Trời về chiều đêm se lạnh, những cơn gió được thể cứ cuốn tung những chiếc lá bay lên không trung để rồi đáp xuống một cách nhẹ nhàng trên hè phố.
Gió làm chiếc áo choàng xanh phớt nhẹ bay bay. Gió khiến cho dáng hình nhỏ nhắn của cô gái đứng bên hồ như nghiêng ngả và cuốn theo chiều gió. Gió làm cô gái vốn đã nhỏ lại càng nhỏ hơn giữa không gian bao la nhưng cô độc này.
- Người ta sẽ nghĩ bạn điên nếu cứ đứng yên như tượng và… có vẻ là muốn nhảy xuống hồ tự tử đấy. – Jun bước đến bên cạnh con nhóc, hướng mắt về phía dòng nước yên bình kia.
- Tự tử sao? Nếu có thể. – Con nhóc cười chua chát.
- Tại sao cứ phải giấu mình vào vỏ ốc như vậy? – Jun nheo mắt nhìn con nhóc.
- Ý bạn là gì? Tôi ko hiểu!
- Tôi biết bạn hiểu. – Lời khẳng định của Jun làm con nhóc thẩn thờ, khẽ quay mặt đi hướng khác.
- Phải nhưng vì tôi thích thế. Những người như bạn ko bao giờ hiểu được những người như tôi. – Con nhóc cười mỉa mai.
- Những người như tôi thì sao? Những người như bạn thì sao?
- Đừng cố làm ra vẻ mình hiểu người khác. Điều đó thật tầm thường. – Con nhóc quay lưng bước đi trước sự ngỡ ngàng của Jun.
- Cũng đừng khẳng định người khác ko hiểu mình trong khi mình ko hiểu gì về họ. – Jun gọi với theo, mặc con nhóc có nghe thấy những gì cậu vừa nói hay ko.
Gió lại nổi lên, gió mát dịu chứ ko lạnh căm. Con nhóc buông tiếng thở dài não nề. Ko biết từ bao giờ, cuộc sống này lại nhiều ưu phiền đến vậy. Ko biết từ bao giờ, cái vỏ ốc con nhóc tự tạo nên ình lại cứng rắn đến vậy, cứng đến nỗi dù có cố thế nào cũng ko thể thoát khỏi nó để trở về là con người thật của mình.
Một tiếng sét chói tai vạch nên một đường sáng trắng trong đầu óc non nớt của cô gái 17 tuổi. Đầu óc mông lung, hai tai con nhóc như ù đi, trước mắt cô là cái cảnh gì thế này. Người đàn ông kia đang khoác vai một người phụ nữ bước đi một cách hiên ngang trên đường phố đông người. Đông người thì sao chứ? Cũng chẳng thể lấn át đi cái hình ảnh đáng ghê sợ kia.
“Tình yêu… uk… thì ra đây mới chính là tình yêu!!! Mình vẫn là kẻ đáng bị nguyền rủa và là đứa trẻ đáng ra ko nên sống” – Con nhóc thầm nghĩ rồi ko biết từ lúc nào, những giọt nước lăn tăn đã làm ướt cả khuôn mặt buồn.
- Người đó là ba bạn sao? – Jun bước đi sau con nhóc từ nãy giờ mới lên tiếng. Nhìn dáng vẻ sững sờ và những gì đã nghe được, cậu phần nào hiểu được vấn đề.
Con nhóc ko nhìn Jun, lấy lại bình tĩnh và… cười. Nụ cười thật hiếm thấy bởi lúc đó, đứa con nào có thể cười đây?
- Nhưng… người đi bên cạnh ông ta….
- Ko phải là mẹ bạn. – Jun cắt ngang.
- Sao bạn biết? Bạn còn biết những gì về cuộc sống của tôi đây? – Con nhóc tức giận.
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Nhìn bạn khóc thấy ko quen xíu nào. – Jun nhún vai.
