì mới hả giận. Nhưng khi nhỏ tỉnh trí nhìn lại thì không hề thấy bóng anh ta đâu nữa. Thầy vừa bước vào lớp, cả lớp đồng loạt đứng lên chào thầy, đây là một thủ tục hành chánh bắt buộc ngày nào cũng như ngày nào cũng phải làm. Thầy Thành đứng nghiêm nhìn cả lớp rồi phẩy tay nói: - Chào các em, tất cả ngồi xuống hết đi. Cả lớp liền ngồi xuống, tiếng lật tập vang lên xoành xoạch kèm theo tiếng …..ngày ngủ. - Khò…..khò…khò…. Tiếng gáy ngủ kéo dài tạo âm thanh vang rền giữa lớp học, va vào thành tường này rồi đến thành tường khác, xuyên thủng biết bao nhiêu màng nhỉ. Hãy tưởng tượng tiếng gáy đó là một quả bóng, khi bạn thảy nó vào thành tường này, nó sẽ tưng ra rồi va vào thành tường khác sau đó mới rơi xuống. Thằng Hoàng Nguyên sau tiếng ngáy đầu tiên liền giơ tay ngang mặt, mắt chăm chú nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên tay mình bắt đầu đếm giờ. Cả lớp bị tiếng ngáy làm cho cơn buồn ngủ kéo đến, vài đứa há miệng to ra để ngáp dài thành tiếng. Bởi mới nói, căn bệnh mà lây truyền nhiều nhất hiện nay, nhất là với sinh viên học sinh đó là căn bệnh làm biếng và buồn ngủ. Cuối cùng âm thanh tiếng gáy kéo dài như sấm rền vang lủng bầu trời kia cũng chấm dứt. Ngay sau đó thằng Hoàng Nguyên bèn lên tiếng phá tan cơn buồn ngủ của mọi người: - 42 giây, dài hơn lúc nãy 3 giây. Thầy Thành, ngay khi thằng Nguyên lên tiếng thì cũng thoát được khoảnh khắc đứng hình, cơ thể bắt đầu bắt nhịp lại được với các nơ ron thần kinh, tất nhiên sau đó là một luồn nham thạch nóng chảy muốn phun trào trong thầy. Thầy Thành giơ tay lên vỗ bàn cái”rầm” khiến cả lớp giật mình được một phen rớt tim ra ngoài. Nhỏ Mai Chi thở dài lười biếng lần nữa đưa tay sang lay người nhỏ dậy trước khi nhỏ gặp họa. Nhưng đáp lại lòng tốt của nhỏ Chi là một tiếng ngáy tiếp theo. Thằng Hoàng Nguyên lại giơ tay đếm giờ, cả lớp lại ngáy dài lần nữa. Tiếng giày bỗng nện thình thịch dưới nền nhà, khiến cả lớp tỉnh ngủ ngay lập tức, tim đập thình thịch, chẳng ai dám ngáp dài nữa, những cái đầu ngay lập tức quay 90 độ sang nhìn chủ nhân tiếng ngáy, nữa âm thầm cầu khẩn ông trời sẽ phù hộ cho nhỏ tai qua nạn khỏi, nữa chờ xem kịch vui. Một cái nhéo tai đau điếng khiến Tùng Linh tỉnh ngủ, giấc mơ đang được đứng trên một núi đùi gà vẫn chưa kịp ăn cái nào bỗng biến mất, nhỏ tức giận đứng dậy vỗ mạnh tay xuống bàn, kiêu hùng quát lớn…. - Đứa nào…đứa nào dám phá rối giấc ngủ vàng ngọc của chị hai mày. - Đứa này nè được không ? – Một giọng nói có phần giận dữ mang theo sức sát thương cao độ vang lên. Tùng Linh mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn, đập vào mắt nhỏ là cặp *** chai dày cộm. Tiếp theo đó là gương mặt quen thuộc của ông thầy Thành, giáo viên dạy sử của nhỏ. Gương mặt của thầy thay đổi từ đỏ sang tím theo cái trừng mắt đáng sợ. Một tiếng bộp vang lên trong lòng của Tùng Linh. Nhỏ than thầm trong lòng:” Thôi tiêu rồi, tiêu thật rồi, mẹ ơi cứu con với” Tất nhiên mẹ nhỏ không có ở đây để cứu nhỏ, cho nên Tùng Linh phải tự thân vận động, tự mình cứu lấy mình. Quyết liều chết xông lên tìm được sống trong cửa tử. Nhỏ liền giả vờ khép hờ mắt lại, tạo cho người ta cảm giác mơ mơ thực thực. - Năm 1945, quân đội Việt Nam ta …. Tùng Linh nói liền một câu lẩm nhẩm chẳng rõ đầu đuôi, mà cứ lẩm nhẩm hoài khiến thầy Thành phải hô lên: - Dừng… Nhỏ giật mình mở mắt ra nhìn thầy có chút hốt hoảng lo sợ. Nước miếng nuốt ực ực mà vẫn còn đầy trong cổ họng. Thầy Thành nghiêm nét mặt nhỉn nhỏ nói: - Chuyện khảo bài lát nữa tôi tính sau. Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi em, giờ này là giờ gì?Giờ học hay là giờ ngủ? Thấy thầy Thành cố kìm nén cơn tức giận của mình để hỏi nhỏ. Tùng Linh quyết dùng phương châm:” Nước đến chân thì nhảy, lũ đến đắp bờ” . Chỉ có bình tĩnh mới có thể giết địch, cho nên nhỏ nhìn thầy Thành ôn tồn bảo: - Dạ thưa thầy, giờ này là giờ học. Nghe nhỏ nói vậy, mặt thầy Thành càng đen hơn *** chảo. - Giỏi lắm, em cũng biết giờ này là giờ học, mà tại sao em dám ngủ hả. - Dạ, em ngủ trước khi học mà thầy – Nhỏ cố lí sự cùn với thầy. - Vậy thì tại sao tôi vào lớp rồi mà vẫn còn nghe tiếng ngáy của em chứ hả. Tùng Linh thấy nguy cơ bão lớn sóng to ập đến, nhỏ lập tức trưng ra bộ mặt đau khổ không thua gì diễn diên phim buồn bảo với thầy Thành. - Thầy ơi, em cũng không muốn như vậy đâu. Thầy cho em một phút để trình bày có được không thầy. Thầy Thành thấy nhỏ trưng ra bộ mặt khổ sở như thế bèn gật đầu. - Được. Em