Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư
Chương 40
"..." Cố Hi Chi nhìn cô rất lâu, cũng phân tích vẻ mặt cô một hồi, nhưng tiếng kèn xe sau giục giã buộc nàng nhất định phải quay đầu lại lái xe tiếp.
Xem tình hình hiện tại của Khúc Hi Chi, mặc kệ là vô tình hay là cố ý, e rằng sẽ rất khó nghe được địa chỉ nhà từ miệng cô. Huống hồ lúc cùng cô lên xe thì nàng đã xác định được mức độ nguy hiểm rồi. Muốn nói cô không có âm mưu cũng chưa chắc khiến người ta tin phục.
Nàng gọi điện cho Triệu Linh nhưng vẫn không có ai nghe. Cố Hi Chi nhìn đồng hồ đã chỉ mười một giờ, lại nhìn dáng vẻ yên tĩnh của Khúc Hi Chi trong kính chiếu hậu. Nàng bèn tăng tốc lái xe về hướng nhà mình.
Do đang ở gần trung tâm thành phố nên về nhà chỉ mất mười phút. Sau khi dừng xe, Khúc Hi Chi vẫn ngồi nghỉ ngơi ở phía sau. Cố Hi Chi ở ngoài gõ cửa sổ ra hiệu cô xuống xe, thấy cô không phản ứng gì nên nàng mở luôn cửa xe ra rồi nửa dìu nửa ẵm cô xuống.
Tuy nàng biết rõ đưa cô về nhà mình lúc này rất không thích hợp, nhưng nhìn bộ dáng cô bây giờ hoàn toàn không có bất kỳ lực sát thương nào, cũng làm nàng bớt lo lắng một chút.
Nàng ấn thang máy, lên lầu, mở cửa, một loạt hành động đều rất trơn tru. Khúc Hi Chi xuống xe cũng rất phối hợp.
Về đến nhà, Cố Hi Chi đã ướt đẫm mồ hôi. Sau khi nàng mở cửa cũng không còn quản Khúc Hi Chi rốt cuộc là say hay tỉnh, ngồi hay đứng. Nàng lao thẳng vào phòng tắm chuẩn bị tắm cho thật sảng khoái.
Cố Hi Chi lấy đồ ngủ ra thì nhìn thấy Khúc Hi Chi đang yên lặng nhắm mắt dựa vào ghế sofa, nàng mới yên tâm giữ kiên định đi vào phòng tắm.
Buổi tối vào mùa thu vẫn còn hơi lạnh. Cố Hi Chi tắm xong, mặc áo ngủ đi vào phòng khách lại bị gió lạnh thổi vào giật bấn mình. Nàng phát hiện cửa sổ phòng khách chưa đóng rồi lập tức nhìn sang Khúc Hi Chi. Thấy cô vẫn tựa vào sofa ngủ, nàng không nhịn được đi tới vỗ vỗ đôi vai xinh đẹp của cô, "Chị không lạnh hả? Đi tắm nước nóng đi."
Khúc Hi Chi chậm rãi mở mắt nhìn nàng, ngoan ngoãn nghe lời đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cố Hi Chi nhìn bóng lưng cao gầy tinh tế của cô. Tuy nàng không biết cô có say hay không, nhưng phản ứng của cô đích thực cũng không giống ngày thường cho lắm, điều này khiến nàng muốn quan tâm cô hơn một chút.
Mặc kệ thế nào, tối nay chị ấy đều vì mình mới xuất hiện.
Lúc Khúc Hi Chi tắm xong đã là rạng sáng. Cố Hi Chi thu xếp giường chiếu cho cô xong liền ôm chăn ra sofa ngoài phòng khách chuẩn bị ngủ. Khúc Hi Chi tắm xong tỉnh táo hơn một chút. Cố Hi Chi thấy cô ra khỏi phòng tắm thì nhanh chóng ngồi dậy khỏi sofa. Khúc Hi Chi thấy nàng ngồi ở đó mới khoanh tay đứng trước cửa phòng tắm dò xét nàng, "Em ngủ ở đây sao?"
Cố Hi Chi nói chuyện đương nhiên, "Chị là khách, tôi nhường giường cho chị đó!"
Khúc Hi Chi nhìn cái giường lớn trong phòng ngủ, rồi quay đầu lại nhìn nàng, "Em sợ tôi hả?"
Cố Hi Chi khó hiểu, "Sao tôi phải sợ chị chứ!?"
"Gường lớn như vậy, trước đây em cũng ngủ chung tôi rất bình an vô sự mà, sao bây giờ lại không dám?"
Một câu "bình an vô sự" khiến Cố Hi Chi muốn bác bỏ nhưng rồi lại không muốn nhắc tới mấy chuyện nhạy cảm ấy, cách chốc lát nàng mới mơ hồ lên tiếng, "Tôi làm gì mà không dám."
