Cô Gái Hồ Đồ Yêu Phải Ác Ma
Chương 29
Buổi chiều, nhà họ Thích trở nên náo nhiệt.
“Lam Ngọc, Tuấn Tường ca.” Tiểu Mễ nhìn thấy hai người họ từ trong xe đi ra, vội vàng chạy tới nghênh đón.
Phía sau lại có một chiếc xe màu trắng tiến tới, xe dừng lại, một người bước xuống xe.
“Thụy ca ca?” Tiểu Mễ không tin nổi, hôm nay là ngày gì vậy? Tất cả mọi người đều tới.
“Ow~ hôm nay là ngày gì vậy, sao mọi người lại cùng đến đây?” Tiểu Mạn cười nói.
“Chỉ là trùng hợp thôi.” Tạ Khải đáp lời.
“Nếu mọi người đều ở đây rồi, sao không cùng nhau đi chơi a?” Tiểu Mạn đưa ra đề nghị cho mọi người.
“Đúng vậy, thật tốt quá, mọi người cùng đi chơi chắc chắn sẽ rất vui vẻ.” Tiểu mễ phấn khích.
“Cháu chỉ muốn hẹn một mình Tiểu Mễ.” Tạ Khải trực tiếp nói.
Mọi người đều im lặng, trên đầu hình như còn có quạ bay qua a, trên trán đầy vạch đen, mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, ánh mắt Tạ Khải chỉ nhìn về Tiểu mễ. Ánh mắt Tuấn Tường tối lại, trong lòng tức giận.
“Ha ha, mọi người đừng nghiêm túc như vậy chứ? Mấy khi mọi người đều ở đây, chúng ta cùng nhau đi chơi.” Tiểu Mễ cười cười nói xong, nhưng chóng hóa giải tình huống căng thẳng, để mọi người hiểu lầm sẽ không hay a.
Trong lòng Lẫm Lạc phẫn nộ, cùng đi chơi? Chuyện cười, không có khả năng a, mặt không biểu tình, xoay người đi vào trong nhà.
Văn Cơ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hè một tiếng rồi theo sau hắn đi vào.
Nhìn bóng lưng bọn họ đi vào trong, trong lòng Tiểu Mễ chua xót. Chị Văn Cơ thích Lẫm Lạc tiên sinh, vậy hắn đối với cô ấy là cảm giác gì a?
“Tiểu Mễ, không cần phải xen vào giữa họ, tự chúng ta sẽ đi chơi.” Lam Ngọc cảm thấy cùng núi băng đi chơi thà răng ở nhà còn sướng hơn.
“Uhm, được rồi, Thụy ca ca thấy sao? Có muốn đi chơi cùng chúng tôi không?” Thấy hắn không đáp ứng, Tiểu Mễ hỏi lại một lần nữa.
“Nếu như là đề nghị của Tiểu Mễ, cung kính không bắng tuân lệnh a.” Tạ Khải thầm nghĩ sẽ nghe theo quyết định của cô.
Lúc sau, Tuấn Tường trở Lam Ngọc, Tạ Khải trở Tiểu mễ, hai chiếc xe Mercedes-Benz xuất phát chạy thẳng ra cổng.
“Tiểu Mễ nhà chúng ta nhân duyên thật tốt a, ai, có người phải mất hứng rồi.” Tiểu Mạn nhìn hai chiếc xe đi khuất, lầm bầm lầu bầu nói.
Trong phòng khách có một chiếc ti vi LCD khổng lồ, Lẫm Lạc ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ti vi, ti vi không có bật, nhưng vẻ mặt hắn cực kì không vui, cả người toát ra khí lạnh như núi băng. Nhìn qua, cũng không ai muốn tự đi tìm cái chết, trừ khi có người không sợ chết a.
“Tiểu Mễ, em ấy thật có duyên nha. Bọn họ tình cảm nhất định tốt lắm.” Văn Cơ ngồi bên cạnh hắn, quạt gió đốt lửa.
Vẻ mặt hắn vẫn lạnh như băng, hoàn toàn không để ý đến cô.
Thấy hắn không nói gì, thân thể lại xê dịch tới gần hắn, đầu dần dần ngả xuống bả vai hắn.
“Cách xa ta một chút.” Ngữ khí không có một chút tình cảm.
Đầu Văn Cơ còn chưa kịp chạm đến vai hắ, nghe thấy lời nói lạnh lùng kia, ngẩng đầu ủy khuất nhìn hắn, “Vì sao anh lại đối xử với em như vậy? Rốt cuộc em làm sai cái gì? Anh thà rằng động chạm cô gái khác, cũng không thèm liếc mắt nhìn em một cái. Rốt cuộc anh muốn em phải như thế nào, em mới chập nhận em.” Nước mắt Văn Cơ chảy xuống, cô thực sự không cam lòng, rốt cuộc cô có chỗ nào không tốt, vì sao lại đối xử với cô như vậy.
“…”Lẫm Lạc im lặng không nói.
“Vì sao phải đối với em như vậy?” Cô nức nở, không cam lòng hỏi lại.
“Không phải đã nói cho cô, không cần giành tình cảm cho ta sao?” Từ nhỏ hắn đã nói với cô, đã biết rõ còn cố tình mắc phải.
“Chuyện tình cảm, sao có thể nói không yêu thì sẽ không yêu, em làm không được, làm không được …Ô ô…” Nước mắt vừa ngừng lại bắt đầu rơi.
Nhìn cô khóc lớn như vậy, còn định khóc tới khi nào. Lẫm Lạc đưa tay xoa huyệt thái dương, “Được rồi, đừng khóc nữa, tôi đưa cô về, tôi còn phải đến công ty.” Giọng điệu có chút dịu đi.
Văn Cơ nhìn gương mặt không biểu của hắn, đã không còn lạnh lùng như vừa nãy, Đưa tay lau nước mắt, “Anh nếu như có thể luôn đối với em như vậy thì thật tốt.”
” Không khó, chỉ cần cô không quấn quít lấy tôi, không can thiệp vào chuyện riêng của tôi thì tốt rồi.” Lẫm Lạc thắng thắn nói, cũng bời vì mấy năm qua lạnh lùng với cô, cũng có chút áy náy.
“Lời đã nói, sẽ không đổi ý.” Văn Cơ nín khóc mỉm cười.
“Được, đi thôi.”
Thực ra, Văn Cơ là cô thiên kim tiểu thư xấu tính không quan tâm người khác, nhưng lại là một mĩ nhân làm tổn thương người khác, Lẫm Lạc cũng sẽ không lạnh nhạt với cô như vậy. Lẫm Lạc xem Văn Cơ giống như con bọ cạp, trừ bỏ Lẫm Lạc, cô đối ai cũng khinh thường, hống hách, đặc biệt là những cô gái xung quanh Lẫm Lạc. Bởi vì ghen tị, thủ đoạn gì cô ta cũng dám dùng. Ỷ vào thế lực của ca nên cô ta muốn làm gì thì làm, đã từng có lần đem gương mặt của một cô gái đối đầu với cô ta ra hủy hoại, chuyện này lên tận tòa án, cha cô ta mời mấy luật sư tới đàm phán, kết quả mọi chuyện như không có.
Càng về sau, Lẫm Lạc càng chán ghét Văn Cơ, hắn không có một chút tình cảm nào với cô ta cả. Tuy rằng thời gian đã qua lâu rồi, nhưng hắn vẫn không thể cho phép mình có một cô gái lòng dạ độc ác quấn lấy mình được.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
63 chương
29 chương
18 chương
110 chương
87 chương