nói đi. Một lời như mở cờ trong bụng, nho lập tức liếm môi nói: - Chuyện là như vầy nè thầy. Hôm qua em cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, vừa chóng mặt vừa buồn nôn, đầu đau nhức như bị bủa gõ. Em thật sự là chỉ muốn ngủ một giấc cho tới sáng hôm sau. Nhưng vì hôm sau phải đi học, mà lại đến tiết sử của thầy. mà thầy là người rất ghét học trò lười nhát không chịu học bài. Cho nên để không khiến thầy thất vọng về em, cho nên dù đau đầu như búa bổ vẫn phải cố gắng học bài. Mà thấy biết đó, đang nhức đầu thì học bài làm sao vô, mà không vô làm sao học, càng học thì càng nhức đầu thêm. Mà càng nhức đầu thêm thì càng cố gắng học, mà càng học thì càng nhức đầu, mà càng….. Thầy Thành biết thừa trong bụng nhỏ là thế nào, trước giờ nhỏ đã để thầy thất vọng bao nhiêu lần rồi chứ đau phải tới hôm nay mới sợ thầy thất vọng đâu. Nhưng nghe nhỏ nói muôn ngàn chữ càng…càng mà đầu thầy cũng muốn chóng mặt theo, nhức cả đầu, hoa cả mặt, chóng cả tai. Chịu không nổi thầy đành phải nói: - Thôi đủ rồi, em ngồi xuống đi. Em mà nói thêm tiếng nữa là thầy ngất luôn quá. Nhưng sau đó thầy nghĩ đến việc nhỏ giật mình thức dậy thấy mặt mình thì lẩm nhẩm hoài 1 câu như thế, sợ rằng ép quá, nhỏ học đến phát điên luôn thì khổ bèn nói: - Lần sau, em nhức đầu thì đừng học bài, thầy miễn trả bài em. Nói xong thầy đi lên bảng, cũng chẳng buồn trả bài tụi học trò nữa mà cứ thế vào học bài luôn. Nhỏ nhìn thầy thì hí hửng cười thầm trong bụng. Tụi bạn thấy thầy không trả bài thì vui mừng lèn lút đưa tay cái lên khen gợi nhỏ làm tốt. Nhỏ hất mặt lên cười sung sướng. Khi thầy đi ra khỏi lớp, Tùng Linh lại nằm dài xuống bàn lười biếng, nhỏ Mai Chi thấy vậy bèn đến độp vai nhỏ hỏi: - Đêm qua bộ bà đi ăn trộm hả, sao hôm nay lại như quỷ chết trôi như vầy. - Đừng nói nữa – Nhỏ đau khổ xua tay, nhớ lại buổi đi xem ca nhạc hôm qua mà sôi cả máu lên. - Sao thế? – Nhỏ Chi ngạc nhiên hỏi. - Haha, để tui kể cho bà nghe nè – Nhỏ Phương ngồi bàn sau nhỏ cười lớp đập bàn lên tiếng. - Có chuyện gì vậy – Nhỏ Chi thấy nhỏ Phương cười như thế lập tức hứng thú lập tức quay sang nhỏ Phương ngóng chuyện. - Hôm qua, tui với nhỏ Linh định cùng nhau đi xem ca nhạc. Nhưng mà cuối cùng nhỏ không xem được. Phải ngồi bên ngoài nguyên một buổi. Nên tức quá ngủ không được đó mà, haha. - Đừng nhắc nữa, nhắc đến tên khốn đó, khiến tui sôi cả máu lên nè. Mắc công xếp hàng chờ mua vé cả buổi trời, cuối cùng lại bị tên khốn đó làm rách mất tấm vé thế là không xem được – Nhỏ tức giận ghiến răng nói – Đã vậy còn bị muỗi chích gần chết nữa chứ. - Nè, người xếp hàng là tui mà, có phải là bà đâu mà bày đặc than với thở - Nhỏ Phương lườm nhỏ một cái nói. - Hì hì, tui với bà thân với nhau như chân với tay mà – Nhỏ lập tức cười nịnh – Bà xếp hàng cũng như tụi xếp hàng thôi. - Dẹp bà đi, chân tay cũng còn phân biệt trái phải nha. Ai bảo bà cướp vè của tui, cho nên bị trời phạt, đúng là của thiên trả địa. - Haha, hóa ra là vậy. Cho đáng đời bà, không xem được ca nhạc – Nhỏ Chi khoái chí vì con bạn mình bị thê thảm. - Đồ khốn, dám cười trên sự đau khổ của bạn bè à – Nhỏ nhào đến giở tuyệt chiêu thôt lét nhỏ Chi – Mau trả lại cho tui tiền bánh hôm qua tui mua cho bà. - Thằng cho vay là thằng dại ..thằng trả lại là thằng ngu , bà chưa nghe hả. Tui đâu có ngu mà trả lại – Nhỏ Chi vừa né tránh vừa cười nắc nẻ trả lời. Tùng Linh bực tức khi không làm gì được nhỏ bạn, nhỏ giậm chân nói: - Cái tên khốn đó, đừng để tui gặp lại hắn ta, nếu không tui nhất định sẽ….. Nhỏ còn chưa nói dứt lời thì thấy cái tên đó đang đi ngang qua cửa sổ lớp học của nhỏ Tùng Linh nhất thời bị kích động dồn nén làm cho quên cả nói, chỉ đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt ghẹn ngào. Nhỏ Phương và nhỏ Chi nhìn mặt Tùng Linh bỗng giống như là gặp ma vậy, đưa tay hơ hơ trước mặt mà chẳng thấy phản ứng gì bèn lay lay gọi: - Ba hồn chín vía Tùng Linh, mau về đây ăn cơm với đùi gà, ủa lộn , mau về đây ăn cơm với ba khía, nếu không tụi tui ăn hết à nha. Tùng Linh bị lay, đã trở lại trạng thái bình thường, nhỏ tức giận thở hổn hển. Tay vẫn chỉ ra ngoài cửa sổ lớp, nhỏ Chi và nhỏ Phương ngơ ngác quay đầu nhìn ra, chẳng thấy có gì cả. - Bà làm gì như thấy ma vậy hả? – Nhỏ Phương bèn mở miệng hỏi. Nhưng thay vì trả lời thì Tùng Linh lại kích động siết vai của nhỏ Phương lắc mạnh hỏi: - Có thấy cái tên khốn đi ngang qua đây hay không? - Trời ạ. Trường mình có mấy ngàn học sinh, lớp mình