Có Gấu Thường Xuất Hiện
Chương 8
Dường như ‘tuyên bố’ như vậy thực sự có thể chứng minh cái gì.
Kể cả người thường xuyên về trễ như Tự Vân cũng phát hiện ‘trạng thái bạn tốt’ của bọn họ, mặc dù cô không thích “con gấu hoang dã” đó, nhưng cô thật tâm hy vọng Bạc Hà có thể vui vẻ.
Ít nhất thì hiện tại Bạc Hà cũng rất vui vẻ.
“Bây giờ đổi thành chị coi nhà như nhà trọ?” Tự Vân bất đắc dĩ đưa tiền thuê phòng mấy ngày cho cô: “Sau này làm cách nào đưa tiền thuê nhà cho chị? Chị vẫn dựa vào chút tiền này để sống mà!”
Bạc Hà ngượng ngùng cười cười: “Chị ở nhà Ứng Nguyên mà! Thật ra nếu em muốn tìm chị, cứ qua gõ cửa là được rồi, lúc nào chị cũng ở đó.”
“Trọng sắc khinh bạn.” Tự Vân bực tức: “Có bạn trai, ngay cả việc muốn tìm chị cũng phải qua nhà người khác tìm, tình bạn thật là mỏng manh………… “
“Đâu có!” Bạc Hà đỏ bừng mặt: “Bạn trai gì chứ? Nói bậy nói bậy, Ứng Nguyên chỉ là bạn tốt nhất của chị thôi, em nói như vậy người khác sẽ hiểu lầm………… “
“Người khác? Người khác nào?” Tự Như bắt được lỗi trong câu của cô thì không chịu buông tha: “Còn nói không phải bạn trai! Ngày ngày ở cùng nhau, bữa trước em còn thấy hai người cùng đi siêu thị mua thức ăn mua giấy vệ sinh, có ai sẽ đi mua thức ăn và giấy vệ sinh với bạn tốt khác phái chứ? Chị đừng tưởng rằng em không biết, nhân viên ở cửa hàng tiện lợi kia có nói với em, đã từng thấy con gấu đó vội vàng chạy đi mua băng vệ sinh, chẳng lẽ là anh ấy dùng à? Thật khéo, hôm đó em về nhà, thấy chị nằm ôm bụng đau đớn trên salon?”
Mặt Bạc Hà càng đỏ hơn: “Hôm đó chị thật sự không thoải mái, em dùng hết rồi, chị mới nhờ Ứng Nguyên đi mua giúp………… “
“Mỗi lần chị nói chuyện với đàn ông đều đỏ mặt, tại sao dám nhờ anh ấy đi mua cái đó?” Tự Vân không có ý tốt cười hắc hắc.
Bạc Hà vừa lúng túng vừa tức, không biết cãi lại thế nào, không thể làm gì khác hơn là giậm chân: “Thật là, qua miệng em thì cái gì cũng bị bóp méo, thật sự không có mà! Tụi chị chỉ là bạn rất thân rất thân, không có gì cả………… ” Cô vừa nói vừa gấp đến mức thiếu chút nữa rơi nước mắt.
“Thật là, em chỉ nói đùa thôi, sao lại khóc rồi!” Tự Vân buồn cười: “Anh ấy có tỏ tình với chị chưa? Em thấy anh ấy rất thích chị đó. Em nói này, chị Bạc Hà, mặc dù em không thích, nhưng mà người này cũng không phải kẻ đào hoa bạc tình, đối xử với chị cũng rất tốt, sao phải kiên trì làm bạn tốt? Giả vờ như vậy làm gì………… “
Cô dò xét Bạc Hà: “Hay là chị không thích anh ấy?”
Bạc Hà cắn môi, giọng nhỏ đến mức dường như không nghe được: “Dĩ nhiên chị rất thích anh ấy, anh ấy rất tốt rất tốt, nhưng mà chị, chị thích như bây giờ, nếu như ở cùng nhau………… Lỡ như chia tay, chị không muốn như vậy, chị không muốn mất Gấu tiên sinh………… ” Cô càng nghĩ càng hốt hoảng, cuối cùng khóc thật.