Khúc Hi Chi đi về phía nàng mấy bước, nắm cổ tay nàng kéo về phòng ngủ, "Nếu dám thì ngủ chung tôi đi. Tôi hơi say rồi, sẽ không làm gì em đâu."
Cô mạnh bạo như thế làm nàng không thể tránh thoát được, huống hồ cô cũng đã bảo đảm rồi, nhưng Cố Hi Chi không vì vậy mà bỏ qua suy nghĩ đề phòng.
Trên giường bày ra mấy quyển kịch bản phim. Khúc Hi Chi vừa vào đã thấy Cố Hi Chi định nhặt lên mới hỏi, "Tổng giám đốc Triệu đưa em hả?"
Cố Hi Chi nhìn cô, "Ừ."
"Thế đã suy nghĩ kỹ là đóng phim nào chưa?"
"Tôi thích "Hán cung thu", cũng đã quyết định đề xuất với tổng giám đốc Triệu bộ này."
"Tôi không khuyến khích em đóng bộ này đâu". Khúc Hi Chi cầm kịch bản đi tới trước mặt nàng, thẳng thắn nói, "Đạo diễn bộ này là Hạ Tuyết. Quay phim rất đẹp, nhưng khả năng kể chuyện hơi tệ. Cô ta có thể biến em thành nữ thần, cũng có thể quay ra cảnh đẹp tựa Dao Trì Thiên Sơn, nhưng kịch bản này rất khó đắp nặn. Nếu hợp tác với cô ta, diễn xuất của diễn viên sẽ bị giới hạn."
Cố Hi Chi lẳng lặng nghe cô nói chuyện, không hề lên tiếng.
Một lúc sau, rốt cuộc Khúc Hi Chi cũng phát hiện biến hóa trong mắt nàng, nhíu mày hỏi, "Sao vậy?"
Cố Hi Chi nheo mày, ánh mắt bỗng lóe sáng, "Chị tỉnh táo hơn lúc nãy nhiều rồi ha!"
Khúc Hi Chi hơi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng thả kịch bản trên tay xuống rồi xoa huyệt Thái Dương. Cô cười cười dựa đầu vào hõm vai nàng, cũng không dám ép mạnh lên người nàng, mà chỉ nhẹ nhàng dựa vào phía trên, giống như đang làm nũng, "Chóng mặt quá à, làm sao bây giờ?"
Hơi thở nàng lập tức bị bao phủ một hương thơm. Hương vị rất quen thuộc, không ngọt không nhạt, mềm mại mà tinh tế, giống như đã vượt qua một quãng thời gian rất lâu, toả ra mùi vị nhàn nhạt, tao nhã và thuần hậu.
Rõ ràng chỉ là hơi thở, nhưng Cố Hi Chi bỗng nhiên muốn chạy trốn khỏi nó. Hương vị này hoàn toàn thuộc về phụ nữ, tiếp xúc với người cùng giới vốn rất bình thường, nhưng đối mặt với hơi thở này, nàng cảm thấy hết sức khó xử...
Rõ ràng nàng có rất nhiều áo ngủ, nhưng lúc Khúc Hi Chi đi tắm chỉ chọn đúng cái trễ ngực nhất. Chỉ cần hơi dời tầm mắt xuống dưới là có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn cùng mảng da thịt bầu bĩnh thật lớn. Cố Hi Chi đột nhiên cảm giác thấy gò má mình bị tổn thương, tầm mắt không biết để đâu mới tốt.
"Chị... đừng có lộn xộn!". Biết cô trêu chọc mình, Cố Hi Chi càng thấy mình phải nên nghiêm túc chỉnh đốn không cho cô phá phách.
Ban đầu, hành động này của cô thật sự chỉ là trêu chọc nàng thôi, ai bảo nàng vạch trần sự thật làm chi. Nhưng khi đầu tới gần hõm vai nàng hơn, Khúc Hi Chi có thể thấy rõ gò má nàng đang dần đỏ lên, thậm chí lỗ tai cũng ửng đỏ theo.
Tuy giọng nàng nghe rất nghiêm túc, nhưng thoáng nhìn cũng có thể nhận ra được sự né tránh. Loại né tránh này không phải do không thích, mà là do... thẹn thùng.
Một loại tình cảm không tên sai khiến cô. Cô không dùng sức đẩy ngã nàng, mà lại kiên quyết nắm chặt hai tay nàng, sau đó nghiêng qua gò má nàng rồi khẽ hôn một cái lên... lỗ tai.
Cơ thể nàng đột nhiên co rúm lại theo động tác của cô. Gò má của Cố Hi Chi lúc này đã không còn ửng hồng nhàn nhạt nữa, mà đã biến thành màu đỏ thật rõ ràng. Đại khái là chính mình cũng nhận ra được phản ứng quỷ dị này, Cố Hi Chi vội vã muốn đẩy cô ra. Nhưng khi nàng thấy được cảm xúc trong mắt của Khúc Hi Chi, giờ phút này nàng chỉ có một ý nghĩ: không gì có thể ngăn cản chị ấy được.
