Bóng đêm dày đặc, vừa lúc mọi người ngủ say, lầu dưới truyền tới tiếng thắng xe chói tai đã quấy rầy giấc mộng của Đoan Mộc Mộc, cô buồn bực lật người, rụt đầu vào chăn.
Mấy phút sau, cửa phòng nặng nề bị đụng như muốn vỡ, cô mơ màng muốn mở mắt bật đèn xem có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên tay còn chưa chạm vào công tắc điện, thân thể đã bị ép chặt, một mùi rượu nồng nặc, xông vào mũi khiến cô muốn nôn.
"Lãnh An Thần, anh say rồi, đi nhầm phòng rồi." Hơi thở quen thuộc đã khiến Đoan Mộc Mộc đoán được người này là ai, cô đẩy anh ra, nhưng cơ thể của anh đã đổ xuống giống như heo chết.
Khi ngủ Đoan Mộc Mộc không thích kéo rèm cửa sổ, giờ phút này ánh trăng tỏa sáng như dải bạc rơi vào gương mặt cô, da trắng như ngọc, đôi mắt đen như mực, lại bị quấy nhiễu không chịu được, nhìn cô lúc này như có một phong vị khác.
Ngón tay mang theo hơi lạnh không kềm chế được vuốt lên mặt của cô, Lãnh An Thần nhớ đến câu chuyện nghe được lúc trưa ở nhà hàng, trái tim như bị một sợi dây nhỏ siết chặt vài phần, "Em rất muốn rời khỏi tôi sao?"
Lời của anh có chút không hiểu, nhưng đó là sự thật, Đoan Mộc Mộc nặng nề gật đầu, kết quả một giây sau, trên môi nóng lên, anh cuồng tứ hôn cô, hơi rượu mãnh liệt rót vào khiến Đoan Mộc Mộc cảm thấy choáng váng. . . . . .
"Ưmh. . . . . ." Răng môi cọ sát vào nhau đau đớn khiến cô tỉnh táo lại, Đoan Mộc Mộc ra sức vỗ vào ngực anh.
Lãnh An Thần ngừng lại, không ngờ anh không như trước đây xâm phạm cô, chỉ là tròng mắt đen sâu không thấy đáy chăm chú nhìn cô, mang theo u ám như muốn cắn nuốt tất cả.
Thân thể cô co rụt lại, từ sâu trong đáy lòng dâng lên sự kinh hãi.
"Lãnh An Thần, tôi rất mệt mỏi, anh đừng say khướt như thế được không?" Giờ phút này, cô chỉ muốn cách người đàn ông này xa một chút, bởi vì cô biết bình thường anh nguy hiểm thế nào, huống chi anh còn say rượu.
Ngón tay của anh vuốt ve gò má trắng mịn như sứ của cô, đáy mắt hiện lên lên nụ cười mờ nhạt, "Bà xã, thật ra thì anh không có say. . . . . ." Nói xong, hơi rượu phả vào mặt khiến Đoan Mộc Mộc không thể hô hấp.
Xoay mặt đi, tránh né anh, Đoan Mộc Mộc nhắm mắt lại, "Được, anh không có say, mà là tôi bị anh hun cho say, anh buồn ngủ đúng không, giường lớn để cho anh."
Nói xong, Đoan Mộc Mộc đẩy anh xuống giường, tối nay cô tình nguyện ngủ trên sofa, nhưng anh căn bản không cho cô cơ hội, đem lấy cô hung hăng áp chế ở phía dưới, mặt dán vào mặt cô ngày càng gần, "Những người phụ nữ khác ước gì được kề cận anh, tại sao chỉ có em là cố tình muốn rời khỏi anh, hả?"
Kể từ khi anh nghe được kế hoạch giữa cô và Lam Y Nhiên, vẫn rối rắm không hiểu được tại sao cô như thế.
Đoan Mộc Mộc thấy thế, cười nhạt, nụ cười kia ở dưới ánh trăng giống như đóa sen trắng đang lặng lẽ nở, "Bởi vì tôi không thích đàn ông cặn bã."
Chợt, ngón tay đang vuốt trên mặt cô mạnh mẽ nhấn một cái, làn da mỏng như cánh ve của cô gần như bị anh nghiền nát, ánh mắt của anh gắt gao nhìn cô, mang theo tức giận, âm thanh cũng trở nên u ám, "Anh ở trong lòng em kinh khủng tới như vậy sao?"
Cô lại còn nói anh người đàn ông cặn bã, Lãnh An Thần anh từ lúc hiểu chuyện đến giờ đây là lần đầu tiên bị phụ nữ nhạo báng như vậy.
Đoan Mộc Mộc đẩy tay của anh ra, trong đầu thoáng qua hình ảnh lần đầu tiên gặp gỡ anh, "Làm loạn với phụ nữ ở trong WC, mang theo người tình và vợ mới cưới hưởng tuần trăng mật, bản thân bao người tình, nhưng lại không cho tôi và cùng người đàn ông khác nói chuyện một câu nào, mang tôi đi nghỉ phép, kết quả lại bỏ lại tôi ở nơi đất khách quê người bỏ về trước, Lãnh An Thần, anh cảm thấy anh như vậy không đủ cặn bã, không đủ đê tiện sao?"
Vốn cảm giác trong lòng đã chết lặng không còn gì rồi, nhưng giờ phút này lại bùng cháy lên, trong lòng Đoan Mộc Mộc tràn ra sự chua xót, cũng may bóng đêm đủ đậm, đủ che đậy vẻ cô đơn trên mặt cô, "Lãnh An Thần, một người đàn ông như anh vậy, Đoan Mộc Mộc tôi cũng không lạ gì, cũng không muốn."
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
64 chương
174 chương
11 chương
10 chương
17 chương
19 chương