Không thể phản kháng lại được, nhưng trong lòng Cố Hi Chi không hề từ bỏ ý định chấm dứt hành động này một khắc nào.  Từ đầu tới cuối, nàng căn bản không nên tin cô. Cái gì mà "Tôi hơi say rồi, sẽ không làm gì em đâu", kỳ thực vốn là nàng ảo tưởng nghe nhầm mất rồi. Tuy nàng rất muốn tin tưởng cô, nhưng hành động thực tế đều chứng minh cô chính là một tên lưu manh không đáng tin.  Bờ môi nhẵn nhụi liếm láp, trêu ghẹo Cố Hi Chi ngứa ngái trong lòng. Giống như thể cô đang ăn đồ ăn vậy, cảm giác này khiến nàng vừa tức vừa giận.  Liếm cái gì mà liếm! Nàng không phải cục thịt, liếm tới liếm lui y chang nàng là con mồi vậy.  Nàng càng chống cự không phối hợp, Khúc Hi Chi càng ngập tràn cảm giác đói bụng. Cô cắn môi dưới của nàng, liếm răng nàng, không hề thâm nhập mà hoàn toàn như đang thưởng thức món ăn gì đó.  Bị chọc ghẹo như thế khiến Cố Hi Chi càng thêm xấu hổ. Hàm răng sắp bị nhũn ra dưới nhiệt độ của cô rồi. Cô ăn môi dưới không đủ, lại muốn đụng tới môi trên. Cho nên mới nói, kẻ ăn chay lâu ngày sẽ trở thành biến thái, ăn luôn cả thịt người.  Đôi môi mềm mại được ngậm vào miệng nhẵn nhụi như kẹo đường, rõ ràng không có vị ngọt, nhưng thật sự có thể làm người ta nghiện đến chết. Chẳng biết có phải miệng của một người càng xinh đẹp bao nhiêu thì hôn lên càng thơm ngọt bấy nhiêu hay không. Ưu thế về ngoại hình và tính hữu dụng tựa hồ hoàn toàn không có mâu thuẫn. Giống như ngắm một bức tranh xinh đẹp vậy, người được vẽ trên đó càng đẹp càng khiến người ta không thể dời mắt. Môi của nàng lại càng đẹp hơn thế nữa, làm người ta không muốn buông ra.  Khúc Hi Chi sung sướng hôn hít, hai tay đang siết tay nàng bỗng chạm được một vật bằng kim loại. Cô ngẩng đầu bắt gặp món đồ màu bạc lấp lánh dưới ngọn đèn, nhìn kỹ một lúc, Khúc Hi Chi lập tức hôn chậm lại.  Hai người thân mật đến như thế, chỉ cần hơi không chuyên tâm một tí cũng có thể bị đối phương nhận ra. Nói chung là cô thật sự có chút phân tâm. Cố Hi Chi hiếu kỳ mở mắt thăm dò xem chuyện gì đang phát sinh.  Khúc Hi Chi nắm gọn sợi dây chuyền kim loại trong lòng bàn tay, lại nhìn nàng nói, "Tiểu Cảnh!"  Dây chuyền nằm khuất tầm mắt của Cố Hi Chi. Cô lên tiếng mà không tiếp tục động tác khiến nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút khó hiếu, "Sao?"  "Dưới gối của em có cái gì nè?"  Cố Hi Chi nhất thời không nghĩ tới cô đang ám chỉ cái gì, đầu óc mờ mịt, "Cái gì?"  "Giống như là một sợi dây chuyền ấy!"  Cố Hi Chi sững sờ. Nàng lập tức muốn ngồi thẳng dậy, nhưng cơ thể vốn bị cô khóa chặt rồi, hoàn toàn không nhúc nhích được. Nàng giãy dụa một lát, sau đó chỉ có thể dùng cái tay được thả kia cướp giật với cô, "Chị đừng có nhìn, đó là tôi..."  Lời còn chưa dứt, Khúc Hi Chi đã đem đồ vật đặt trước mắt nàng. Cố Hi Chi nhìn sợi dây chuyền cô đang cầm trên tay, nhất thời chỉ muốn trùm chăn che kín người, phủ định hết rồi trốn xuống đất cho rồi.  Khúc Hi Chi đánh giá sợi dây chuyền dưới ánh đèn tinh tế một hồi, giọng điệu ngạc nhiên không biết là thật hay giả, "Sao sợi dây chuyền này y chang sợi tôi đưa cho em vậy ta?"  Cố Hi Chi không để ý tới gương mặt đỏ ửng của mình. Nàng lập tức giật lấy sợi dây chuyền trong tay cô, "Không phải đâu. Dây chuyền chị đưa đã sớm bị tôi vứt mất rồi!"  Khúc Hi Chi nghiêng đầu, "Thật không?"  Cố Hi Chi nói chắc như đinh đóng cột, "Thật". Thấy ánh mắt của cô dán chặt trên người mình, nàng lại bổ sung thêm lời thề son sắt, "Thật mà!"  Khúc Hi Chi không cùng nàng tranh luận nữa, lại cúi đầu hôn lên môi nàng lần nữa, cố gắng dùng cách này để nghe được ít gì đó tốt đẹp từ miệng nàng.  Nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng một giây trước nàng còn có thể hờ hững, nhưng khi Khúc Hi Chi hôn lần thứ hai thì nàng lại có rất nhiều cảm giác.  Đầu lưỡi liên tục bị cám dỗ, Khúc Hi Chi phủ lấy môi nàng, nhẹ nhàng quét một vòng quanh lưỡi nàng. Có một loại cảm giác ngứa ngáy sinh sôi theo động tác của cô, tâm tình của nàng có thể dễ dàng phập phồng bất định vì mỗi một động tác tinh tế như thế. Ý nghĩ không được để cô khống chế sai khiến nàng cực lực tránh lưỡi cô ra. Khúc Hi Chi cũng không nóng lòng cầu thành, mà tùy theo ý nàng, dùng đầu lưỡi càn quét răng nàng. Môi và răng của nàng vốn được chăm sóc rất đặc biệt mà vô cùng mẫn cảm. Lần thứ hai bị đụng vào giống như muốn hoà tan nàng ra vậy. Cố Hi Chi không thể chịu đựng được nữa, lại đưa tay đẩy hai vai cô ra.  Lực đẩy của nàng không có sức mà chỉ mang tính chất minh họa thôi, giống như đang làm chuyện nửa vời. Khúc Hi Chi nắm lấy đôi tay vướng bận của nàng đặt lên đầu, rồi hạ người sát xuống làm nụ hôn trở nên sâu sắc hơn.  Hàm răng lại bị đột phá, đầu lưỡi của nàng hoàn toàn bị Khúc Hi Chi bắt làm tù binh, thâm nhập càng sâu. Đầu lưỡi bị cô nhẹ nhàng đảo qua, cảm giác trơn mịn này khiến đầu ngón tay của Cố Hi Chi đều tê dại. Nàng cảm thấy sự tình bắt đầu trở nên mất khống chế rồi. Trong lòng Cố Hi Chi nảy sinh nghi vấn đối với chuyện "Để cô hôn đủ rồi thôi". Nàng cố gắng tập trung hết cả khí lực mới có thể tìm được cơ hội thốt nên lời dưới cái hôn của Khúc Hi Chi, "Chị... thả... tôi...ra...!".  Món ngon đang ở trong miệng, dù có mười ngàn lý do thì Khúc Hi Chi đều không dễ dàng buông tay. Thừa dịp Cố Hi Chi mở miệng nói chuyện, Khúc Hi Chi đẩy đầu lưỡi càng sâu thêm. Có một loại cảm giác khác thường, xuyên thấu qua huyệt Thái Dương, Cố Hi Chi cảm thấy ý chí cùng tư tưởng của mình đang bị ăn mòn bởi một thứ kỳ diệu nào đó. Vào lúc này, Khúc Hi Chi vẫn đang giữ lưỡi nàng thật sâu. Cố Hi Chi hừ một tiếng, rồi thất vọng buông tay xuống.  