lại nằm gần với toilet, hàng ngày có ít nhất một trăm tên khốn đi ngang qua đây. Bà muốn hỏi tên khốn nào? – Nhỏ Chi chép miệng bảo. Tùng Linh không thèm phân bua với nhỏ Chi nữa, nhỏ nhanh chân chạy ra bên ngoài cửa lớp, nhưng đáng tiếc không nhìn thấy bóng dáng của cái tên khốn kia đâu hết. Lớp nhỏ rồi tới một lớp nữa là cầu thang lên xuống, cho nên nhỏ không biết cái tên đó là đi lên hay đi xuống . Tùng Linh tức giận dậm chân hậm hực đi vào lớp, dù sao cũng xác định được cái tên khốn đó học cùng trường của nhỏ, nhất định phải tìm ra hắn ta để rửa hận. - Nè, bà đang tìm ai vậy? – Nhỏ Phương lú đầu ra hỏi. - Cái tên khốn ngày hôm qua đã khiến tui không xem được ca nhạc chứ ai? – Tùng Linh ngồi phịch xuống bàn hậm hực đáp. - Mà bà kể tui nghe đầu đuôi sự việc ngày hôm qua coi – Nhỏ Phương hôm qua cũng chỉ nghe nhỏ mắng xa xả cái tên khốn làm rách vé xem ca nhạc của nhỏ chứ không nghe nhỏ kể vì sao lại làm rách. - Phải đó, tui cũng muốn nghe nữa – Nhỏ Chi cũng hí hửng ngồi hóng chuyện. - Thì hôm qua tui với nhỏ Phương cùng đi xem ca nhạc – Tùng Linh nghẹn ngào kể lại - Nhỏ Phương đã bỏ tiền ra mua vé cho tui và nhỏ đi xem. - Xí, tui xin đính chính lại là bà cướp vé của tui chứ tui không mua cho bà – Nhỏ Phương giơ tay giống như xin phát biểu ý kiến. Tùng Linh liền ném cho con bạn một ánh mắt sắc như dao béng, nhỏ Phương cười hề hề bảo: - Tiếp tục đi. - Tui thấy vậy cho nên mới bỏ tiền ra đi mua nước và bánh để tui và nhỏ có thể vừa ăn vừa xem – Tùng Linh thu lại ánh mắt bắt đầu kể ra hết ấm ức của mình ngày hôm qua. - Hầy, vậy là tui biết rồi – Nhỏ Chi bỗng đập bàn phán – Mấy đứa xấu xa keo kiệt, mấy đứa bẩm sinh xấu xa keo kiệt bỗng nhiên tốt bụng như thế, chắc chắn không phải gian thì là cướp. Cho nên ông trời mới lấy đi vẻ xem phim của bà để bà khỏi gây cản chở buổi biểu diễn ca nhạc của người ta. Tùng linh ngửa mặt lên trời khóc hận:” Ông trời ơi vì sao ông lại ban cho con những đứa bạn chuyên đi móc họng con như vậy chứ?”. Nhỏ tức quá, trợn mắt kề mặt sát vào mặt nhỏ Chi ghiến răng nói: - Bà nhìn mặt tui coi, thấy mụn bắt đầu nổi lên hay không? Ý của nhỏ là, nhỏ bị nhỏ Chi chọc tức đến nổi mụn bắt đầu mọc lên. Nào ngờ nhỉ Chi thản nhiên quan sát mặt nhỏ với ánh mắt cực kì bình thản rồi sau đó chép miệng nói: - Mèn đéc ơi, mặt bà nhìn mụn quá, tui chẳng nhìn ra mụn nào mới nổi lên cả. Tùng Linh thật sự muốn cắn lưỡi mình chết đi cho rồi, chứ sống làm gì để bị hai đứa bạn nó chọc tức thế này. Không khéo có ngày sẽ bị hộc máu chết cho xem . - Để tui kể lại đầu đuôi gọn gành cho rõ – Nhỏ bỏ qua nhỏ Chi để bắt đầu kể. - Được kể đi. Tụi tui rất muốn biết anh chàng nào có bản lĩnh chọc tức bà như thế. Thật là đáng ngưỡng mộ. Tùng Linh bị hai đứa bạn làm tức điên, nhỏ cay cú giận hờn, quay mặt đi không thèm nói nữa. Nhỏ Chi và nhỏ Phương bèn năn nỉ: - Được rồi, kể tiếp đi, tụi tui hứa sẽ không trêu bà nữa đâu. - Thề luôn đó. Sau đó hai nhỏ làm một động tác giống như kéo dây khóa ở miệng của mình. Tùng Linh mới bớt giận, hậm hực ngóc đầu kể tiếp: Sau khi kể lại kế hoạch đào tẩu của mình, và sự chạm mặt với cái tên khốn kia. Tùng linh bắt đầu liếm mép kể tiếp - Tui vừa mua xong, thì định quay vô cổng để nhỏ Phương khỏi chờ lâu thì phát thấy tấm vé của tui bị rơi xuống đất. Mà bà biết đó, tui mua hai ly nước ngọt loại lớn, ôm thêm hộp đồ chiên, không còn tay để lụm vé. Cho nên tui mới lấy miệng cắn cái ly nhựa đựng mước ngọt, hạ người xuống định nhặt cái vè lên thì bị một tên con trai dậm lên chiếc vé. Miệng bận cắn chiếc ly cho nên tui không mở miệng được bèn vỗ vỗ chân tên đó, rồi nắm nửa phần vé còn lại trên tay ý bảo hắn nhấc chân lên cho mình lấy vé. Nào ngờ cái tên đó lại nhất định không chịu nhấc chân lên còn nhích chân sát hơn nữa. Tui tức quá ngẩng mặt lên nhìn xem là cái tên khốn nào lại muốn chống đối với tui thì hóa ra chính là cái tên khốn mà đó. Cái tên khốn đó chẳng những không chút xấu hổ nào, còn dám nhìn tui chắm chằm giống như thách thức. Coi có tức hay không cơ chứ. Cho nên tui mới cố gắng giật lấy cái vé đó dưới chân tên khốn đó. Nào ngờ đâu cái vé bị rách làm đôi. Huhu. Hắn ta thấy vậy thản nhiên bỏ đi, hỏi bà có tức hay không cơ chứ. - Rồi sao nữa – Nhỏ Phương và nhỏ Chi thích thú hỏi, coi kết quả của cuộc đụng độ lần nữa ra sao. - Tui tức quá đứng bật dậy định cãi với hắn ta, không ngờ vừa mở miệng ra thì ly nước ngậm trong miệng tui rơi xuống, tui lính quýnh muốn chụp lại nó, nào ngờ vì