Tự Vân bình tĩnh nhìn cô một lát: “Xong rồi, chị yêu anh ấy thật rồi!”
“Đã nói là không có!” Bạc Hà khóc kêu lên: “Không có không có!”
Tự Vân lắc đầu một cái, đưa hộp khăn giấy cho cô, thuận tay rót ly nước nóng: “Em nói này chị Bạc Hà, yêu một người vốn là lo được lo mất, nhưng mà chuyện yêu đương nên thử một lần mới tốt. Cho dù là thất tình, cũng có thể học được rất nhiều thứ! Cứ từ chối cũng không phải là biện pháp, chị chưa bao giờ có bạn trai, nếu tương lai thất tình sẽ rất đau. Em thấy con gấu hoang kia cũng là người tốt, không may chuyện hai người thất bại, cũng không quá nghiêm trọng. Bây giờ chuẩn bị trước, tương lai sẽ không phải chịu cảnh ngã không dậy nổi, đi cũng không nổi………… “
Lời này làm Bạc Hà xúc động, khiến cô khóc càng thảm hơn. Cô biết Tự Vân có lòng tốt, nhưng tại sao lòng tốt này lại không xuất hiện sớm một chút? “Chị, chị …………chị thực ra đã từng có bạn trai.” Cô càng khóc nức nở, ngay cả thở cũng không ra hơi.
Tự Vân trợn tròn mắt, bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu. Rồi rồi, cô gái đơn thuần giống như chị ấy, thất tình nhất định là kinh thiên động địa? “Anh ấy giống con gấu đó sao?” Nếu là như vậy, cũng …………không tổn thương lắm đâu đúng không?
Bạc Hà ra sức lắc đầu: “Hắn rất tệ…………Không phải, là vô cùng tệ.” Cô khóc càng thảm hơn.
Một lúc lâu, Tự Vân không nói nên lời, chỉ yên lặng vỗ lưng Bạc Hà, thân mật nắm bả vai cô: “Tội nghiệp tội nghiệp, chị Bạc Hà đáng thương, chị nhất định đã phải chịu rất nhiều đau khổ.” Thở dài một hơi.
Cho nên lâu như vậy, cô mới không thấy Bạc Hà có bất kỳ bạn trai nào. Nhất định là kinh nghiệm vô cùng thê thảm rồi!
“Chị Bạc Hà, đau khổ thế nào đi chăng nữa thì cũng qua rồi, ít nhất chị cũng rút ra được kinh nghiệm không phải sao?” Cô nhẹ giọng khuyên: “Làm người, nhất định là phải ngã mấy lần mới có thể trưởng thành, ít nhất chị phải phân biệt được đâu là người tốt, đâu là người xấu. Thà rằng lúc trẻ bị ngã, còn hơn lúc lớn tuổi mới ngã một lần không dậy nổi. Yêu là một chuyện rất tốt đẹp, rất ngọt ngào, vì một chuyện nhỏ mà bỏ qua là không tốt. Chuyện yêu đương ấy à, để gặp được người thích hợp thì phải cố gắng làm quen với nhiều người, bây giờ không tập được mắt nhìn người, tương lai làm sao chị chọn được đối tượng kết hôn………… “
Khóc một lát, Bạc Hà bình tĩnh hơn rất nhiều, cô có chút ngại ngùng lau nước mắt, uống nước xong: “Loại chuyện như vậy, không tập nhiều mới tốt. Em với Chiêu Vinh đều là mối tình đầu, thuận lợi đi đến kết hôn, như vậy mới tốt!”
“Ai nói em muốn gả cho Chiêu Vinh?” Tự Vân kỳ quái liếc cô một cái: “Em tuyệt đối sẽ không gả cho anh ấy.”
Bạc Hà trợn tròn mắt nhìn Tự Vân, một lúc lâu vẫn không nói được câu nào.
“Làm gì kinh ngạc thế?” Tự Vân bị cô chọc cười, chợt thở dài: “Em và Chiêu Vinh ở bên nhau từ trung học cho đến giờ, trước sau cũng được năm năm. Thật ra thì em rất bất đắc dĩ, lên đại học, tuổi cũng lớn dần, mình tự giác lớn lên không ít, anh ấy thì vẫn không khác lúc học trung học. Em mong anh ấy sẽ mau chóng trưởng thành, nhưng dường như không có hy vọng lắm.”