- Bạn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
- Tôi đã nói với bạn đừng vội khẳng định người khác ko hiểu gì về mình trong khi mình chưa hiểu gì về họ rồi mà. – Jun lặp lại.
- Băng Di. – Người đàn ông kia chạm mặt con nhóc và Jun một cách tình cờ.
- Con gái anh à? – Người phụ nữ bên cạnh ông ta níu níu cánh tay người kia.
- À…uk.
- Bạn có dám đối diện với nó ko? Bạn là kẻ mạnh cơ mà, ko lẽ vì một nguyên nhân nào đó lại trở nên yếu đuối và sợ sệt đến vậy sao? – Jun thì thầm vào tai con nhóc.
- Ba/ Con – hai cha con cùng nhau lên tiếng để rồi cùng nhau im lặng.
- Bạn trai con à/Bạn gái ba à? – Một lần nữ lại chạm nhau trong lời ăn tiếng nói.
- Cháu chào bác. Cháu là Jun, bạn khác lớp của con gái bác. – Jun nhanh nhẩu làm tăng thêm phần “sinh động” cho cuộc nói chuyện đầy căng thẳng này.
- Chào cháu, cô là…
- Là tình yêu của ba cháu. Cô ko cần nói nữa đâu ạ. – Con nhóc cắt ngang lời người lớn.
- Di, sao lại ăn nói với cô ấy như vậy? – Ba con nhóc cảm thấy hơi tức giận.
- Vì cô ấy là người ba yêu sao? Tại sao ba lại nói dối con? Thà rằng ba mẹ cứ ký vào đơn ly hôn ko phải cả ba, mẹ và cả con nữ sẽ thấy thoải mái và hạnh phúc hơn sao? – Con nhóc nhìn thẳng vào mắt ba nó, đôi mắt ấy sao thật mà lại ảo ghê thế? – Chính vì cả ba và mẹ đều chỉ giấu diếm tình yêu cá nhân sau cái vỏ bọc của gia đình hạnh phúc nên con mới vậy, mới cảm thấy tình yêu mà ngày nào phim ảnh báo chí cũng nhắc đến là một điều thừa thải. – Nói rồi, con nhóc quay lưng đi, nó ko muốn ai đó nhìn thấy vẻ đau khổ của nó lúc này. Ngày mai sẽ là một ngày mới nhưng ngày mới đâu hẳn là một ngày tốt đẹp cơ chứ?
===================================
- Lam Bình, lấy giùm cốc nước đi! – Lâm Duy vừa xem ti vi, vừa sai bảo.
- Sao lại bắt tôi, anh ko có tay à? – Nó đốp lại ngay.
- Vợ phải phục vụ chồng mới đúng chứ? – Lâm Duy cười nham hiểm.
- Cho tôi xin, nghe thấy từ vợ chồng mà nổi cả da gà. – Nó giãy nảy.
- Vậy đi ngay vào bếp, mang nước ra đây. – Lâm Duy dùng tay chỉ chỉ.
Nó ngoan ngoãn y như con hổ đã bị thuần phục. Mang nước ra cho Lâm Duy mà cứ muốn đổ cả cốc nước lên người cậu cho hả dạ.
If you wander off too far, my love will get you home….”
- Alo, Hân Hân à?
-
- Chà, dạo này đi chơi với “chàng” nên quên mất bạn bè rồi nhỉ? Đáng buồn thật! – Nó trêu.
- – Hân Hân vung văng.
- Ơ..thế ko phải à?
- – Hân Hân bắt đầu điều tra.
- Có gì đâu, đi chơi ý mà. Ngày nào cũng ở khách sạn ngàn sao. Hì, khi nào có thời gian rồi dẫn bạn đến đó nghen. – Nó cười trừ.
- – Hân Hân vội vàng dập máy.
Nó khẽ cười. Cô bạn của nó giờ đã có “những mối quan tâm mới” rồi!
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
6 chương
108 chương
9 chương