vậy mà đánh rơi luôn ly nước kia và hộp đồ chiên dưới đất, ngẩng đầu lên thì tên khốn đó đã biến mất rồi, mất cả chài lẫn chì. Huhu. - Hết truyện rồi hả - Nhỏ Phương và nhỏ Chi chán nản than dài, cứ tưởng được xem kịch hay, nào ngờ kết thúc lãng xẹt đến thế - Haiz, số của bà đúng là số con quạ mà – Thằng Hoàng Nguyên nãy giờ vểnh tai hóng chuyện, giờ nhịn không được nữa đập bàn phá ra cười nắc nẻ. Nhỏ Chi và nhỏ Phương cũng buồn cười muốn chết, xém chút là phá ra cười, nào ngờ có kẻ cười giùm mình rồi nên giả bộ nghiêm nghị mắng thằng Nguyên. - Cười trên đau khổ của bạn bè thế à – Nhỏ Phương mắng. - Cười người chớ dại cười lâu nha… – Nhỏ Chi cũng phụ họa theo - Bà nói đúng, cười người chớ dại cười lâu – Nhỏ Chi còn chưa nói xong thì thằng Nguyên cắt ngang lời nhỏ - Để dành hôm sau mình lấy ra cười tiếp. Nhỏ Chi vốn định nói là “ Cười người hôm trước, hôm sau người cười” Nào ngờ thằng Nguyên đã chặn họng nó như thế, nhưng thấy câu nói của thằng Nguyên chí lí quá mà quên mất vụ giả vờ, gật đầu khen ngợi: - Hay, nói hay lắm. Tùng Linh tức giận nhìn con nhỏ bạn muốn hộc máu, nhỏ gào lên: - Ông trời ơi, ông ngó xuống coi nó nói nè. - Mấy bà không lo chuẩn bị đi, sắp vô học rồi, ở đó mà nhiều chuyện – Thằng Nguyên vênh mặt hách dịch bảo. - Mà bà đã làm bài tập toán thầy cho chưa, đưa tui mượn chéo coi – Nhỏ Phương bèn hỏi Tùng Linh, dù sao nhỏ cũng không xem ca nhạc nên về nhà sớm, lại không ngủ được, chắc là có làm bài tập. - Bà nghĩ tui có tâm trạng làm bài à, có tâm trạng tui chẳng thà là ngủ sướng hơn – Tùng Linh nhăn mắt đáp. - Trời, có đứa học sinh nào như bà hay không hả. Nói vậy mà cũng gnhe được à – Nhỏ Chi liền mắng nhỏ ngay lập tức. - Vậy bà làm rồi thì cho hai đứa tui mượn chép lại đi – Tùng linh hứ một tiếng rồi bảo. - Bà không nghe câu này à? – Nhỏ Chi cười hì hì bảo. - Câu gì? - Toán hình trộn với toán đại. Bà giải tôi đáp lắc đầu hổng ra, hehe. Tui giải không ra nên đừng có hỏi tui. - Nói tóm lại là mấy cái đầu bã đậu trộn lại với nhau vẫn là bã đậu, haha – Thằng Nguyên lập tức chõ mõ vào nói. - Tắt giùm tui cái giọng cười ngược gió của ông đi, nghe sao mà chói tai quá đi mất – Nhỏ Chi tức giận mắng. - Đàn ông con trai gì mà nói chuyện chua lè như đàn bà – Nhỏ Phương khỉnh mũi lườn thắng Nguyên mắng tiếp. - Tui định cho mấy bà mượn tập chép, bây giờ mấy bà dám mắng tui thì đừng hòng tui cho mượn – Thằng Nguyên phe phẩy cuốn tập trong tay mình đắc ý bảo. Nhỏ liền lập tức chớp nhay cơ hội bảo: - Nói mấy bà hoài mà không nghe, đừng có nói chuyện như mấy người bán tôm bán tép ngoài chợ chứ. Bạn Nguyên của chúng ta là người vừa tốt bụng vừa dễ thương, luôn sẵn sàng ra tay giúp đỡ bạn bè khi gặp khó khăn. Là một quân tử rộng lượng không bao giờ chấp nhứt tụi tiểu nhân mấy bà đâu. Bạn nguyên thân mến, mau cho tụi mình mượn tập chép bài đi nha, kẻo thầy vào là không kịp đâu. Thằng Nguyên bị nhỏ nịnh phổng cả mũi lên trời, bèn quăng tập cho nhỏ chép bài. Nhỏ vừa cầm được cuốn tập của thằng Nguyên liền bảo: - Quân tử khôn ba năm lại dại một giờ, quân tử dại gái là quân tử ngu, ông có biết hay không hả. Thằng Nguyên giờ mới biết mình bị lừa, bèn tức giận hét lên: - Mau trả tập cho tui. - Trong tay bà chớ mong đoạt lại, haha – Nhỏ đắc ý phe phẩy cuốn tập trêu chọc thằng Nguyên. Ra về, Tùng Linh quyết chí tìm cho được cái tên khốn kia. Nhỏ vội vã ra sớm rồi đứng đợi trước cổng trường, quyết tâm tìm cho được cái tên khốn kia. Thật đúng là thiên đường có cửa mà tên này không đi, địa ngục không cửa lại chui vào. Không ngờ hắn ta lại học cùng trường với nhỏ, coi như là hắn không mau mắn đi, dám đắc tội với lão nương như nhỏ, tuyệt xuống tay không nương tình đòi lại công đạo cho hai ly nước và hộp đồ chiên đã bị hủy hoại không thương tiếc kia. Nhưng chờ mãi vẫn không thấy cái tên khốn đó ra về chút nào. - Haiz, coi nhỏ kìa, chỉ vì có hai ly nước ngọt, một hộp đồ chiên mà bắt tụi mình đứng dãi nắng dầm mưa như thế này nè – Nhỏ Chi cầm tập quạt cho mát rồi than thở. - Cái gì mà chỉ vì chứ. Tui tống bà qua châu Phi sống bây giờ, lúc đó bà mới thấy được đồ ăn thức uống quý đến chừng nào. Huống chi còn không xem được chương trình mình thích thì thôi không nói. Bà có biết tiền vé mắc lắm không hả. Nhỏ Chi định lên tiếng bảo là tiền vé là nhỏ Phương trả chứ có phải nhỏ trả đâu. Nhưng mắc công cãi với nhỏ quá nên đành im lặng. - Tui thấy hay là bỏ đi, giờ bà kiếm được hắn ta rồi thì sao. Bà làm gì được hắn ta cơ chứ? – Nhỏ Phương chắc miệng nhăn nhó nói. - Ít ra tui cũng đập cho hắn ta một trận nên thân để hạ giận chứ, nếu được thì bắt hắn ta đền tiền chứ sao – Nhỏ nhươn nhươn nét mặt bảo. - Lỡ đó là một anh lớp lớn thì sao? Không phải bằng tuổi tụi mình, bà có dám đánh hay không? Mà bà đánh có lại hay không còn chưa tính đến à? – Nhỏ Phương bèn lắc đầu nói. - Là đàn anh phải có phong độ đàn anh, nếu đàn anh mà ngang ngược không nói lí lẽ thì cũng đánh như thường. Nếu mà đánh không lại, tui sẽ trả thù trí thức, haha. Mà bà sao lại dám khinh thường bạn của bà như thế chứ? Chẳng lẽ tui học võ 10 năm như thế, lại bại dưới tay một tên khốn như thế sao chứ? - Thôi, cho tui xin, bà khoe với người ngoài còn được, chứ tụi tui là bạn với bà từ nhỏ đến lớn, lẽ nào lại không hiểu cái tính lười chảy thây của bà hay sao. Chính vì bà lưới quá nên ba bà mới bắt bà đi học võ để có thể vận động tay chân luôn tiện phòng thân luôn – Nhỏ Phương bĩu môi đáp – Bà tập xìu xìu ểnh ểnh võ cua võ còng , cùng lắm là võ mèo quào chứ đánh được ai. - Cái con nhỏ này. Bà dám sỉ nhục bạn thân mình như vậy à, có tin là tui sẽ ăn sạch tiền của bà hay không? Nhỏ Phương nghe nhỏ nói vậy thì đành câm như hến, thàn nhỏ bảo tuyệt giao thì trời đành cũng không sợ, chứ nhỏ đòi ăn sạch túi tiền của mình thì không cần trời mây cũng đã kinh sợ rồi. Con nhỏ bạn này, chẳng được cái gì, chỉ được cái ăn khỏe mà thôi. - Thôi đừng cãi nhau nữa, người ta ra về hết rồi, chỉ còn lại có 3 đứa mình thôi đó, mấy bà định ở lại đến trưa luôn à – Nhỏ Chi bèn lên tiếng. - Sao mãi không thấy tên đó ra ta – Nhỏ gãi gãi đầu nói. - Hay là lớp tên đó học luôn cả buổi chiều. Cho nên hắn mới không ra về - Nhỏ Phương đem nghi ngờ nói ra. - Không thể nào? Hồi nãy lúc chạy ra đây, tui có hỏi thầy giám thị là hôm nay có lớp nào ở lại học phụ đạo hay không? Thầy bảo hôm nay thầy cô đi họp gì gì đó nên cả khối chiều đều được nghỉ mà – Nhỏ quả quyết nói. - Hèn chi nãy giờ tui không thấy ai bước vào trường, hóa ra là được nghĩ. Mà sao tụi mình lại không được nghĩ cơ chứ, thật là bất công quá mà – Nhỏ Chi tức giận giậm chân than. - Bà nghĩ kỹ lại coi, có thật hồi nãy bà nhìn thấy tên đó hay không? Chứ làm gì người ta ra về hết rồi mà không thấy cái tên đó, hay bà không nhớ mặt – Nhỏ Phương nhìn nhỏ hỏi. - Không thể nào – Tùng Linh la lên – Dù chết tụi cũng nhớ rõ gương mặt hắn ta. Chỉ là không biết tại sao hắn ta không ra về chứ, tui phải đi một vòng mới được. Hai đứa bạn đành thở dài đi tìm với nhỏ chứ biết làm sao? Ai bảo hai đứa là bạn thân của nhỏ chứ. Haiz. Nhưng ba người mới đi được một lúc thì gặp ngay chú bảo vệ đi khóa cửa lớp bước đến chặn hỏi. - Ba đứa này, sao còn chưa về. - Tụi con đi tìm người. Chú có thấy bạn nào ở lại không chú? – Nhỏ Chi bèn lên tiếng hỏi. - Không có đâu. Về hết rồi. Chú vừa đi khóa cửa một vòng xong mà. Mấy đứa mau về đi, lát nữa chú đóng cửa cổng đó – Chú bảo vệ xua tay đuổi. Ba đứa thấp thểu ra về. Nhỏ Chi đột nhiên nắm áo kéo hai đứa lại rồi nhìn Tùng Linh với ánh mắt sơ hãi ấp úng nói: - Có khi nào bà thấy ma hay không hả? - Sao bà lại nghĩ như vậy ? – Hai nhỏ chụm đầu lại hỏi. - Nghĩ thử xem? Bà đã nói, mỗi khi bà ngẩng đầu lên đều không thấy hắn ta đâu cả. Sáng nay cũng vậy, bà bảo hắn vừa đi ngang qua cửa sổ, nhưng chạy ra lại không thấy đâu – Nhỉ Chi nói nhỏ giọng nói có chút run rẩy sợ hãi, đúng với giọng điệu khi kể chuyện ma, làm cho không khí xung quanh bỗng nhiên ớn lạnh. Ba đứa con gái, đứa nào cũng nhát gan như nhau bỗng đều co rúm người lại, óc ác da gà gì cũng nổi lên hết. Nhỏ Phương cũng phụ họa thêm một câu: - Còn nữa nha, tên đó còn dễ dàng đỡ được bà như thế mà không té thì đúng là kỳ quặc. - Nè, mấy bà đừng có hù tui, trên đời này làm gì có ma chứ - Dù sợ gần chết nhưng nhỏ vẫn cố gắng nói cứng. - Bà không tin hả. Bà nội tui từng kể chuyện ma cho tui nghe nè. Bà nội tui nói, ngày xưa bà nội tui cùng với người người chị đi gánh gạo nuôi bộ đội. Là đi lén lút nên phải đi từ khuya. Đang đi trên đường bỗng nhiên có một câu trúc quằng xuống giữa hai người. Bà chị đi cùng bà nội tui thấy một thằng nhỏ mặt đồ trắng đang đu trên ngọn cây trúc kéo cây trúc xuống. bà mới bảo bà nội tui là, đừng có bước qua, bước qua nó bật lên cho xem.bà nội tui liền đi vòng qua, vừa qua xong thì nó bật lên. Mà bà nội tui không hề thấy thằng nhỏ đó. Bà nội tui bảo chắc do bà nặng bóng via nên mới không thấy – Nhỏ Chi bèn kể cho hai đứa nghe về câu chuyện ma mà nhỏ được nghe kể lại. - Thật hả - Hai đứa kia thấy lạnh dọc xương sống đứng sát vào nhau hỏi. - Là thật – Nhỏ Chi gật đầu quả quyết, ánh mắt bày tỏ rằng nếu nhỏ nói dối thì cho trời đánh nhỏ đi. Tùng Linh bắt đầu nhớ lại phút giây nhỏ thấy cái tên kia, nhỏ run run nói: - Hình như, lúc tui thấy, tên đó cũng đang mặc áo trắng, lẽ nào tui thấy ma. - Xem ra bà bị con ma ám rồi – Nhỏ Phương cũng sợ hãi nói. - Đúng vậy, ta chính là con ma đó đây – Một giọng nói mang ẩm hưởng ma quái vang lên sau lưng của ba nhỏ. - Ma……..