Đầu hơi nghiêng lập tức hôn môi nàng. Khúc Hi Chi cuốn lấy đầu lưỡi nàng, mặc kệ ánh mắt kinh hoàng ấy, ngăn cản nàng nói bất kỳ lời nào.
Bầu không khí náo động lập tức trở nên yên tĩnh. Ban đầu, Cố Hi Chi không biết làm sao, toàn bộ lý trí đã nhanh chống bị cô áp chế. Nàng lập tức vươn tay đẩy hai vai cô ra, nhưng vừa mới làm ra động tác thì lập tức bị Khúc Hi Chi mượn lực đẩy ngã lên giường, thân thể cô cũng thuận theo đè lên.
Giường rất mềm, thân thể cô cũng rất mềm, nhưng sức lực của cô không thể khiến người ta cảm thấy mềm chút nào.
Đừng nói sức lực của nàng vốn yếu ớt. Nếu hai người đều đứng, nàng còn có chút khả năng chiến thắng, nhưng tư thế một trên một dưới khiến Cố Hi Chi hoàn toàn bó tay. Đối phương cũng không cho nàng phản kháng, Cố Hi Chi muốn cùng cô tranh luận nói đạo lý, nhưng vừa định cất giọng liền bị cô quấn lấy đầu lưỡi, Cố Hi Chi chỉ có thể ậm ờ, "Bỏ... @#¥%... ra @#¥%&*..."
Ôm lấy đầu lưỡi nàng, ngăn hai tay đang chống cự của nàng, không cho nàng có bất cứ cơ hội nói hay làm điều gì khác. Thời khắc này, những việc Khúc Hi Chi đang làm không phải là thưởng thức mỹ vị, mà là tiêu hao năng lực chiến đấu của đối phương, mài mòn tính nhẫn nại của nàng, khiến nàng chủ động bỏ cuộc.
Ban đầu, Cố Hi Chi thật sự không chịu phối hợp. Nàng ngăn tay cô, giãy dụa hai chân. Cô muốn chạm vào lưỡi nàng thì nàng lập tức cắn chặt răng không cho cô thực hiện, thậm chí còn nghiêng đầu né tránh. Trong suốt cuộc chiến lâu dài này, ngoại trừ dùng cách phá hoại hành động xấu xa kia, nàng hầu như đã thử qua toàn bộ cách khác với Khúc Hi Chi nhưng đều vô ích. Khúc Hi Chi thấy nàng giãy dụa cũng không dễ dàng từ bỏ, năng lượng cũng không hề bị hao tổn chút nào. Nàng rõ ràng thấy cô sắp mệt đến nơi rồi, nhưng sức mạnh của nàng vẫn không thể bì kịp.
Chẳng biết cô làm thế nào, từ đầu tới cuối nàng vẫn hao tổn tinh lực. Rõ ràng khống chế nàng rất tốn sức, nhưng nhìn cô chẳng hề mệt mỏi tí nào.
Đối phương thật sự quá kiên nhẫn, sinh lý cũng rất mạnh mẽ. Cố Hi Chi vật lộn mấy lần, cuối cùng tay chân cũng mềm nhũn ra hết.
Vốn đã không còn sức lực nữa rồi. Cái gì cần làm nàng đã làm hết rồi, lảng tránh cũng vô ích thôi. Đây cũng không phải lần đầu cô giở trò lưu manh với nàng. Nếu cô một lòng muốn làm chuyện này thì cứ làm đi, miễn là không quá đáng thì nàng vẫn chịu đựng nổi mà.
Lớp phòng tuyến thứ nhất rốt cục đã bị công phá. Khúc Hi Chi nhìn bộ dạng mặc người hiếp đáp của nàng dưới thân, tâm tư hơi động. Cô cúi đầu ngậm lấy môi nàng, mút mạnh.
Cảm giác tê dại theo từng động tác của cô ngấm vào trong xương. Cố Hi Chi trợn to mắt nhìn ánh mắt dịu dàng của cô.
Cái này... là hôn đó. Bạo đến như thế, công khai... công khai tán tỉnh. Tuy ánh mắt của cô rất ôn nhu, nhưng lúc này vừa làm chuyện đó mà còn dùng ánh mắt dịu dàng mê hoặc người ta thì rất kỳ cục.
Làm sao bây giờ?! Nếu cứ tiếp tục chiều theo thì nhất định sẽ phát sinh chuyện kỳ quái mất thôi, nhưng ngăn cản...
Khúc Hi Chi lại hôn mạnh môi nàng, chiếc lưỡi nhẵn nhụi liếm láp. Cô cảm giác được đầu Cố Hi Chi dần lệch đi, nhất thời không muốn nghĩ gì nhiều nữa.
Truyện khác cùng thể loại
390 chương
88 chương
56 chương
25 chương
7 chương
20 chương