CHAP 13 “Hội trưởng?” “Chứ sao nữa? Nghe nói hội trưởng hội học sinh trường nam sinh Hoàng Hôn đẹp trai hết biết”. An Hảo đột nhiên lách sang chủ đề khác, hai con mắt sáng rực rỡ bắn ra hình trái tim tùm lum tùm la. “Ai có cơ hội khiêu vũ với chàng chắc là sẽ hạnh phúc lắm!” Mẹ ơi, con nhỏ này có vấn đề về thần kinh sao? Đang chửi lộn sa sả nghe tới trai là chuyển ngay đề tài. Mê trai thấy kinh! “Bà thôi tưởng tượng giùm tôi một chút đi!” “Tôi...tưởng tượng gì chứ? Nhưng mà chuyện này nhất định tôi sẽ không để yên cho con nhỏ đó đâu!” “Bà không có chứng cứ thì đừng có lúc này cũng coi người ta xấu xa, có lẽ chúng ta hiểu lầm ý của Kiều Vy rồi cũng không chừng!” “Tôi không muốn nhắc tới con cáo già đó. Bây giờ cách duy nhất là Trang Như, bà phải giành được giải quán quân cho tôi. Chỉ như vậy mới hạ nhục được!” An Hảo đúng là chuyên gia, mới lúc nãy còn rỏ dãi khen trai đẹp giờ lại chuyển chủ đề. Bái phục sát đất! “Giành...giành quán quân sao?”. Hai mắt Trang Như mở ra hết cỡ, giành giải an ủi không biết được hay không chứ đừng nói tới giải nhất. Nghe còn khó hơn nằm mơ trúng số độc đắt nữa! “Bà có ấm đầu không đó? Bảo Trang Như đi luộc tôm thì còn nghe được. Thi Qeen á? Tôi thấy không ổn à nha!” “Bà cứ yên tâm” Vai trái Uyên Linh bị An Hảo nện một cách nhẹ nhàng hết sức, Uyên Linh sụm luôn hai cái càng cua “Tôi sẽ đảm đương nhiệm vụ to lớn vĩ đại này. Con nhỏ đó sẽ phải hối hận khi dám động đến con tôm thúi của ta!” “Trang Như không phải tôm thúi mà!”. “Xin lỗi...nhầm thôi mà, là Tôm Nhỏ chứ gì?”. Hê hê hê...vụ này coi bộ không ổn cho lắm nha! Có trời mới biết cái khoá huấn luyện đặc biệt này của An Hảo có xong hay không? -------------------- “Trường Quân, kế hoạch vũ hội thường niên giải quyết sao, còn đĩa nhớ thì sao?” “Còn hỏi nữa? Phải nhanh chóng nghĩ ra cách tìm nó về không là lớn chuyện đấy!” “Nhưng biết nó ở đâu mà tìm? Lỡ bị rớt vô bồn cầu tiêu hay hố rác thì sao?” “Nói xui đi cha nội, tìm không ra là chết chắc! Nhưng kì lạ...tôi nhớ lần trước ở lễ hội Cầu Nguyện nó vẫn còn trên cổ mà. Chẳng lẽ bị rớt ra lúc đó?” “Manh mối nào cũng quan trọng hết, cố nhớ lại xem!” “Để coi...á, hôm đó tôi nhảy xuống sông, không lẽ là rơi xuống sông rồi chứ?” “Á á á...cậu tự tử hả? Sao lại nhảy xuống sông? Cậu nghĩ quẩn chuyện gì đến mức tự tử thế kia? Trời ơi là trời...” “Này, cậu đừng có khùng quá chứ! Tôi chỉ là vô ý thôi mà”. “Vậy mà làm tôi sợ hết hồn!”. “Nếu mà rớt xuống đó thì gay to...nhưng...” -------------------- Tiếng chim ríu rít trong vườn hoa, chim mẹ tha chim con trông thật ngộ nghĩnh. Vườn hoa hướng dương vươn cao dưới ánh nắng mặt trời buổi sớm. Cả trường Bình Minh chìm ngập trong nắng mai chan hoà. Tiếng chuông điểm giờ học vang vọng trong không gian thoang thoảng hương thơm hoa ngọc lan thanh khiết. Sân trường Bình Minh rộn rã tiếng cười nói vui vẻ của các nữ sinh, tiếng