- Cả ba nhỏ đều hét toáng lên sau đó bỏ chạy. Thằng Nguyên sau khi hù ba nhỏ thì ôm bụng cười ngặc nghẽo nhìn ba nhỏ chạy chối chết. Tùng Linh chạy thẳng một mạch về nhà trong sợ hãi. Nhỏ về nhà trùm mền kín mít sợ hãi, cả người run lên tim đập thình thịch. Nhà nhỏ hiện giờ chẳng có ai hết, nhỏ ở một mình càng đáng sợ hơn nữa. Nếu nhỏ thật sự bị ma ám, vậy phải làm sao, nhỏ đâu biết phải làm sao. Nhỏ đành gọi điện cho mẹ nhỏ nói chuyện mình bị ma nhập, nào ngờ mẹ nhỏ bảo: - Con mà bị ma nhập cũng tốt. Mẹ thà là có con là ma, còn hơn có đứa con như con. Ở đó mà ma với cỏ. Nói xong câu đó, mẹ nhỏ tắt máy. Tùng Linh thật là không ra nước mắt mà, không ngờ mẹ nhỏ có thể dã man với nhỏ như thế. Dù cho mẹ có nghị nhỏ đang nói chuyện hoan đường đi chăng nữa thì dù sao nhỏ vẫn đang ở tuổi mới lớn mà, tâm lý rất bất ổn, sao lại nỡ đối xử như thế với nhỏ chứ. Huhu, đau lòng quá đi mất. Tùng Linh quyết định gọi cho bà ngoại dưới quê, dù sao bà cũng là người thương nhỏ nhất mà. Bà ngoại nghe vậy cười nói: - Nếu con sợ thì hãy mở cửa phòng ban công ra cho nắng tràn vào, ma sợ nắng, sẽ không dám làm gì con đâu. - Nhưng còn ban đêm thì sao hả ngoại. - Ma sẽ nắm lấy ngón cái của con dắt đi, chỉ cần gặp ma, con lập tức nắm chặt hai ngón tay cái lại thì sẽ không sao đâu. - Dạ, con biết rồi ngoại.. Nói xong với ngoại thì nhỏ yên tâm rất nhiều, nhỏ trở về phòng mình quyết định mở toang cái ban công, kèm rèm cửa dạt qua hai bên để ánh sáng tràn vào bên trong phòng. Nhưng nhỏ thấy ban công nhà chú đối diện với phòng nhỏ bỗng mở cửa . Tùng Linh ngẫm nghĩ, chẳng lẽ đêm qua nhỏ quên khóa cửa. Nhỏ chẳng buồn để ý nữa bèn cởi áo thay đồ, quăng quần áo trên giường, nhỏ bước tới tủ đồ lấy quần áo, đi ngang qua ban công thì nhỏ thấy một bóng người dường như vừa bước ra đứng đó. Nhỏ giật mình đứng lại nhìn tên đó, chẳng phải là cái tên khốn đó hay sao. Tên đó nhìn thấy nhỏ cũng sững người, bốn mắt giao nhau, sau đó nhỏ thấy tên đó vội quay mặt đi nơi khác. Và rồi nhỏ nhận ra sự việc lập tức hét lên. - Á………….. Sau vài giây hoảng hốt, Tùng Linh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mặt đỏ bừng bừng, vội vàng mặc áo vào. Vừa mắc vừa mếu máo muốn khóc. Cha sinh mẹ đẻ tới bây giờ, đến mẹ nhỏ còn chưa được nhìn lại bị tên khốn đó chiếm lợi ích rồi. Hôm qua ánh sáng từ dưới nhà hất lên, hắn ta nhìn thấy bên dưới của nhỏ, hôm nay ánh sáng từ trên trời rọi xuống, hắn ta nhìn thấy bên trên của nhỏ. Huhu, bị nhìn thấy hết rồi làm sao đây. Thật là mất mặt chết đi được. Nhưng, đầu óc nhỏ lập tức tỉnh lại ngay khi nhớ ra, nhà đối diện chẳng phải nhà chú của nhỏ hay sao? Nói tới ông chú này, sinh sau ba nhỏ đến tận 10 tuổi, cho nên rất được ông bà nội thương. Nhưng tính lại hay lông bông nên đến giờ vẫn chưa lập gia đình, vì vậy, căn nhà của chú nhỏ cứ hễ chú đi vắng là y như căn nhà hoang, mà chú nhỏ, mỗi lần đi vắng thì ít nhất một tháng mới về. Hiện giờ chú nhỏ mới vừa đi miền tây chụp cảnh, vậy thì cái tên đó lại xuất hiện trong nhà chú nhỏ như thế thì chắc chắn hắn ta chính là ăn trộm rồi. Hắn ta chắc chắn không phải hồn ma mà là một tên trộm. Tùng Linh dám khẳng định điều đó là bởi vì….bởi vì…hắn ta đã đỏ mặt khi nhìn thấy, nhìn thấy….nhỏ ghẹn ngào không suy nghĩ nổi nữa. Làm gì có con ma nào lại biết đỏ mặt vì ngượng cơ chứ. Mà hắn ta không phải là ma thì càng đáng giận hơn nữa, lỡ như hắn ta đi đồn đại bêu rếu ra bên ngoài về nhỏ thì sao. Biết không chừng hắn ta là tên biến thái chuyên đi rình các nữ sinh thay đồ, sau đó quay phim chụp hình lại tung lên mạng cho chúng sinh trong hàng ngũ dâm tặc nhìn. Ôi cha mẹ ơi, nếu lỡ như hình ảnh của nhỏ mà trưng bày ra cho tất cả mọi người nhìn thấy thì có nước mua quan tài chôn luôn chứ làm gì dám chường mặt ra nhìn người chứ. Nếu tên này thật sự là tên biến thái vậy thì chuyện nhỏ gặp hắn 4 lần ngày từ hôm qua đến hôm nay là có vấn đề chứ không phải là ngẫu nhiên gặp nhau như thế. Tùng Linh tự