Ngủ ngon một giấc, Tuyết Vũ thức dậy vươn vai, mùi hương bên dưới thoang thoảng khiến cô cảm thấy dễ chịu. Tuyết Vũ đi xuống vườn, Tiểu Cầm nhanh nhẹn bưng tới cho cô tách trà. Cả biệt thự khi chiều xuống thật khiến người ta mê mẩn. Tuyết Vũ chìm đắm trong không gian đó, cô không biết ở phía sau chỉ cách mấy bước chân Thiên Đức đang đứng bên kia nhìn cô. Anh dường như cũng ngây ngẩn với cảnh tượng trước mắt, thật yên bình. Hôm qua nghe lão Trần bảo Tuyết Vũ đã đến thăm mộ bố anh, Thiên Đức cũng không biết là cô đến chào từ biệt hay là gì? Anh khẽ thở dài. Nếu như thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này thì thật tốt. Không biết bọn họ đã chìm đắm trong thế giới đó bao lâu, cô gái bên cạnh Thiên Đức thoáng chốc lặng người. Đến bây giờ An Nhiên mới biết được người con gái khiến Thiên Đức lao tâm khổ tứ trong hai năm qua là ai. - Chủ tịch! Tiếng gọi của An Nhiên khiến Thiên Đức giật mình, cả Tuyết Vũ cũng quay đầu lại. Cô nhìn qua hai người rồi bình thản quay đầu lại nhâm nhi tách trà. Thiên Đức bước nhẹ qua chỗ Tuyết Vũ, anh lấy áo khoác lên vai cô: - Cẩn thận kẻo bị cảm! Tuyết Vũ ừm một tiếng, cũng không hỏi gì nhiều. Thiên Đức ngồi xổm xuống, tay anh chủ động nắm lấy bàn tay cô, hai bàn tay dịu dàng ôm lấy nhau hòa quyện, đáy mắt anh hiện lên tia nhìn dịu dàng: - Tối nay chúng ta ra ngoài nhé! Tuyết Vũ cảm nhận được sự ấm áp từ tay anh, cô nghiêng người nhìn anh, trong đôi mắt đó có sự chờ mong tha thiết. Tuyết Vũ gật đầu, cô nói khẽ: - Để em thay quần áo đã! - Ừ! Tuyết Vũ đứng dậy bước vào trong nhà, khi đi qua An Nhiên, cô gật nhẹ coi như chào. Thiên Đức nhìn theo bóng cô bước vào nhà mới thu hồi ánh mắt. An Nhiên đứng đó nghe rất rõ chuyện họ vừa nói, cô bước tới chỗ Thiên Đức: - Chủ tịch, chẳng phải tối nay anh có một bữa tiệc sao? Giọng Thiên Đức lạnh băng khác hẳn với sự ấm áp vừa rồi: - Hôm nay không phải đã nói là tôi có việc quan trọng sao? Nói xong, anh quay người bước đi. An Nhiên phía sau vẫn bất động, vốn dĩ cô đã chuẩn bị váy áo cho bữa tiệc này, vậy mà chỉ cần một câu nói của người phụ nữ kia, toàn bộ trông chờ của cô đã tiêu tan. Ngay từ lúc đầu khi thấy Tuyết Vũ đến công ty, cô cũng đã cảm thấy kỳ lạ, hôm nay tận mắt chứng kiến cô mới biết trực giác của mình quả không sai. Tại sao ông trời luôn bất công với cô như vậy? Sinh ra trong một gia đình nghèo, cô phải cố gắng lắm mới học xong đại học. Cô chỉ mong sau này gặp được một người đàn ông có thể san sẻ gánh nặng với mình, khiến cô cảm thấy không quá tự ti. Khi gặp Thiên Đức cô đã biết người cô cần tìm chính là người đàn ông này. Mặc dù trên người anh luôn tỏa ra thứ hàn khí lạnh lẽo nhưng chính điều đó khiến cô càng thích anh hơn. Hai năm nỗ lực cho anh thấy cuối cùng cũng không phụ lòng, An Nhiên trở thành thư ký bên cạnh Thiên Đức. Hằng ngày nhìn thấy anh, cô càng tin chắc người đàn ông này sẽ thuộc về mình, bởi cô biết rõ hơn tất tả những người phụ nữ khác trong lòng anh có một vết thương không ngừng rỉ máu. Khi anh đau, khi anh buồn, người bên cạnh chắc chắn luôn là cô. Vậy mà khi chủ nhân của vết thương kia quay trở về, trái tim người đàn ông cô yêu đã không thể nắm bắt được nữa. Cô biết mình mãi mãi không thể thay thế vị trí cô gái kia trong trái tim anh, cô chỉ có thể âm thầm ở bên, hy vọng có một ngày anh cảm động trước tình cảm của cô. Nhưng bây giờ e là không được nữa. An Nhiên nắm chặt tay. Trong đáy mắt cô hiện lên nỗi tuyệt vọng.