Jun ngồi bên cửa sổ trong phòng hội BF, bất giác cậu cười vang. Vừa xin Hân Hân số điện thoại của ai đó nhưng lại chẳng hiểu mình xin làm gì. Đã xin chắc phải gọi thử máy một lần. Nghĩ là làm, Jun bấm bấm điện thoại. Tiếng tút dài kéo dài như hơi thở của cậu. Đợi chờ, cái cảm giác đợi chờ từng phút một sao mà đau tim đến vậy? - – Giọng con nhóc lạnh lùng vang lên. - Ch…chào! – Câu duy nhất Jun có thể nói mà nói cũng ko liền mạch nữa. - – Con nhóc hỏi, giọng đượm chút buồn. - Là tôi. Tảng băng di động. – Jun trêu. - – Vừa định dập máy thì cái giọng đầy chất mỉa mai của Jun lại vang lên. - Lạ thật! Sao ko phải là Băng Tượng mà cứ phải là Băng Di nhỉ? - - Ko gì cả, tôi đang tưởng tượng xem tình yêu sau này của một con nhóc lạnh lùng hơn cả băng như bạn sẽ thế nào. – Jun cười tươi. - – Con nhóc cười nửa miệng rồi dập máy và đôi cái điện thoại sang một bên. Nhưng có lẽ đó là một hành động tượng trưng cho thần định mệnh. Con nhóc có biết rằng nó vẫn chưa kịp dập máy, chỉ là một cái bấm hụt thôi. Con nhóc có biết rằng có một chàng trai ở đầu dây bên kia vẫn còn cầm khư khư cái điện thoại trong tay để nghe thầm tiếng khóc của một cô gái. Con nhóc có biết rằng những điều nó nói với con gấu bông trắng to đùng đã bị người thứ ba biết được. Đó chính là chàng trai đang cầm điện thoại trên tay. - Băng Di! Xuống nhà ăn cơm nào con. – Hình như là mẹ con nhóc. Bà gõ nhẹ cửa. - Con ko đói. Ba và mẹ ăn trước đi ạ. – Con nhóc nói vọng ra. Và rồi ko thấy tiếng người phụ nữa đáp trả. Và rồi không gian chìm vào im lặng. Và rồi bắt đầu xuất hiện những tiếng nấc cố nén trong cổ họng. Và rồi tiếng khóc lớn dần, lớn dần. Đầu dây bên kia, Jun cảm thấy tim mình nhói theo tiếng khóc của ai đó. Jun ko hiểu gì về con nhóc cả. Ngoài cái tên, tuổi, giới tính, lớp và điện thoại thì Jun chẳng biết gì về con nhóc cả. Jun đứng như phỗng cầm điện thoại trong tay, dường như cậu muốn bóp nát luôn cả điện thoại như Trần Quốc Toản bóp nát quả cam. Con nhóc gạt nhẹ dòng nước mắt, quay sang ôm con gấu bông vào lòng, nhủ thầm: - Mày có biết ko? Tao là một đứa trẻ đáng bị nguyền rủa. Lẽ ra tau ko nên xuất hiện trên cõi đời này… - Băng Di, ba vào được ko? – Giọng nam trầm vang lên ngoài căn phòng. - Vâng! – Con nhóc xóa vết tích của những giọt nước long lanh. Ba con nhóc bước đến ngồi cạnh nó, trên môi ông, nụ cười hiền hậu vẫn luôn thường trực. - Con khóc à? – Người đàn ông mang giọng nói ấm áp của cái tuổi trung niên nhìn cô con gái yêu quý. - Ko ạ, có chuyện gì ko ba? – Con nhóc đánh trống lãng. - Ko có chuyện gì thì ko được nói chuyện với con gái yêu à? - Con ko có ý đó. Chỉ là hơi lạ. – Con nhóc quay mặt đi hướng khác. - Sao rồi? Con gái tuổi mộng mơ đã tìm được hoàng tử chưa hả công chúa bé bỏng? – Ba nó lên tiếng đùa. Con nhóc nhếch mép cười buồn. Ngày gì thế ko biết, sao ai cũng hỏi nó về những chuyện thế này? - Con lớn rồi vả lại công chúa của ba chưa bao giờ tin vào tình yêu cả. Người đàn ông nhìn con khó hiểu: - Ko tin vào tình yêu là sao? Con à… tình yêu là một thế giới màu hồng đối với những người đang yêu. Nó tuy mơ hồ nhưng lại rất hiện hữu. Nó là gia vị cho cuộc sống thêm “ngon” hơn. – Ba con nhóc lên bài giáo huấn nhưng ông càng nói càng khiến con nhóc “ghê tởm” cái thế giới màu hồng đó. - Vậy… ba cũng từng ở trong thế giới màu hồng đó với một người con gái? – Con nhóc chăm chú đợi câu trả lời. - Phải. – Ba nó gật đầu. - Và người đó…. ko phải là mẹ con? – Đây mới thực sự là điều mà con nhóc muốn hỏi. Nó đã băn khoăn lâu lắm