Hàn Khiêm từ bờ biển nhặt về một người đàn ông.
Ngày đó cuộc sống của Hàn Khiêm túng quẫn, trong nhà mẹ bị bệnh nặng cùng với em gái đang tuổi đến trường cần một khoản học phí rất lớn, mà lúc đó vừa vặn phát hiện một người đàn ông đang hấp hối bên bờ biển, bộ Tây phục tinh tế cùng với chiếc đồng hồ tinh xảo lộng lẫy đã làm Hàn Khiêm cứu hắn ta.
Thừa dịp người ta còn đang hôn mê, Hàn Khiêm bán luôn chiếc đồng hồ của hắn.
“Đây là thù lao tôi cứu anh, dù sao tôi vẫn để lại cho anh quần áo.” Hàn Khiêm chột dạ tự nhủ một câu, lại thuận tay lấy xuống kẹp caravat lẫn khuy cài tay áo của hắn, “Coi như là phát tâm làm việc thiện đi.”
Đồng hồ so với tưởng tượng của Hàn Khiêm còn quý giá hơn, gặp được người biết hàng nên bán được không ít tiền, có thể cải thiện khá tốt tình hình trước mắt.
Khi còn học trung học, mẹ đột nhiên bị bệnh, trong nhà đã không còn nguồn thu nhập, cho nên Hàn Khiêm đành phải bỏ học làm công, vừa kiếm tiền để em gái đi học, vừa chăm sóc mẹ bị bệnh nặng.
Anh phải tìm mọi cách để có thể cải thiện cuộc sống.
Hàn Khiêm hiểu được, mẹ mình đã không thể chống đỡ được bao lâu, dùng thuốc trị liệu đối với bà không còn tác dụng nữa, cho nên anh phải nhanh chóng sắp xếp chuyển trường cho em gái rồi đưa mẹ ra ngoài một chút để khuây khoả, cho dù là qua đời, cũng muốn bà thật vui vẻ, không có gánh nặng gì mà rời đi.
“Khụ khụ!” Tiếng ho truyền đến từ trong phòng khiến cho Hàn Khiêm đang bận bịu nấu ăn phải chú ý, anh vội vàng buông chiếc xẻng xào rau xuống, lau lau tay đẩy cửa bước vào.
Căn nhà trệt nho nhỏ chỉ có hai gian phòng, em gái một phòng, để tiện chăm sóc mẹ, anh kéo một tấm màn ở chính giữa căn phòng còn lại để ngăn ra một khoảng đặt giường, thuận tiện bất cứ lúc nào cũng có thể chú ý đến tình huống của bà.
Bên ngoài cửa là một lối đi nhỏ, cơ bản thì nhà nào cũng đặt nồi niêu ở bên ngoài, Hàn Khiêm cũng không ngoại lệ, phòng ở thực sự quá nhỏ, lại không có giường thừa, cho nên để chăm sóc người bị thương kia, Hàn Khiêm chỉ có thể để em gái và mẹ ở chung một phòng, còn mình và người này thì cùng nằm trên một cái giường.
“Anh tỉnh rồi.” Hàn Khiêm thuận tay rót cho hắn một chén nước, đưa tới, “Uống nước đi, chậm một chút.”
Thẩm Thiên Ngạo cau mày, cả người bủn rủn vô lực khiến hắn rất khó chịu, hắn ngẩng đầu nhìn Hàn Khiêm, lấy chén nước từ trong tay anh, uống một hơi cạn sạch.
“Tôi muốn đi vệ sinh.” Thẩm Thiên Ngạo vẫn tiếp tục nhíu mày.
Hàn Khiêm nói, “Ờ, tôi đỡ anh đi, nhà vệ sinh ở bên ngoài, là nhà vệ sinh công cộng.”
Đầu năm nay thế mà còn người dùng nhà vệ sinh công cộng? Thẩm Thiên Ngạo không thể tin nổi đánh giá xung quanh một chút, lúc này mới chú ý tới căn phòng thấp bé cũ nát này. Tầm nhìn tối mù, gian phòng chật chội, khăn trải giường thủng vài lỗ, đều làm mày kiếm của hắn nhíu chặt.
“Tôi không quen dùng nhà vệ sinh công cộng, cậu đi mua bồn cầu về đây.” Thẩm Thiên Ngạo quen thói ra lệnh, vô cùng tự nhiên sai bảo Hàn Khiêm.
Hàn Khiêm kiên nhẫn khuyên hắn, “Phòng ở khá nhỏ, mua bồn cầu về cũng không có chỗ đặt, hơn nữa mọi người ở đây đều giải quyết ở nhà vệ sinh công cộng, anh yên tâm, nhà vệ sinh công cộng có người dọn dẹp, không bẩn đâu.”
Mắt Thẩm Thiên Ngạo hơi trầm xuống, khoé môi gợi lên một nụ cười lãnh khốc, “Chưa có kẻ nào dám cự tuyệt yêu cầu của tôi, tốt lắm, chàng trai, cậu làm tôi hứng thú rồi đấy.”
Hàn Khiêm: ……..
“Tôi nói lại lần nữa, cậu đi mua bồn cầu về đây.” Thẩm Thiên Ngạo âm u.
Hàn Khiêm ra ngoài xúc đồ ăn trong nồi ra, bưng bát trở lại phòng bắt đầu ăn cơm.
“Cậu vậy mà còn dám cự tuyệt yêu cầu của tôi, tốt lắm, tốt lắm, chàng trai, cậu thành công chọc giận tôi rồi đấy, lửa giận của tôi không phải cậu có thể thừa nhận được đâu!”
Hàn Khiêm khí định thần nhàn ăn cơm.
Thẩm Thiên Ngạo gắt gao nhìn chằm chằm anh.
Gắt gao nhìn chằm chằm anh.
Nhìn.
Chằm chằm.
“Nhà vệ sinh công cộng ở chỗ nào?” Thẩm Thiên Ngạo cắn răng hỏi.
“Ra khỏi cửa rẽ phải năm mươi mét.”
—
Đào cái hố vui Trung Thu nào =v=
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
12 chương
44 chương
57 chương
4 chương
66 chương
9 chương