đặt ra nhiều giả thiết về sự xuất hiện của cái tên khốn kia. Giả thuyết thứ nhất: Hắn ta là tên biến thái thích theo dõi nữ sinh. Và mục tiêu biến thái của hắn chính là nhỏ. Hắn theo dõi nhỏ suốt nhưng là không biết hắn đã theo dõi nhỏ bao lâu rồi. Giả thuyết thứ hai : Ngày hôm qua hắn ta thấy nhỏ đi như thế cho nên nảy sinh suy nghĩ biến thái. Hắn bắt đầu theo dõi nhỏ từ ngày hôm qua đến giờ. Nói không chừng việc nhỏ gặp hắn ở chỗ bán thức ăn nước uống chỗ xem ca nhạc là vì hắn luôn theo sát nhỏ sau đó dùng điện thoại quay lén bên trong váy nhỏ. Bị nhỏ phát hiện nên bỏ đi rồi lại theo nhỏ đến trường, bây giờ thấy nhỏ về nhà liền đột nhập nhà chú nhỏ để mà tiếp tục quay lén nhỏ. Hồi xưa đến giờ vẫn luôn tự hào rằng khu phố của nhỏ là khu phố an ninh và trật tự nhất thành phố này. Chưa từng xảy ra trộm cắp, nhưng bây giờ xem ra không còn an ninh nữa rồi. Nhưng dù là giả thiết gì đi chăng nữa thì không biết hắn quay lén nhỏ được những gì rồi. Hắn có suy nghĩ hưởng thụ cho riêng mình hắn hay là tung ra cho đồng loại của hắn thưởng thức. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nhỏ cũng không thể để tên này lưu giữ hình của nhỏ được. Phải tịch thu trước khi hắn ta bỏ trốn và phát tán mới được. Nghĩ đến đây, nhỏ liền hùng hùng hổ hổ chạy ra khỏi nhà, lao ngay đến trước cửa nhà của chú nhỏ, hai tay siết chặt quyết định xông cửa vào bắt trói tên trộm lẫn biến thái xấu xa này. Nhưng nhỏ chưa kịp xông vào thì cửa nhà đã mở ra và xuất hiện trước mặt nhỏ là tên khốn đó. Nhưng điều đáng nói là, hắn ta nhìn cao lớn ăn bận một chiếc quần lững quá đầu gối, chiếc áo thun màu xanh giản dị, đơn giản như đang ở nhà vậy. Trên tay hắn ta còn có bịch rác mới ghê chứ. Coi xem có tên ăn trộm biến thái nào như hắn không. Đã vào nhà ăn trộm rình rập mà còn lịch sự đem đổ rác giùm chủ nhà nữa cơ chứ. Chẳng lẽ hắn là tên trộm có văn hóa hay tên trộm mắc bệnh ưa sạch sẽ, thấy dơ phải dọn. Nhỏ mặc kệ hắn có là ai đi chăng nữa, cứ đánh cho hắn một trận rồi báo công an trước đã. Nói là làm, nhỏ liền cung tay lên sau đó nhắm về tên khốn đó mà đấm. Nhưng nhỏ đánh hụt vào không khí. Tùng Linh có chút ngạc nhiên vô cùng, tuy nói là nhỏ lười thật đó, nhưng có đứa học sinh nào mà chả lười biếng cơ chứ. Bệnh lười biếng là căn bệnh thế kỷ của loài người, không cách nào trị tận góc và dứt điểm được đâu. Nhưng nhỏ vẫn nghiêm túc đi học võ, đều đặn có mặt, ít khi nghỉ buổi nào, tuy không dám nhận mình là cao thủ, nhưng cũng không thuộc hạng tầm thường. Ra đòn vô cùng chính xác khiến đối thủ dù đã chuẩn bị tinh thần đối kháng vẫn phải vất vả đối phó. Không ngờ tên này lại phản ứng lanh lẹ như vậy, tránh được cú đấm bất ngờ của nhỏ. Nhưng tuy rằng hắn ta phản xạ nhanh né được cú đấm của nhỏ, vẫn bị bất ngờ khiến bịch rác rơi phịch xuống đất, văng ra tung té, tên đó bực tức nhìn nhỏ gắt lên: - Nè, làm gì vậy hả. - Làm gì à – Tùng Linh thu lại nắm đấm của mình, chống nạnh hất cao mặt với tên khốn đó bảo – Bắt trộm chứ làm gì. - Trộm ! Ai là trộm còn chưa biết nha – Tên này cười cười nhìn nhỏ đáp, ý của cậu ta là cái việc nhỏ chiều tối bắt ván truyền từ ban công nhà này sang nhà khác mới là giống ăn trộm. - Còn dám lý sự, có tin tôi lập tức báo công an đến bắt tên khốn nhà người hay không hả - Nhỏ lớn tiếng đe dọa. - Ai phạm pháp gì mà nhóc đi báo công an hả - Tên này bật cười nhìn nhỏ đáp. Tùng linh tức giận vô cùng, hắn ta rõ ràng là đột nhập nhà người khác thì không ăn cắp thì là cái gì. Dám cả gan đối đáp lại còn kêu nhỏ là nhóc, hắn làm như mình lớn lắm đấy. - Đây là nhà của chú tôi, anh cạy cửa vào đây thì là phạm pháp chứ còn gì nữa – Nhỏ trợn mắt quát lên. - Anh vào nhà này đường đường chính chính bằng chìa khóa nhà đó nhóc – Vừa nói hắn vừa cho tay vào túi lôi ra chùm chìa khóa nhà của chú nhỏ gửi bên nhà nhỏ. Tùng Linh nhất thời kinh ngạc, há hốc miệng nhìn chùm chìa khóa thật kỹ, đúng là chùm này rồi, không sai vào đâu được cả. Mỗi khi chú nhỏ đi, đều đem chìa khóa qua nhà nhỏ gửi, đến khi về thì lấy. Mà người cất chìa khóa nhà là mẹ nhỏ, đến nhỏ còn không được đụng vào vì mẹ sợ nhỏ qua đó phá phách làm dơ nhà chú nữa là, vì sao bây giờ lại ở trong tay tên khốn này. Không thể nào có chuyện này được. Tùng Linh không nói không rằng chụp lấy chùm chìa khóa sau đó bỏ chạy về nhà gọi điện thoại cho mẹ mình. - Mẹ, nhà chú có một tên ăn trộm, hắn còn có chìa khóa của nhà chú nữa. Mẹ nhỏ thản nhiên nói: - À, con gặp Tuấn Anh rồi à, nó mới đến