“Nhưng Chiêu Vinh đối với em………… ” Bạc Hà lắp bắp nói.
“Đúng vậy, Chiêu Vinh đối với em rất tốt. Nhưng mà, chị Bạc Hà, chị cảm thấy Chiêu Vinh như thế nào?”
Ơ…………Đột nhiên hỏi cô, cô cũng không biết phải nói cái gì: “Chiêu Vinh là một người tốt.” Nghĩ nát óc, cô mới miễn cưỡng đưa ra được cái đáp án an toàn này.
“Đúng, chính là người tốt.” Tự Vân có chút buồn bực không vui: “Còn gì nữa? Anh ấy thích cái gì? Có sở trường gì đặc biệt? Thẳng thắn mà nói, đều không có. Em không nói hy vọng anh ấy trở nên nổi bật, kiếm thật nhiều tiền cho em tiêu xài xa hoa mỗi ngày, mà là một người đàn ông…………không đúng, một người ít nhất phải có một sở thích gì đó để tự hào chứ?”
“Nếu bây giờ anh ấy mê game, nhiệt tình đến mức ngón tay không rời được bàn phím, tất cả các game online đều thuộc như lòng bàn tay, em sẽ thấy anh ấy rất đáng yêu, thậm chí khuyến khích anh ấy phát huy sở thích. Được rồi, giảm bớt chỉ tiêu, anh ấy thích xem tivi, xem đến mức trở thành người phóng khoáng lạc quan, có thể tìm thấy được một con đường, phát triển thành một trường phái riêng, em cũng sẽ tự hào về anh ấy, cảm thấy bạn trai của mình rất thú vị, muốn em nuôi anh ấy cũng được.”
“Nhưng anh ấy có không? Không có. Anh ấy chỉ là một học sinh, hơn nữa luôn kiên trì giữ vững sự bình thường. Không có hứng thú, không có ham mê, vô tri vô giác nước chảy bèo trôi. Hứng thú duy nhất của anh ấy là em, nguyện vọng duy nhất là kết hôn cùng em, mua một căn nhà, sinh hai đứa bé, đây chính là mơ ước lớn nhất của anh ấy.”
“Được một người đàn ông như vậy yêu rất hạnh phúc, nhưng lại luôn khó thở. Ở bên anh ấy, em thì luôn lớn lên, anh ấy lại luôn giậm chân tại chỗ………… Em cảm thấy anh ấy vừa đáng thương lại vừa đáng giận.”
Tự Vân tuôn ra một tràn ấm ức, vẻ mặt vô cùng cô đơn.
“………… Theo lời em nói, vậy chị cũng là người rất nhàm chán rồi.” Bạc Hà rất muốn nói giúp Chiêu Vinh, nhưng lại ăn nói vụng về chỉ có thể lúng ta lúng túng lấy mình làm ví dụ.
“Chị Bạc Hà, sao chị lại là người nhàm chán?” Tự Vân nhiệt tình vỗ vỗ cô: “Chị nói đến ‘Hồng lâu mộng’ ánh mắt liền tỏa sáng, học ‘Cổ văn quan chỉ’ say sưa. Chị còn nhớ chị giúp em làm bài báo cáo không? Giáo sư khen không dứt miệng đấy! Là do chế độ giáo dục hiện nay hại chị, là những người nhà ích kỷ của chị hại chị, chị có thể một mình tự học trở thành thiên tài tiếng Trung, rất tài giỏi! Nếu như chị là con trai, tài hoa như thế, lại có tính cách nghiêm chỉnh, em cũng theo đuổi chị, sao đến lượt con gấu kia………… “
Bạc Hà bị cô chọc cho nín khóc mà cười: “Miệng em lúc nào cũng không nghiêm chỉnh………… ” Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại lo lắng: “Em nghĩ như vậy về Chiêu Vinh sao? Chị cảm thấy, hai người nên ngồi nói chuyện rõ ràng với nhau xem sao.”
“Đã nói. Văn thuyết phục, võ cãi nhau, có thể nói thế nào em đều đã nói, nhưng anh ấy chỉ cảm thấy em muốn bỏ rơi anh ấy.”