Tìm tới môi nàng, đầu lưỡi tiếp xúc với đầu lưỡi vài giây ngắn ngủi rồi lại trêu đùa rút về. Nàng có chút cảm giác bản thân mình càng lúc càng say như lần trước mất rồi. Nếu nói lúc vừa bắt đầu, Cố Hi Chi bị cô hôn còn có chút phân tâm. Nhưng cứ hùa theo cô như vậy khiến nàng càng băn khoăn và mất kiên nhẫn hơn. Nàng căn bản cũng không thể suy nghĩ gì được nữa.  Ánh đèn ấm áp, không gian yên tĩnh. Thân thể Cố Hi Chi bị một sức mạnh vững vàng áp chế, cảm xúc bị thứ gì đấy khống chế. Nàng dần dần không còn né tránh nữa, phản kháng cũng trở nên lỏng lẽo.  Nói một cách không khoa trương, Khúc Hi Chi chưa dùng hết mười phần công phu mê hoặc với nàng mà đã làm ý chí của nàng trống rỗng bất định rồi. Nếu cô tập trung khiêu khích và trêu ghẹo hết mình thì nàng căn bản đã không còn đường nào sống nữa rồi.  Mỗi biến hóa nhỏ nhặt nhất trong miệng tựa hồ đều lay động các dây thần kinh. Sợi dây sung sướng rung nhẹ có thể tỏa ra sức mạnh mãnh liệt. Cố Hi Chi bắt đầu cảm thấy nhiệt độ cơ thể đang dần tăng lên theo cảm giác vui thích. Khi vừa bắt đầu, Khúc Hi Chi nằm phủ kín lên thân thể khiến nàng cảm thấy rất xấu hổ, nhưng dần dần, nàng bắt đầu cảm thấy ôm ấp mật thiết như vậy cũng chẳng có gì không tốt. Ít ra thì dựa vào thân thể trước mắt mới có thể làm cho nàng cảm thấy đỡ lạnh.  Hai tay bị áp chế hoàn toàn không có dấu hiệu giãy giụa. Khúc Hi Chi định thả nàng ra, nhưng lại vén mái tóc dài của nàng qua một bên, dường như muốn nhìn cho thật rõ khuôn mặt ấy.  Cặp mắt của nàng vẫn hơi khép kín, mặc dù không mở ra, nhưng khóe mắt nhếch lên trông chừng rất tinh anh. Cô si mê ngắm nhìn thật lâu khiến nàng phát giác được điều gì đó. Cố Hi Chi chậm rãi mở mắt, ánh nhìn mông lung chạm phải ánh mắt của Khúc Hi Chi lại có chút tỉnh táo.  Này là... là đang làm gì a...  Thấy nàng mở mắt, Khúc Hi Chi chậm rãi thu hồi đầu lưỡi, lại quyến luyến quấn quanh môi nàng. Cô gạt lọn tóc dài trên vai nàng ra, dùng giọng nói hết sức dịu dàng, "Tiểu Cảnh..."  Tầm mắt của Cố Hi Chi vẫn hoàn toàn mơ hồ, tư duy căn bản cũng không hoạt động được, chỉ theo bản năng trả lời, "... Sao?"  "Chuyện lần trước tôi hỏi em, em có suy nghĩ qua chưa?"  Vẫn là âm thanh không tỉnh táo lắm, "Chuyện gì?"  Khúc Hi Chi nhìn mặt nàng rồi nghiêm túc nói, "Ở cạnh tôi, có được không?"  Cố Hi Chi bị hôn đến mơ mơ màng màng, làm sao hiểu rõ ý nghĩa trong câu nói của cô. Nàng chỉ dựa theo tư duy và quán tính của mình để phán đoán, nàng cảm thấy cô nhất định lại đưa ra yêu cầu quỷ quái nào đó hại nàng nên nhanh chóng lắc đầu.  Khúc Hi Chi nhìn biểu hiện ngơ ngẩn của nàng, lại nghĩ tới dáng vẻ lắc đầu vừa rồi, cô bỗng nhiên rất muốn cắn mạnh nàng một cái.  Bị hôn đến thế còn có thể lắc đầu từ chối, cô đột nhiên cảm thấy mình đối với nàng quá nhân từ rồi.  Đương nhiên cô không nỡ cắn nàng rồi, nhưng trừng phạt bằng cách khác cũng được mà.  Gò má hơi gần kề, Khúc Hi Chi đưa môi tới gần mắt nàng. Thấy nàng bức bách nhắm chặt mắt, cô khẽ dời đôi môi qua bên phải, dùng hơi ấm phủ trọn tai nàng.  