Cô nàng sói

Chương 9

Chương 9 Nó đã lên giường nằm nhưng vẫn chưa thèm ngủ, trong lòng cứ nghĩ đến Vương Thảo An là ai mà hắn cứ phải giấu diếm. Nhưng kể ra thì chị ta cũng xinh xắn đấy chứ. Rất hợp với hắn. Nhưng hắn với chị ta có quan hệ gì thì mấy ai biết. Sáng hôm sau, đồng hồ chỉ 6 giờ. Nó đã mở mắt nhưng vẫn một mực nằm ườn trên chiếc giường êm ái. Lăn qua lăn lại nó mới chịu bò xuống đất rồi lết xác vào phòng tắm chải đầu chải cổ. Khẽ lắc lắc cái đầu giống như cho mọi chuyện biến hết đi nó nhìn vào gương. Nó cảm thấy mình cần làm gì đó để trả lại tự do cho bản thân. Thật sự là nó không thể chịu được cái cảnh mà nó cứ như người hầu của hắn trong suốt thời gian qua. Chỉ tại cái miệng. Làm osin không công ai mà không bực chứ. Hàng ngày cứ phải làm cái mặt tươi cười khi nhìn hắn trước mặt mọi người. Nhanh nhảu ăn sáng rồi đi học như mọi khi nhưng hôm nay nó đến trường cực sớm. Cho dù đi sớm thế nào thì nó vẫn vào lớp muộn. Vào muộn thì viện đủ lí do. Hôm nay nó thấy cực kì thoải mái, cứ cười mỉm liên hồi khiến hắn cứ quay sang nhìn nó mãi. Nó biết là hắn nhìn nó nhưng cứ kệ cho hắn nhìn. Thỉnh thoảng quay sang hắn nhìn một lát xong lại thôi. Tiết 1...tiết 2...tiết 3...tiết 4...tiết 5. Cả buổi nó chẳng nói với hắn câu nào. Trống đánh ra chơi thì lăn ra bàn ngủ. Còn hắn thì thắc mắc hôm nay nó bị sao mà cứ như uống nhầm thuốc nhưng không dám hỏi. ***Trống ra về. Nghe tiếng trống đánh là nó thu dọn sách vở chạy ngay ra ngoài không để hắn đi theo. Còn hắn vừa bước ra khỏi cửa lớp thì đụng mặt Vương Thảo An. Nhìn thấy hắn đi một mình chị ta liền khoác tay rồi kéo đi trong ánh mắt ghen tị của một số người. Hắn thì cố đẩy An ra không cho chị ta động vào người mình. Thảo An nhanh nhảu đi song song với hắn, mặc dù bắt chuyện nhưng hắn cũng chẳng mảy may, mặc kệ cho chị ta cứ bám theo. Nó thong thả về nhà thì vô tình đụng phải một người con trai cao lớn, dung mạo cũng ok đấy. Người kia vội vàng xin lỗi và nó cũng vậy. - Ahh...Tôi xin lỗi. Bạn không sao chứ?-Người kia - Tôi cũng xin lỗi nhé đã đụng trúng bạn. Tôi không sao hết.- Nó cũng nhanh nhảu đáp lại lời của người con trai kia. - Nếu cậu bị thương ở đâu thì có thể gọi cho mình nhé. Mình là Nguyên...Hình như bạn học cùng trường với mình thì phải. Cái phù hiệu ở áo kìa. - À đúng rồi. Vậy là học cùng trường. Bạn học lớp nào thế? - 12. Còn bạn? - Lớp 11 ạ. - Còn tưởng lớp 9 chứ. 11 hả? - Vâng.Hóa ra anh học cùng trường với em thế mà em chưa gặp anh ở trường bao giờ. - Tại anh chẳng mấy khi ra ngoài tiếp xúc với bạn bè nhiều nên chẳng ai mảy may. - Ơ xin lỗi bây giờ em đang bận nên lúc khác nói chuyện nhé. Bye bye.- Nó vẫy tay tạm biệt Nguyên rồi bỏ đi một mạch về nhà. Đột nhiên điện thoại reo. Là hắn, hắn đang gọi cho nó. Nó bắt máy nhưng lại không nói gì đợi cho hắn mở lời trước vì hắn là người đã gọi cho nó. -"Không đợi chủ về cùng à?" - Không.Nhưng hình như bên cạnh cậu có ai nữa mà đúng không? -"Tôi sẽ gọi lại cho cô sau"- Nói rồi hắn tắt máy luôn. - Cái con người bất lịch sự này nữa. Gọi để làm gì không biết. Đúng là điên mà. Cuối cùng nó cũng về đến nhà. Lại nằm ườn ra ghế sofa tắt nguồn điện thoại ngủ một giấc đến chiều rồi nó mới chịu lăn vào bếp tự nấu nướng ăn một mình. Nó chợt nhận ra rằng giờ này chỉ còn ông vệ sĩ ở ngoài cổng. -Cái con người vô cảm ấy chẳng hiểu giúp mình được cái gì không mà cũng đòi làm vệ sĩ cho mình. Thật là.- Đang làu bàu thì nó giật nảy mình khi nghe tiếng của một vệ sĩ. - Thưa cô chủ, cô chủ có khách. - Ai ạ?