rồi. - Con… – Một thoáng bàng hoàng. Những gì con gái ông vừa nói lmà ông sửng sốt. Tại sao con nhóc lại biết điều đó trong khi…. - Ba ko cần phải ngạc nhiên vậy đâu. Từ khi còn là con bé 6 tuổi, con đã biết rồi. Ba mẹ đến với nhau ko phải vì tình yêu mà là vì trách nhiệm. Trước khi cưới, mẹ đã mang thai con hai tháng. Chỉ vì con mà ba mẹ đã phải chôn vùi tình yêu cá nhân của mình để sống quãng đời con lại trong sự u ám và nặng nề của trách nhiệm đang đè trên vai. – Con nhóc kể và mơ màng nhìn ra bầu trời ngoài kia. Ước muốn lúc đó chỉ là được bay lên và thoát khỏi trần thế này. - Ko phải như vậy đâu con à… – Người đàn ông ra sức thanh minh. - Mặc dù hai người đã cố tạo nên một gia đình hoàn hảo, cố xây một bức tường thành kiên cố để bao bọc con, trách cho con khỏi những tổn thương nhỏ nhất nhưng… con biết hết, con biết sự ra đời của con là một sợi dây ràng buộc hai con người. Đáng ra con ko nen xuất hiện, như vậy sẽ tốt cho cả ba mẹ và con phải ko ba? – Con nhóc hỏi, câu hỏi ko cần câu trả lời. - Ba… – Giọng người đàn ông nghèn nghẹn. - Con biết hết! Biết tấ. Ba mẹ chỉ ra vẻ trước mặt con để cho con ảo tưởng rằng mình có một gia đình hạnh phúc nhưng… đáng tiếc thay, ko biết bao đêm con thấy ba mẹ cãi nhau, ko biết bao nhiêu đêm con nhìn thấy ba ôm gối ra phòng sách để ngủ. Rồi… rồi con còn thấy ba đi cùng một cô gái khác ko phải là mẹ. – Con nhóc khóc, lần đầu tiên từ khi biết được sự thật phũ phàng đó, nó khóc trước mặt ba. - Nhưng ba mẹ thật lòng thương con. – Ba con nhóc cố biện minh. - Phải, ba mẹ thương con nhưng con… con là kẻ đáng nguyền rủa. Vì con mà ba mẹ ko thể tìm được tình yêu thật sự của đời mình. Có đáng ko? Tại sao ba mẹ lại cứ phải sinh con ra, tại sao khi sinh ra rồi ko gửi vào trại trẻ mồ côi mà nuôi con làm gì? Ba mẹ ko thấy bất công sao? – Con nhóc vỗ ngực, hít một hơi thật sâu rồi hạ giọng. – Con ko cần cái thứ hạnh phcú ảo đó. B bảo tình yêu là tốt sao? Ba bảo tình yêu là màu hồng nhưng con lại chẳng thấy thế. Tình yêu chi là một khối khí màu hồng bị cầm giữa giữa một thế giới màu đen u ám. - Băng Di, ba xin lỗi con nhưng con phải biết là ba mẹ phải sinh con ra, ba mẹ phải nuôi con vì con chính là tình yêu của ba mẹ. – ba con nhóc nhìn con gái đầy đau khổ. - Ba… nhưng ba phải sống vì tình yêu của mình. – Con nhóc nhíu mày. - Phải, sống vì tình yêu của mình và con là tình yêu của ba nên ba sẽ sống vì con. – Người đàn ông mỉm cười chua chát. Ko còn bất cứ tiếng động nào nữa. Con nhóc nhìn người cha của mình. Những nếp nhăn lộ rõ trên khóe mắt. Con nhóc thầm trách chính bản thân mình, tại sao nó lại làm đau một người cha mẫu mực như vậy bằng những lời nói ko ra gì? - Tất nhiên, con yêu ba…. – Con nhóc cười, chất buồn nhuộm đen cả nụ cười u tối. - Con gái… – Ba con nhóc dang rộng tay, chuẩn bị làm cái hành động mà một người cha vẫn luôn làm để cho con họ hiểu rõ, họ yêu nó đến nhường nào. - Nhưng vì yêu ba nên con ko muốn ba bị bất cứ điều gì ràng buộc, nhất là khi sợi dây ràng buộc ba, ko cho ba thoát ra khỏi tù ngục lại là con, tình yêu của ba. – Nói rồi, con nhóc bỏ ra ngoài. Người đàn ông bất lực cúi đầu, khẽ buông một tiếng thở dài não nề: - Ba xin lỗi con, ba ko xứng…. Câu nõi bỏ lững nữa chừng vì tiếng chuông điện thoại thúc giục bên tai. - Alo. – Người đàn ông nhấc máy, giọng nói tuy có buồn nhưng cũng ko ít phần vui sướng. Đầu dây bên này, Jun đã nghe được những lời nói của người đàn ông mà con nhóc gọi là ba ấy. Cậu nhếch mép cười. - Thì ra, đây mới chính là tình yêu mà ông ta nói.