Dường như có vô số sâu độc chui vào da thịt, từ hơi thở của cô lan truyền đến tai nàng. Cố Hi Chi cứng đờ ra một hồi, sau đó xuất hiện một dòng khí nóng nhanh chóng chảy qua bụng nàng. Đây không phải lần đầu tiên bị Khúc Hi Chi tác động ra cảm giác này. Cố Hi Chi đương nhiên biết dòng khí ấm nóng kia là gì, nhưng Khúc Hi Chi dường như biết nàng đang nghĩ gì, cô vẫn không chịu nhấc đầu lên, đầu lưỡi cũng theo đó tiến thêm một bước.  Thân thể nàng cực kỳ tê dại. Khi đầu lưỡi của cô đảo qua tai, tay chân và huyết dịch của nàng đều sôi sục cả lên. Cố Hi Chi cố nghiêng gò má tránh né, nhưng nàng tránh tới đâu thì môi cô giống như linh xà theo tới đó.  "Chị... Nhột... Đừng..." Miệng nàng căn bản không thể thốt ra một câu đầy đủ ý nghĩa, giọng điệu là lạ quá rõ ràng.  Khúc Hi Chi thấy nàng mở miệng nói chuyện thì nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi ấn sau gáy tai. Âm thanh thì thầm mềm mại cuối cùng chuyển sang làn điệu rên rỉ ngâm nga.  Tuy âm thanh ấy lúc này khiến Khúc Hi Chi mê mẩn, nhưng càng làm cô yêu thích chính là bản thân nàng.  Cái gì mà "Đừng", "Không muốn", "Không được", nếu bình thường nói những câu này trên giường sẽ đặc biệt khiến người yêu thất vọng, nhưng trái lại cũng làm người ta cảm thấy thật êm tai.  Khúc Hi Chi không hề thỏa mãn mong muốn của nàng, trái lại càng chuẩn bị thật tốt để tác chiến lâu dài, chẳng hạn như vừa hôn môi nàng lại vừa chăm sóc đôi tai cẩn thận.  Chỉ cần nàng hơi động đậy là cô lập tức khó chịu đòi mạng. Bây giờ đối mặt với loại hoạt động này, tim của Cố Hi Chi cũng muốn chết quách cho rồi.  Do nàng cật lực chống cự nên làm chiếc gối bị lún xuống thật sâu. Chiếc cổ thon dài của nàng ở ngay dưới môi cô, nàng sợ cô hôn tiếp và cũng sợ cô hôn xuống. Cố Hi Chi hơi di chuyển thân thể nỗ lực tìm cho mình một khe hở để thở, nhưng cơ thể hai người đã dính chặt lấy nhau từ lâu rồi. Chỉ cần hơi cử động là hai bộ phân trước ngực không thể tránh khỏi phát sinh ma sát. Cố Hi Chi quả thực là... có một loại cảm giác muốn tự sát cho xong.  "Ngoan, đừng có lộn xộn nữa!" Khúc Hi Chi ngậm lỗ tai của nàng nói nhỏ, âm thanh mềm mại, tựa như mang theo chút dụ dỗ.  Cố Hi Chi đang muốn giết chết chính mình nhất thời chuyển mục tiêu lên người phía trên.  Đây là... Cái giọng điệu gì thế này?! Nàng không phải đứa nhỏ trong vườn trẻ, giọng điệu này... thực sự là... Khó ưa muốn chết.  Hơn nữa, vừa ngậm lỗ tai vừa nói chuyện thì thật là... nhột muốn chết...  Ánh mắt nàng tiết lộ tâm tình của nàng vào giờ khắc này. Khúc Hi Chi liếc nhìn mắt nàng, hung hăng cắn lỗ tai nàng một cái, sau đó... dời nụ hôn về chiếc cổ trắng nõn kia, dùng hơi thở nồng cháy lướt nhẹ qua rồi nặng nề mút mát.  "... Chị... A... Đáng ghét..." Cố Hi Chi không kìm lòng được vặn vẹo cơ thể. Vào lúc này, giọng nói của nàng cũng có chút nức nở.  ******