hôm qua. Đó là con của một người bạn của chú con, vì có chút việc gia đình đên chuyển đến đây đi học, hiện ở nhà chú con, sẵn coi nhà giúp chú con luôn. Hóa ra tên này mới chuyển trường, vậy là sa1gn nay hắn ta đến làm thủ tục nhập hộc rồi về. Báo hại nhỏ tưởng hắn là học sinh của trường, rồi đứng dưới nắng một phen chờ gặp hắn. Đúng là tức chết được mà. Nhớ lại cảnh nhỏ bị hắn nhìn hết, nhỏ bực tức nhăn nhó mặt mày bảo. - Mẹ, sao mẹ lại cho cái tên đó ở phòng đối diện với phòng của con chứ. Dù sao con cũng là con gái, lỡ anh ta có ý đồ xấu nhìn trộm con thì sao. - Ồ, con cuối cùng đã ý thức mình là con gái rồi à. Vậy từ nay về sau, chuyện con gái phải làm như nấu cơm, giặt đồ, lau nhà rửa chén mẹ giao hết cho con nha. Mẹ có thể nghỉ xã hơi được rồi, thật là tốt quá – Mẹ nhỏ ra vẻ vui mừng đáp. Tùng linh ngửa mặt lên trời than khóc, không ngờ mẹ nhỏ lại nhân cơ hội này mà bắt nhỏ lao động tay chân. Nhỏ mếu máo nói: - Mẹ, đâu phải con không muốn giúp mẹ, mà là vì con vụng về hậu đậu là thế, làm cái gì cũng hỏng cả. - Con nói hay nhỉ, bao nhiêu bạn cùng tuổi với con, người ta vẫn làm việc rất tốt, còn con lại không làm được. - Cái này thì phải trách mẹ mới đúng. Là mẹ thiên vị, bao nhiêu cái đẹp cái hay mẹ đều dành cho anh hai hết rồi, còn bao nhiêu cái xấu cái dở mẹ đều quẳng lên người con hết – Nhỏ làm như ấm ức nói. - Giờ thì mẹ hối hận vì đã sanh ra con rồi – Mẹ nhỏ buông một câu thở dài đáp. Tùng Linh đánh thất thểu đi đưa chìa khóa lại cho tên khốn có tên là Tuấn Anh kia. Nhỏ mở cửa thấy Tuấn Anh đang ngồi xem tivi, nhỏ thảy chùm chìa khóa lên bàn rồi nói: - Cho dù anh không phải là ăn trộm thì cũng là một tên biến thái dê xồm chứ chẳng thua kém gì đâu. Tuấn Anh bỗng bị mắng là dê xồm thì tắt tivi muốn làm rõ. - Nè nhóc, chuyện hồi nãy là vô tình thôi, anh cũng đâu phải cố ý nhìn đâu, chẳng phải anh đã vội vàng quay mặt đi rồi hay sao? - Chứ hồi tối, là ai đã ngẩng đầu nhìn tôi trầm trầm như vậy hả - Tùng Linh tức giận hét lớn hỏi. - Em tự nhiên bắt gặp có người đang đi như thế không ngạc nhiên hay sao? Anh ngẩng đầu nhìn lên xem em có phải là ăn trộm hay không? Có ai rảnh đâu mà đi nhìn vào dưới váy của em chứ. Nếu lúc đó anh hét lên thì em nghĩ ba mẹ em sẽ thế nào khi biết em trốn nhà đi bằng cách đó. Còn nữa nha, anh cũng không có hứng nhìn một cái sân bay như nhóc đâu. Thà nhìn người mẫu áo tắm trong hình còn thích hơn. Đến cả sân trượt patin còn có chỗ gồ lên đằng này…chậc chậc…. Tuấn Anh thấy con nhóc này cũng thú vị nên lên tiếng trêu chọc, còn ra vẻ quan sát nhỏ từ trên xuống dưới rồi lắc đầu chặc lưỡi. Tùng Linh tức muốn hộc cả máu, không ngờ lại bị tên khốn đày quay ngược lại đập cho một gậy đau điếng, đã kích tâm hồn non nớt của nhỏ. - Nhưng nói gì thì nói, anh cũng là cái đồ xấu xa, định cướp vé xem ca nha5cc ủa tôi, thấy cướp không được thì làm rách nó sau đó bỏ đi. Đúng thật là đồ khốn mà – Tùng Linh vẫn không muốn công nhận mình đã nghĩ sai về Tuấn Anh, nhỏ cố nói tiếp. - Nè, cái vé đó là cu3aanh chứ của em hồi nào hả. Em cứ nhất quyết giành lấy vé của người khác đánh rơi là sao hả, đã vậy còn xé rách, anh không bắt đền em là may rồi, còn ở đây lớn giọng mắng anh à. Đùng….Tùng Linh cảm thấy mình giống như là vừa bị sấm đánh trúng, nhỏ lập bắp nói: - Cái vé đó là của anh thật sao? - Đương nhiên rồi. Anh vừa đánh rơi nó xuống đất, chưa kịp nhặt lên thì đã bị kẻ khác định cướp lấy nó, đành phải dậm chân lên kẻo có người bảo : Trong tay bà là của bà thì khổ”…nhưng cuối cùng vẫn bị xé rách. Lại một tiếng sét nữa đánh trúng nhỏ, Tùng Linh lần này khóc không thành tiếng, nhỏ không ngờ ngày hôm qua cướp tập của thằng Nguyên nói ra câu này lại lọt vào tai của Tuấn Anh, bây giờ câu ta lấy ra giễu nhỏ. - Tôi không tin đâu, chắc chắn đó là vé của tôi chứ không phải của anh. Miệng nói vậy nhưng nhỏ đã lao ra khỏi nhà chú nhỏ về nhà tìm quần áo mới phơi hồi áng tìm thử xem trong túi nhỏ có vé xem ca nhạc hay không mới được. Cuối cùng nhỏ cũng tìm được cái áo hôm qua bận đi xem ca nhạc. Vì váy không có túi, túi xách không có mang theo, nên nhỏ bỏ vào trong túi ào vừa tiền lẫn vé. Cuối cùng cũng tìm ra cái áo, móc trong túi ra, một tờ giáy dù đã rách te tua nhưng nhỏ vẫn nhận ra đó là tờ vè xem ca nhạc. Uất ức vô cùng, cuối cùng nhỏ hét lớn: - Tại sao lại như vậy. Tuấn Anh đang uống nước bỗng nghe tiếng hét của nhà kế bên khiến cậu xuýt chút sặc nước, cậu khẽ cười lắc đầu - Con bé này xem ra thú vị thật.