Tuyết Vũ trở về nhà ngay sau đó, mùi bệnh viện khiến cô rất khó chịu. Bác sĩ Thẩm cũng nói đưa về nhà với điều kiện chăm sóc của Đồng Gia chắc còn tốt hơn bệnh viện nhiều. Cũng may vết thương của cô không nặng lắm, chỉ bị khâu mấy mũi, về nhà mỗi ngày thay băng hai lần là được. Không hiểu sao hôm nay Thiên Đức lại trở chứng đòi thay băng cho cô. Mọi hôm việc này vẫn là do Tiểu Nhi làm. Anh lại đòi làm thay khiến cô không thể hiểu nổi, nhưng có vẻ anh khá thành thạo mấy việc này. Anh kiên nhẫn từng chút như sợ cô đau. Anh cúi xuống sát mặt cô, hơi thở đều đều của anh khiến cô cảm thấy hồi hộp. Đột nhiên anh hôn nhẹ lên vết thương trên trán cô: “Từ nay về sau nhất định không được làm bản thân mình đau nữa nhớ chưa?” Tuyết Vũ ngại ngùng quay đi chỗ khác, cô cảm thấy lạ với hành động vừa rồi của anh, có phải có gì đó gượng ép hay không? Ngay sau đó cô hiểu ra vấn đề. Một đoàn người chắc là từ công ty đến nhà, cô nhận ra vị đạo diễn và mấy nhân viên phục vụ, còn có cả Bạch Băng nữa. Nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi ai cũng đều hơi cười cười nơi khóe mắt. Vị đạo diễn kia còn thẳng thắn hơn, ông cười lớn: - Làm việc với chủ tịch bao năm tôi cứ nghĩ anh không gần phụ nữ. Khi nghe trên báo đăng tin kết hôn, tôi còn nghĩ chắc là họ muốn đăng tin giật gân thôi nữa chứ! Mọi người trong phòng cười lên vui vẻ, Tuyết Vũ đỏ mặt cúi xuống. Lúc này cô mới biết thì ra mọi hành động của Thiên Đức chỉ để che mặt người khác, trong lòng không khỏi có chút xót xa. Bạch Băng bước đến, cô khẽ nhìn Thiên Đức, anh vẫn bình thản đến lạ kỳ. Quả thực khi thấy anh dịu dàng chăm sóc cho Tuyết Vũ, lòng cô có chút đố kỵ. - Cô không sao rồi chứ? Tuyết Vũ ngẩng mặt lên, một nghệ sĩ nổi tiếng hỏi thăm mình cũng không tệ thậm chí không nói là quá đỗi vui sướng: - Vâng, cảm ơn chị! Một nhân viên nói: - Lần trước do sơ suất của chúng tôi nên mới khiến phu nhân bị thương, chúng tôi vô cùng xin lỗi. Nói rồi mọi người đều cúi đầu xuống trước mặt Tuyết Vũ, cô vội từ chối: - Không , không phải đâu là do tôi bất cẩn thôi! Không liên quan đến mọi người! Thiên Đức ở bên bỗng xoa đầu cô, đôi mắt dịu dàng nhìn cô khẽ nói: - Phải rồi cô ấy ngốc lắm, tự làm thì tự chịu thôi! Mọi người xung quanh cười xòa. Bạch Băng không thể chịu nỗi thêm, cô đành lấy cớ bận việc rời khỏi đó trước. Sau khi Bạch Băng đi rồi, ánh mắt Thiên Đức lại trở nên lạnh lùng như trước. Tuyết Vũ chợt hiểu ra mọi hành động của anh là để một người xem. Cô thắc mắc không biết quan hệ giữa hai người là như thế nào mà khiến anh từ một người lãnh đạm lại biết giả vờ để che mắt người khác đến thế.