còi, tiếng hát, tiếng vỗ tay, tiếng huyên náo hoà trộn vào khung cảnh bình yên. “Nào các em, bên trái...một hai ba...bên phải...bốn năm sáu...xoay...vỗ tay...” “Hai ba bốn năm sáu...nhảy...giơ tay trái...bảy tám chín mười...co chân...” Uyên Linh đứng giữa một vòng tròn các bé tiểu học, đây là buổi tập luyện thể dục nhịp điệu do cô phụ trách. Mặt bé nào cũng mũm mĩm màu phấn, hai gò má phúng phính trông đáng yêu hết biết. “Các em, hôm nay tập luyện tới đây thôi! Bây giờ chúng ta nghỉ nhé!” “Dạ!”. Tất cả các cái miệng nho nhỏ hoạt động hết công suất, hét to lên bể làng. “Chị ơi, chúng ta chơi trò bịt mắt bắt dê đi chị!” “Không, chơi mèo đuổi chuột vui hơn!” “Không chịu đâu, em muốn chơi chim sổ lồng cơ!” ................. ................. Cả đám mấy đứa con nít bu lại vây lấy Uyên Linh, đứa thì giật váy, đứa lôi dép,...hên là chưa leo lên đầu ngồi đấy! “Từ từ nào, các em giật như vậy tụt quần chị bây giờ! Á! Coi chừng té!...” Chưa nói hết câu, Uyên Linh lại bị té chỏng gọng, đám con nít thấy thế chớp ngay thời cơ leo lên mình cô, bu lấy cứng nhắc. Cái miệng hết u a lại ơ ớ, cả đám nhốn nháo om sòm. Bị kẹp cứng không cách nào thoát ra được, không ngờ cũng có lúc Thái Uyên Linh thua một đám trẻ con! Sau một hồi vật lộn, mấy cô giáo chủ nhiệm cũng lôi ra được Uyên Linh, lùa đám học sinh tiểu học của mình về lớp. Không ngờ con nít ghê gớm tới vậy, uy lực khủng khiếp quá! “Bà không sao chứ?” An Hảo đưa chai nước ra trước mặt Uyên Linh, chai nước lập tức móp méo nằm lăn lóc. “Tôi sắp chết rồi, sao hôm nay mấy đứa này sung dữ vậy nhỉ?”. Uyên Linh giựt ngay cái khăn tay của Trang Như lau lau mồ hôi. “Nói cũng phải, coi bà ra dáng cô giáo lắm nha! Bữa nào tới trường mầm non làm công ích một bữa đi!” “Cho xin đi! Học sinh tiểu học như vậy rồi, đừng nói tới mấy nhóc mẫu giáo, tôi sợ bị đè chết lắm!” Uyên Linh giơ tay làm dấu chéo, ngửa mặt lên trời ngắm đàn chim đang bay tung tăng trên nền trời. Nghe nói mấy ngày nữa sắp có bão, cứ cái điệu này là phải chuồn về nhà nằm trùm mền ngủ cho sướng cái thân mấy ngày nay nhệt mỏi rã rời. -------------------- Vũ hội trường Hoàng Hôn được tổ chức thường niên vào giữa tháng chín, những ngày mà khắp nơi lục đục chuẩn bị cho ngày Quốc khánh hai tháng chín thì trường nam sinh Hoàng Hôn lại ra sức cho đêm dạ hội truyền thống. Mặc dù không liên quan gì nhưng không khí trong trường nữ sinh Bình Minh còn sục sôi gấp chục lần trường hàng xóm. Ngày này, trường Hoàng Hôn mở cửa đón tiếp các nữ sinh trường khác. Mọi năm vũ hội vô cùng hoành tráng, mục đích chính là để tôn vinh truyền thống và quảng bá hình ảnh của trường. Cũng là chung vui với không khí ngày Quốc khánh. “Ôi trời ơi! Bầu trời đen thui thùi lùi thế này, chắc là cơn bão sắp kéo tới nơi rồi!” “Thái Hoàng à, cậu không ngồi yên một chút nào được sao? Cậu làm như gió bão sẽ thổi bay nhà tôi vậy?” Hết chap 13