Tự Vân trợn mắt một cái: “Thật sự muốn bỏ rơi anh ấy, còn ngồi nói chuyện với anh ấy làm gì cơ chứ? Anh ấy chỉ biết giận em luôn đi chung với đàn anh, đàn em, nhưng anh ấy lại không suy nghĩ xem những người này thú vị cỡ nào? Con người không có một chút hứng thú, không có một chút nhiệt tình, chung sống với nhau khô khan nhàm chán đến mức muốn gặp trở ngại. Đúng là, những người đàn ông này có ý xấu, muốn lên giường với em, nhưng nếu đàn ông đến ngay cả chút nhiệt tình cơ bản cũng không có, làm sao có ý liều chết muốn lên giường? Đàn ông tốt chỉ biết oán trách phụ nữ thích đàn ông xấu, nhưng không nghĩ là đàn ông xấu có nhiều sinh lực và nhiệt tình hơn so với bọn họ sao, aizzz.”
Bạc Hà yên lặng nghe, lặng lẽ gật đầu một cái. Có lẽ tình yêu làm cô té ngã, từ nay đối với tình yêu kính chi viễn nhi (tôn trọng nhưng không dám đến gần), nhưng cô đã lăn lộn trong xã hội rất nhiều năm, rất nhiều chuyện cô sẽ được nghe, được nhìn, cũng có thể sẽ được gặp.
“Em sẽ chia tay với Chiêu Vinh sao?”
“Chia tay? Không, sẽ không, em sẽ không vứt bỏ anh ấy.” Tự Vân không biết làm gì cười cười: “Ở bên anh ấy rất nhàm chán. Nhưng có một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu mình, lấy mình làm trung tâm…………không sai, em rất hư vinh. Loại tình yêu toàn tâm toàn ý thế này, khiến em có tự tin, khiến em có sức sống. Em cũng không phải người không biết báo đáp, nhưng kết hôn lại là một chuyện khác.”
“Em không chắc có thể lo cho anh ấy cả đời…………Hôn nhân là chuyện nghiêm túc. Em sẽ ở bên anh ấy, nhưng sẽ không kết hôn. Anh ấy muốn kết hôn? Thật xin lỗi, xin tìm người khác.”
Hai người cùng trầm mặc. Bạc Hà nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp của Tự Vân, mang theo một tia ngưỡng mộ. Cô vẫn cho rằng Tự Vân là một đứa trẻ thích đùa giỡn, lại không nghĩ cô ấy sẽ lo nghĩ nhiều như vậy, tinh tế như vậy.
Kiên trì của Tự Vân có lẽ không giống cô, nhưng cũng là một sự kiên trì chính xác.
“Quyết định của em cũng không sai.” Bạc Hà dịu dàng vỗ vỗ tay cô.
Tự Vân cười cười, cầm lại bàn tay nhỏ bé mềm mại của Bạc Hà: “Chị Bạc Hà, ngàn vạn lần đừng từ bỏ hy vọng về tình yêu.”
Cô mờ mịt một lát, nhớ đến đoạn quá khứ tình yêu không chịu nổi kia, nhớ tới lúc trước gặp phải người đàn ông kinh khủng…………và ‘Gấu tiên sinh’ dịu dàng.
Nghĩ đến anh, trái tim cũng mềm mại. Không, tình cảm này so với tình yêu càng sâu hơn, càng ngọt ngào hơn.
“Chị không hy vọng đi vào phần mộ.” Giọng Bạc Hà nho nhỏ, có chút đau đớn nói: “Không phải chỉ có hôn nhân là phần mộ của tình yêu thôi đâu.”
Tự Vân lắc đầu một cái, biết Bạc Hà thật sự đã yêu chết người kia rồi, nhưng mà cô rất thông minh, không nói ý nghĩ này ra miệng, chẳng qua là ôm lấy cô ấy thật chặt: “Dù có như thế nào, chị vẫn có em.”
Bạc hà cười cười, dường như rơi nước mắt: “Em cũng là bạn tốt nhất của chị.”
Truyện khác cùng thể loại
240 chương
43 chương
27 chương
46 chương
19 chương
41 chương
188 chương